Khả Vĩ nằm trong vòng tay của mẹ, được Khả Hân đọc sách cho nghe. Cô cũng không biết Lâm Vĩ Phong kiếm ở đâu ra cả một tủ toàn sách thiếu nhi để dành đọc cho trẻ con trước khi ngủ.
“Mẹ, papa... papa đầu rồi?” - Khả Vĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt trong veo đầy ngây thơ của cô bé khiến cô khó xử.
Cô biết Khả Vĩnhớ David, có lẽ cũng nhớ đến Andrew và những người ở nơi đó. Dù sao thì từ khi có nhận thức về thế gian này quanh quẩn bên cạnh cô bé chỉ có mấy người đó.
Advertisement
“Đợi con lớn mẹ sẽ đưa con đi thăm papa, giờ con ở với mẹ và cha nhé?”
Khả Vĩ không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Lâm Vĩ Phong đứng ở bên ngoài nghe hết cuộc trò chuyện nho nhỏ của hai mẹ con. Suốt mấy ngày qua, Khả Vĩ vẫn chưa chịu thân thiết với anh, nếu không phải có Khả Hân ở bên cạnh cô bé sẽ không để anh bể.
Lâm Vĩ Phong đã sớm dự đoán được chuyện này, đổi lại là anh tự dưng xuất hiện một người vô cùng xa lạ nói là cha mình, anh cũng không chấp nhận được, nói gì Khả Vĩ chỉ là đứa trẻ mới hơn một tuổi. Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng nói:
“Đã đến giờ uống sữa rồi.
Khả Hân gấp sách lại, nhìn hay ly sữa trên tay anh hỏi:
“Em cũng phải uống à?”
“Đúng rồi, hai mẹ con đều phải uống hết” - Lâm Vĩ Phong đặt sữa lên bàn, ngồi xuống giường ôm Khả Vĩ vào trong lòng.
Khả Vĩhơi tránh anh nhưng vẫn không quá quyết liệt, có lẽ là nhờ vào sợi dây liên kết của tình phụ tử thiêng liêng.
“Khả Vĩ phải uống hết mới là bé ngoan” - Anh đưa tay qua véo mũi cô - “Bé Khả Hân cũng ngoan ngoãn uống hết đi.”
Khả Hân chỉ biết bất lực lắc đầu cười, cũng may Khả Vĩ còn chưa hiểu được mấy lời trêu đùa này của Lâm Vĩ Phong.
Andrew nhìn phong bì kết quả xét nghiệm ADN vừa được gửi đến, mặc dù trong lòng ông ta đã chắc đến tám phần nhưng khi cách sự thật chỉ một tờ giấy kết quả nữa ông ta lại do dự. Nếu kết quả Anju đúng là cháu của Andrew vậy thì ba mươi năm qua rốt cuộc ông ta đã làm gì, những oán hận kia đều trở thành một trò hề của số phận.
Andrew vươn tay cầm phong bì lên, cẩn thận mở ra, ông không quan tâm những số liệu dày dặn chỉ tập trung nhìn dùng chữ được in đậm ở cuối, “có quan hệ huyết thống Ông - Cháu”. Andrew thở dài một hơi, bàn tay ông hơi run lên đặt phong bì trở lại bàn, ông cong môi mỉm cười sau đó những vết chân chim ở đuôi mắt co cụm lại ép cho nước mắt chảy ra.
“Tôi đã làm cái gì thế này.”
Andrew vui mừng vì ông và người phụ nữ mình yêu nhất có một đứa con, hơn nữa ông còn có cháu nội rồi. Cuộc đời của ông sống tới bây giờ cũng coi như không uống phí nhưng cũng chính ông thiếu chút nữa hại chết con ruột mình, hại con dâu mình không thể sinh ra cháu nội của ông. Andrew thật sự không biết mình có thể làm gì để bù đắp lại những chuyện mình đã gây ra.
David và Henry hoàn toàn không thể theo dấu của Lâm Vĩ Phong và Khả Hân, bọn họ đã đến đây mấy ngày nhưng tin tức thu thập được chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Lâm Vĩ Phong rút kinh nghiệm từ lần trước, anh hoàn toàn không quan tâm đến David sẽ có thể làm gì, anh chỉ muốn mang vợ con trốn cho thật kỹ mà thôi.
Lâm Vĩ Phong cũng chưa bước nửa chân ra khỏi biệt thự, việc ở công ty cũng không màng đến, Lâm Vĩ Thành cũng rất thoải mái giúp em trai lo liệu thêm một thời gian nữa. Dù sao nhà họ Lâm bọn họ cũng không thiếu tiền, Vĩ Phong và Khả Hân cử ở nhà chơi với Khả Vĩ không đi làm thêm mấy năm cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng đó lại là vấn đề lớn với David và Henry, đặc biệt là David, cơn giận của anh ta thỉnh thoảng lại được bộc phát vào trong đồ đạc trong phòng. Thuộc hạ mỗi khi nghe tiếng đồ đạc bị đập phá lại lo lắng không biết xử lý thế nào gọi cho Henry đến xử lý, Henry chỉ lắc đầu nói:
“Mặc kệ anh ấy, đợi anh ấy đập xong thì gọi người đến thay mới.”
Sau khi tiếng đổ vỡ bên trong chấm dứt, Henry mới mở cửa bước vào, hiện trường đúng là một đống hỗn độn, cậu liếc nhìn David đang thong thả ngồi trên chiếc ghế duy nhất còn lành lặn trong phòng, muốn kiểm tra xem anh ta có bị thương không.
“Nếu không có tin tức gì thì không cần nói.” - David lạnh nhạt nói.
“Lâm Vĩ Phong thật sự trốn rất kỹ, Hoàng Thiệu Huy đã xuất đầu lộ diện rồi nhưng Anna không ở bên cạnh cậu ta. Có lẽ Anna đang ở cùng Khả Hân và Anju” - Henry suy đoán.
“Cha nuôi vẫn chưa liên lạc sao?”
Henry lắc đầu, so với việc không tìm ra được manh mối về Khả Hân và Anna thì chuyện Andrew vẫn giữ thái độ im lặng đến bây giờ càng khiến cậu càng lo hơn. Không ai đoán được ý muốn của Andrew, dù là trách phạt hay một chỉ thị mới ông ta cũng không đưa xuống cho bọn họ.
“Tôi không tin bọn họ có thể trốn mãi, bắt đầu động tay động chân vào Phong Đỉnh và tập đoàn Lâm thị đi.”
Henry gật đầu đã hiểu, dù Lâm Vĩ Phong có muốn mặc kệ thế nào thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn công ty mình gây dựng và sản nghiệp của nhà họ Lâm xảy ra chuyện được.
“David, chúng ta đều biết bọn họ không thể giữ Anna mãi.” - Trước khi rời khỏi phòng Henry để lại một câu an ủi David.
David cười nhạt, nói:
“Dù cho Anna tự nguyện tôi cũng không cho phép”
Mọi người đều biết Anna rời khỏi Canada là do cô bị tình thế ép buộc, sớm muộn gì cô cũng sẽ về lại quê hương của mình. Nhưng nếu Hoàng Thiệu Huy có thể thuyết phục Anna ở lại thì sao? David không muốn nghĩ nghĩ đến tình huống đó dù chỉ là thoáng qua.
“Vì sao cô còn chưa liên lạc với tôi?” - Anh ta nghiến răng nói.
Không phải Anna không muốn liên lạc với David mà cô thật sự không có gì trong tay để có thể liên lạc ra bên ngoài. Lúc cô bất tỉnh trên máy bay điện thoại và giấy tờ tùy thân của cô đều bị Hoàng Thiệu Huy giữ hết, mà mỗi lần có muốn đòi lại từ chỗ Thiệu Huy thì cậu đều tìm cách đánh trống lảng.