Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 58: Nụ hôn bị phát hiện



Khả Hân tất nhiên không muốn để anh tùy ý làm loạn như vậy cô dùng sức đẩy anh ra, cố gỡ hai bàn tay hư hỏng của anh ra khỏi người người mình. Hành động không tự lượng sức này của cô càng kích thích Lâm Vĩ Phong.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ của cô đã vị anh giam lại, Vĩ Phong không vội vàng đưa lưỡi vào mà dùng răng cắn nhẹ cánh môi.

“Ưm…” - Khả Hân đau nhưng chỉ có thể rên nhẹ một tiếng hoàn toàn không nói được lời nào nữa.

Người đàn ông này luôn nhân lúc cô không có năng lực phản kháng nhất mà tấn công cô. Cắn nhẹ một lúc như trừng phạt xong, anh bắt đầu đưa lưỡi vào trong, tham luyến mút lấy hương vị ngọt ngào thanh sạch chỉ cô mới có. Lần nào cũng như lần nào, Khả Hân ngoài ngoan ngoãn chịu trận ra thì không thể kháng cự lại.

Cách đây mấy phút cô còn tự hứa với lòng không được dây dưa với anh mà giờ đây lại bị sự dịu dàng của anh thu phục từ từ buông lỏng để anh mặc sức hôn lấy. Khả Hân nhắm mắt, môi hồng khẽ hé ra nghênh đón chiếc lưỡi của anh, tận hưởng sự mơn trớn trên từng tấc da thịt. Khả Hân cứ như vậy mà gục ngã trước Vĩ Phong.

Đặng Mỹ Ân sau khi thức giấc lần nữa mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai. Những chuyện vừa xảy ra tối qua đúng là một giấc mộng đẹp, cô ta tình nguyện chuyện này xảy ra thêm mấy lần nữa. Mỹ Ân vội vàng ngồi dậy, sáng sớm có lẽ Lâm Vĩ Phong sẽ ở nhà ăn sáng, tranh thủ chút thời gian quý giá gặp gỡ anh.

Đặng Mỹ Ân nhanh chóng trang điểm thật tinh xảo, muốn mau chóng chạy đi làm thức ăn sáng thể hiện sự hiền thục cho Lâm Vĩ Phong xem. Cô ta nhìn quanh một vòng, thấy phòng khách thật yên ắng nên xoay người rẽ hướng sang phòng bếp.

Đến khi chỉ cách phòng bếp mấy bước chân thì cô ta nhìn thấy một khung cảnh vô cùng khủng bố, Khả Hân và Lâm Vĩ Phong đang ôm lấy nhau. Từ góc độ của cô ta có thể thấy hai tay của Khả Hân đang ôm lấy eo anh, cả người tựa vào anh.

‘Không ngờ cô có thể vô liêm sĩ tới mức này!’, Đặng Mỹ Ân nghiến răng nghiến lợi trong lòng thầm mắng Khả Hân.

Uổng công cô ta hôm qua còn thấy thương cho Khả Hân phải gả cho một người tàn phế như Vĩ Thành không ngờ Khả Hân dám ở sau lưng quyến rũ em chồng, làm ra loại chuyện ghê tởm đến vậy.

‘Tôi đúng là xem nhẹ cô rồi, bình thường thì giả vờ mình là một đóa sen trắng quay qua lại biến thành hồ ly tinh thủ đoạn gì cũng dám làm’, Đặng Mỹ Ân siết chặt hai tay.

Đặng Mỹ Ân cho rằng chuyện này cũng không phải quá kỳ lạ, dù sao Lâm Vĩ Phong cũng thu hút như thế, Lâm Vĩ Thành bây giờ lại chỉ có nằm một chỗ. Khả Hân không đi quyến rũ Vĩ Phong mới là lạ, đổi lại là cô ta, ngày đêm được ở cạnh Vĩ Phong chắc chắn cũng tìm cách bò lên giường anh.

Chỉ là cô ta không hiểu, vì sao Khả Hân lại có thể quyến rũ được anh? Khả Hân thì có thứ gì thu hút đàn ông chứ, chẳng lẽ là do bình thường tỏ vẻ đáng thương nên được anh đồng tình? Cô ta nhớ lại chuyện tối hôm qua, sắc mặt càng kém hơn, hóa ra người mà Lâm Vĩ Phong muốn ôm không phải cô ta mà là Khả Hân nên anh mới phản ứng như vậy.

Cô ta vốn đã thắc mắc tại sao Khả Hân có phòng tân hôn không ngủ lại nhất quyết xuống ngủ phòng khách, rõ ràng là để cho cô và Vĩ Phong có thể dễ dàng thân mật với nhau.

‘Anh ấy sao lại hùa theo nó làm bậy vậy chứ, phụ nữ tốt xung quanh anh đếm không hết sao lại chọn con đàn bà đê tiện như nó!’, Mỹ Ân nghĩ lại mấy lời Khả Hân hứa sẽ tác hợp cho cô mà càng sôi máu hơn.

Đặng Mỹ Ân dù sao cũng là người tâm cơ, mặc dù vô cùng tức giận nhưng cô ta vẫn không thét lên, không tỏ ra kinh ngạc mà hoàn toàn giả vờ như mình không thấy hai người kia hôn nhau xoay người rời khỏi phòng bếp. Một màn này hoàn toàn bị quản gia Thuận nhìn thấy, anh còn đang nghi ngờ Mỹ Ân lén lút trước bếp làm gì nhưng khi nhìn thấy Lâm Vĩ Phong và Khả Hân thì ông đã sáng tỏ.

Đặng Mỹ Ân nhìn thấy cảnh này mà vẫn bình tĩnh tránh đi được chắc chắn là trong lòng có mưu tính riêng. Người nhà họ Lâm thấy Khả Hân cùng Vĩ Phong thân mật sẽ không nói gì, bọn họ đều rõ hai người kia là vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng người ngoài thì không, người của nhà họ Đặng càng không biết.

Lúc đầu Đặng gia sống chết không gả con gái sau lại bắt ép Khả Hân gả thế qua, thái độ đối với cô vẫn là khinh thường không mấy yêu thương. Quản gia Thuận đối với gia đình này một chút thiện cảm cũng không có, bây giờ nhìn thấy Mỹ Ân dòm ngó đến vị trí nhị phu nhân của Khả Hân, anh càng thêm chán ghét và đề phòng.

Khả Hân dọn lên hết những món ăn cho bữa sáng hôm nay rồi mới lên lầu gọi Đặng Mỹ Ân thức giận. Mỹ Ân vẫn như cũ đeo lên một chiếc mặt nạ hoàn hảo, giống nhưng chưa từng có chuyện gì theo Khả Hân đi xuống.

“Chào buổi sáng nhị thiếu gia.” - Đặng Mỹ Ân phong thái nhã nhặn ngồi xuống cách anh một khoảng vừa phải, không quá thân cận không quá thân thiết.

Lâm Vĩ Phong đảo mặt nhìn cô ta sau đó lười biếng ‘Ừ’ một cái.

Khả Hân thấy Đặng Mỹ Ân ngồi xuống liền lấy chén đũa bày ra trước mặt cô ta, thay cô ta lấy một bát cháo thơm nóng. Mấy chuyện này Khả Hân làm riết thành quen, Đặng Mỹ Ân ở nhà họ Đặng chẳng bao giờ phải động tay làm gì, Khả Hân thì ngược lại, vốn dĩ không được xem là tiểu thư nên chuyện gì cũng làm, làm chuyện của chính mình, cũng làm thay cho người khác.

“Khả Hân, đừng quên hiện tại cô là thiếu phu nhân của nhà họ Lâm, cô chỉ cần hầu hạ một mình tôi thôi.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.

Khả Hân quay sang lườm anh, người này vừa nãy mới sàm sỡ mình, bây giờ lại còn muốn mình hầu hạ? Trước mặt còn có người ngoài, không thể để cho cô một chút mặt mũi sao?

Khả Hân khi nãy sau khi được Lâm Vĩ Phong buông ra ngay lập tức đã nhào qua cắn anh một cái, phải nói là cắn rất mạnh, mạnh hơn lần trước nhiều, hy vọng anh có thể nhớ mà không trêu ghẹo cô nữa. Nhưng mà xem ra Lâm Vĩ Phong lại đem cái đau do bị cô cắn đó ra trả đũa cô ngay tức khắc.

Đặng Mỹ Ân lại không lấy làm lạ gì, cong môi nói:

“Khả Hân, để chị tự lấy được rồi, bây giờ thân phận em đã khác, em nên ngồi xuống ăn cùng mọi người.”

“Em ăn rồi.” - Khả Hân lắc đầu từ chối, nếu cô ngồi xuống chung bàn với Vĩ Phong chắc chắn sẽ bị anh tìm cách khi dễ vả lại cô cũng hứa sẽ tác hợp cho Mỹ Ân và Vĩ Thành, để hai người ăn riêng với nhau cũng là một cách.

Đặng Mỹ Ân thấy cô định rời đi thì vội vàng ngăn lại:

“Khả Hân, em ngồi ăn với chị đi bằng không chị sẽ thấy ngại đó.”

Cô ta cũng không phải mang ý tốt đẹp gì chủ yếu là nhìn sắc mặt của Lâm Vĩ Phong để đoán ý anh. Anh muốn Mỹ Ân ở lại cùng ăn, cô ta cũng muốn xem xem, hai người này tính diễn trò gì.

Khả Hân nhìn Mỹ Ân rồi lại nhìn qua Vĩ Phong, bây giờ chạy đi cũng thật sự không ổn, lỡ Vĩ Phong nói lung tung gì đó với Mỹ Ân, cô cũng không biết đường mà giải thích. Cô đành ngồi xuống bên cạnh Mỹ Ân cố gắng cách thật xa anh, Mỹ Ân còn dịu dàng lấy một chén cháo cho cô.