Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 45: Tôi không thích xoài



Khả Hân thấy thím dặn dò vô cùng cẩn thận nên cũng chủ động đi xuống phòng khách để chờ người. Cô cũng biết Mỹ Ân là người tự tôn rất cao, nếu bị Vĩ Phong từ chối lần nữa chắc chắn sẽ tổn thương vô cùng.

Khả Hân cũng không phỏng đoán trước được Lâm Vĩ Phong sẽ phản ứng thế nào khi Mỹ Ân đem bánh qua. Nhưng mà trước nay đối với thức ăn ngon thì anh cũng hiếm khi từ chối nên chắc là sẽ không sao. Lúc này Lâm Vĩ Phong cũng không ở phòng khách mà đang ở phòng điều trị xem tình hình của anh trai.

Khả Hân ngồi chờ buồn chán nên mở sách ra xem, khoảng hơn nửa tiếng thì người cũng đến. Nhưng mà người bước vào không phải Mỹ Ân mà lại là Mỹ Mai. Cô ta mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể, toàn bộ dáng người đều được phô bày ra như triển lãm. Nóng bỏng đốt mắt, thật sự chính là dáng vẻ dùng để đi câu dẫn đàn ông.

“Chị Mỹ Ân đâu?” - Khả Hân vẫn cảm thấy người nên đến đây là Mỹ Ân sẽ tốt hơn.

“Chị ấy sợ bị từ chối lần nữa nên bảo tôi tới đưa bánh xoài cho Lâm Vĩ Phong” - Mỹ Mai nhìn bày trí sang trọng trong biệt thự nhà họ Lâm không choáng ngợp hoa mắt - “Khả Hân, tôi không thể chờ được tới ngày gả vào đây, quá đẹp!”

“…” - Khả Hân không biết phải nói cái gì, lúc trước có cơ hội gả vào đây nhưng bọn họ đâu có chịu. Bây giờ muốn gả vào đâu có dễ vậy nữa, Lâm Vĩ Phong không gật đầu thì chỉ có nằm mơ.

“Đúng rồi Khả Hân, Lâm Vĩ Phong đâu?”

“Đang ở phòng điều trị chăm sóc cho anh Vĩ Thành.”

Mỹ Mai đưa mắt lên lầu liếc nhìn một vòng:

“Vậy phòng ngủ của Lâm Vĩ Phong là phòng nào? Tôi mang bánh này để trong phòng ngủ cho anh ta.”

“Cái này... không tốt lắm đâu.” - Khả Hân thật sự cạn lời với Mỹ Mai, không ngờ cô ta bạo dạn tới mức muốn xông thẳng vào phòng ngủ.

“Có cái gì không tốt. Mau nói phòng ngủ của anh ta ở đâu đi.” - Mỹ Mai đúng là gấp tới đợi một chút cũng không được.

Cô ta rất muốn được xem phòng ngủ của Vĩ Phong, nếu bên ngoài đã trang trí huy hoàng như này thì phòng ngủ của anh hẳn càng thêm sang trọng quý phái. Tốt nhất là có thể mấy điểm đặc sắc, kết hợp cùng với dáng vẻ của cô ta sẽ càng say đắm lòng người.

Dù Khả Hân có biết thì cô cũng sẽ không chỉ, đằng này cô còn không biết. Khả Hân chưa bao giờ thật sự rõ phòng của anh ở đâu, chỉ biết anh rất thích đi vào phòng tân hôn của cô.

“Lề mề quá, thôi để tôi tự đi tìm.” - Không đợi Khả Hân trả lời, Đặng Mỹ Mai đã tự chạy lên lầu.

“Khoan đã, Mỹ Mai, đừng có chạy lung tung.” - Khả Hân vội vàng đuổi theo, cô biết nhà họ Lâm nhiều quy tắc, phu nhân như cô còn không thể tự tiện đi lung tung mà.

Đặng Mỹ Mai cuối cùng cũng dừng bước lại nhưng không phải vì nghe Khả Hân khuyên can mà là ở ngay cầu thang gặp được Lâm Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong ăn mặc thoải mái, không có cho người khác cảm giác áp bức như thường nữa. Trên mặt anh lại đang treo một nụ cười nhàn nhạt, thật sự là trở nên anh tuấn hút mắt.

Đặng Mỹ Mai cảm thấy anh trong mắt cô ta đang tỏa sáng ngời ngời. Khả Hân ngược lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng, bởi vì dáng vẻ này của anh có hơi ‘giả tạo’, anh cười như thế chỉ khi đang muốn trêu chọc khinh thường người khác thôi.

“Lâm nhị thiếu gia, đây là bánh xoài tôi đích thân chuẩn bị cho anh, anh ăn thử một ít đi.” - Mỹ Mai mỉm cười yểu điệu, cả người hơi nghiêng về trước, giống như muốn đem toàn bộ cơ thể dính chặt trên người Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong lại làm như không biết không thấy, anh nghiêng người tránh đi Mỹ Mai. Ánh mắt anh chỉ tập trung vào Khả Hân, giống như đang tra hỏi, vì cái gì Mỹ Mai lại biết anh thích ăn xoài mà mang tới?

Khả Hân chột dạ cúi đầu, lùi về sau một bước không dám nhìn anh, thật sự cô chỉ muốn lúc này chạy thẳng về phòng khóa cửa mà thôi.

“Thật sự làm phiền cô Mỹ Mai quá, chúng ta xuống lầu nói chuyện đi.” - Vĩ Phong thật sự rất chán ghét những kiểu đeo bám làm thân này nhưng trước sau anh vẫn vô cùng có phong độ.

“Được, cùng đi xuống.” - Mỹ Mai đưa tay ra muốn ôm lấy cánh tay của anh cùng đi xuống lầu nhưng không ngờ Vĩ Phong bước chân rất nhanh, thật sự là cố tình kéo dài khoảng cách với cô ta.

Đặng Mỹ Mai tất nhiên không cam tâm, tới lúc đi gần đến những bậc thang cuối cùng, cô ta liền nghĩ tới một kế:

“A… chân tôi...”

Mỹ Mai giả vờ trật chân, vốn nghĩ Vĩ Phong sẽ xoay người lại ôm lấy cô ta nhưng không phải. Cô ta thật sự được đỡ lấy nhưng đó lại không phải lồng ngực của anh mà là hai cánh tay của dì Ba đỡ lấy cô ta.

“Tiểu thư Mỹ Mai, cô có làm sao không? Sao đột nhiên bất cẩn thế?”

Dì Ba sao lại không nhìn ra Mỹ Mai cố ý tỏ vẻ muốn được Vĩ Phong ôm vào người. Nhưng cô ta có tính toán thế nào cũng không biết được, thiếu gia đã có phu nhân, không bao giờ dính líu tới người phụ nữ khác. Nếu không phải sợ kéo thêm phiền phức còn lâu bà mới đỡ Mỹ Mai.

“Tôi tự đi được.” - Đặng Mỹ Mai ghét bỏ đẩy tay dì Ba ra.

Phòng khách nhà họ Lâm không biết có bao nhiêu chỗ ngồi mà Đặng Mỹ Mai vẫn nhất quyết chọn ghế kế bên Vĩ Phong. Cô ta lấy chiếc bánh tinh xảo từ trong hộp ra, cắt lấy một miếng, đưa tới bên miệng của anh:

“Vĩ Phong, anh thử một miếng đi, tất cả đều là công sức cả buổi của tôi, chỉ làm riêng cho anh thôi.”

Khả Hân không dám nhìn, cảm thấy da gà da vịt đều nổi hết cả lên.

Lâm Vĩ Phong liếc mắt nhìn cô đang cúi đầu, trong lòng không thoải mái. Anh đang bị một người phụ nữ khác công khai dụ dỗ trước mặt cô mà cô cũng không thèm nhìn sao?

Giờ khắc này Lâm Vĩ Phong thật sự muốn đem giấy đăng ký kết hôn của anh và cô ném ra trước mặt bọn họ. Một là để cho cái người đang dính lấy anh như keo này cút xa ra, hai là để Khả Hân biết bản thân đang tiếp tay cho người khác tán tỉnh chồng mình.

Khả Hân cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của anh, đầu càng cúi thấp hơn.

“Tôi không thích đồ ngọt, đặc biệt là vị xoài.” - Anh hừ lạnh một tiếng, đem muỗng xoài Mỹ Mai đang cầm và cả cô ta đẩy qua một bên.

Lời nói của Lâm Vĩ Phong không chỉ làm cho Mỹ Mai ngạc nhiên mà cả Khả Hân cũng giật mình. Đúng là anh không có thích ăn đồ ngọt nhưng rõ ràng là anh rất thích ăn xoài. Anh cần gì phải nói dối chứ?

“Cái gì? Anh không thích ăn xoài sao? Khả Hân rõ ràng nói anh thích ăn nhất là xoài.”

Ánh mắt phẫn nộ của Mỹ Mai rất nhanh đã đến bên người Khả Hân:

“Đặng Khả Hân, cô cố tình nói dối để khiến tôi mất mặt đúng không?”

Khả Hân cuối cùng cũng hiểu tại sao anh phải nói dối, anh chính là muốn chơi cô, để Mỹ Mai hiểu lầm cô cung cấp thông tin giả. Chỉ cần một câu ‘tôi không thích đồ ngọt, đặc biệt là vị xoài’ đủ khiến cô có trăm cái miệng cũng không chứng minh mình trong sạch được.

Lâm Vĩ Phong lúc này lại giống như người đang xem kịch vui, còn nhìn cô cười khiêu khích. Cô biết anh không vui chuyện cô đem sở thích của anh nói cho người nhà họ Đặng nhưng mà cô cũng là bất dĩ thôi. Anh có cần hại cô thảm vậy không. Bây giờ Mỹ Mai chẳng khác nào hổ dữ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cô.

Lâm Vĩ Phong, sao anh lại nhỏ mọn vậy chứ!