Cuộc sống không phải một bộ phim hay một quyển tiểu thuyết, không phải cứ lạc nhau thì có thể tìm lại. Có những người đánh mất rồi thì chính là chấm hết, không có vế sau nữa.
David nhìn thứ chất lỏng đặc quánh màu nâu hổ phách trong ly, anh ta không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly như thế này mỗi ngày. Cảm giác nóng rát nơi cổ họng khiến anh ta càng tỉnh táo hơn, David mở điện thoại ra đọc lại tin nhắn hôm đó của Anna gửi.
Advertisement
Cô muốn quay về Canada, cô đã nói với anh là muốn về Canada vậy mà anh ta vẫn chưa tìm được cách đưa cô rời khỏi đây. Dù là lúc để Vĩ Phong và Thiệu Huy đưa Khả Hân, Anju và Anna đi mất, David cũng không thấy mình vô dụng như lúc này.
Có tiếng gõ cửa và mở cửa vang lên, David cũng không buồn liếc nhìn, người duy nhất dám tự tiện như vậy chỉ có Henry mà thôi.
“Hy vọng cậu có tin tức tốt cho anh.”
“Có, hai tin mới nhưng không biết là tốt hay xấu.”
David đặt ly rượu trong tay xuống, hứng thú nhướn mày đợi Henry nói tiếp.
“Hoàng Thiệu Huy vừa đưa Anna ra ngoài, chuyện này khá chớp nhoáng chúng ta cũng không trở tay kịp. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn Anna ở biệt thự nhà họ Lâm không ở cùng Thiệu Huy.” - Henry nói.
David siết chặt hai tay, Anna giờ thật sự giống như vảy ngược của David, ngoài Henry ra không ai dám nhắc tới.
“Vậy còn tin thứ hai?”
“Ngài Andrew chuẩn bị sang đây.”
“Cậu không đùa?” - David khó tin hỏi lại.
“Ngài ấy không hề liên lạc với tôi hay anh, tin tức này là do người ở Canada truyền đến. Anh nói xem lần này ngài ấy thật sự tức giận muốn tự mình ra tay hay có thâm ý nào khác?”.
David lắc đầu, chuyện này anh ta không đoán được, Andrew nghĩ gì trong đầu vẫn luôn là thứ khó đoán nhất.
“Cha nuôi đã nói không bao giờ quay lại đây, không ngờ lần này ông ấy lại làm trái lời từng nói”.
“Tôi nghĩ không chỉ đơn giản vì muốn xử lý Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở về đâu. Chuyện có thể khiến ngài Andrew đưa ra những quyết định khác thường như vậy chắc chắn phải là chuyện cực kỳ ý có ý nghĩa với ngài ấy” - Henry đã có gặng hỏi chuyện xảy ra sau khi bọn họ rời Canada nhưng người bên cạnh Andrew đều kín miệng.
“Sao cũng được, cứ chuẩn bị tinh thần trước.” - David không mặn không nhạt đáp.
“Gần đây chúng ta đã gây sức ép toàn diện lên việc kinh doanh của Lâm Vĩ Thành và Lâm Vĩ Phong nhưng bọn họ vẫn không có ý đáp trả lại. Vậy tiếp theo anh định làm thế nào?”
David lắc đầu, vốn dĩ còn muốn đầu với bọn họ một trận ra trò bây giờ Andrew đã muốn trực tiếp nhúng tay vào, làm gì còn chỗ cho David nữa.
“Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ lệnh từ cha nuôi.”
“Tôi hiểu rồi, tôi đi trước đây” - Henry gật đầu xoay người bước ra cửa.
David nheo mắt nhìn theo, gọi lại:
“Henry, dạo này cậu rất bận sao? Tôi thường xuyên không tìm được cậu?”
Henry mặt không biến sắc, chậm rãi đáp:
“Có nhiều chuyện phải lo mà, riêng chuyện kinh doanh đã chiếm hết thời gian của tôi.”
“Henry, khoảng thời gian trước khi tổ chức sinh nhật Anjum cậu đột nhiên biến mất, rõ ràng cha nuôi không giao việc gì cho cậu. Tổ chức cũng không có việc gì phát sinh, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy?” - Ánh mắt David không cho phép Henry trốn tránh, anh không hỏi, anh chỉ đang cho Henry cơ hội nói sự thật mà thôi.
“Tôi cũng có cuộc sống riêng mà, anh sẽ không hỏi sâu như vậy chứ?”
David rủ mắt, lắc đầu, phất tay ý không còn gì nữa Henry có thể ra ngoài. David không muốn nghi ngờ người của mình, hơn nữa còn là người đã cùng anh ta lớn lên những lời giải thích vừa rồi của Henry quá giả rồi.
Henry bước vội ra ngoài, lái xe thẳng ra ngoại ô, suốt đường đi luôn cẩn thận quan sát có ai bám theo không. Cậu lái xe vào một con đường mòn nhỏ, một căn nhà dần dần hiện ra trước mắt, xung quanh nhà có không ít người canh chừng.
“Mấy hôm nay có gì bất thường không?” - Henry bước xuống xe hỏi người canh giữ ở cửa chính.
“Hết thảy vẫn bình thường.”
Lúc này Henry mới khẽ thở phào, cậu sợ David đã biết được gì rồi xem mọi thứ vẫn chỉ dừng ở mức nghi ngờ mà thôi. Henry đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ với chiếc váy ngủ vô cùng gợi cảm đang nằm dài trên sofa thưởng thức từng quả dâu mộng đỏ.