Chuyện đã gấp đến mức này rồi còn là chuyện liên quan đến mạng người nên dù cô vẫn còn tức giận đối với Lâm Vĩ Phong cũng đành hạ quyết tâm mà nén hết xuống. Tình hình hiện tại ở tại nhà họ Lâm, Khả Hân cũng đoán được đều do Vĩ Phong quyết định phần lớn. Nếu bây giờ cô mở lời muốn mượn ít tiền chắc anh cũng không đến nỗi từ chối cô.
Khả Hân vào bếp cùng dì Ba xem người làm chuẩn bị món ăn tối, cô hơi ngại ngùng hỏi:
“Dì Ba, ngoài xoài ra cậu Vĩ Phong còn thích ăn gì nữa không?”
Dì Ba thấy cô hỏi vậy thì vô cùng vui mừng, nhanh chóng kể rõ một số sở thích của Vĩ Phong:
“Nhìn Nhị thiếu gia như vậy nhưng cậu ấy không thích ăn món Tây lắm, bởi vì bình thường đi xã giao ở bên ngoài đều là đi các nhà hàng Tây nên khi về đây nhà bếp đều nấu mấy món mang hương vị gia đình.”
“Món mang hương vị gia đình?” - Khả Hân không khỏi bất ngờ.
“Thật sao ạ? Con không nghĩ Vĩ Phong thích ăn những món bình dị đến vậy.” - Khả Hân vốn tưởng người trông kiêu ngạo như anh thì ăn uống cũng sẽ cầu kỳ, đòi hỏi đủ thứ không ngờ khẩu vị của anh cũng rất giản đơn.
“Con không biết nấu gì nhiều nhưng mấy món đó con nấu không tệ, hay hôm nay để con nấu đi.”
Dì Ba lập tức gật đầu đồng ý, liền bảo người làm nhường không gian bếp lại cho cô còn mình đi tìm quản gia Thuận kể về chuyện vui này.
Quản gia Thuận sau khi nói chuyện với dì Ba xong, mặt mày cũng rạng rỡ hơn đi lên lầu tìm Lâm Vĩ Phong.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn chờ cậu.”
“Thiếu phu nhân?” - Vĩ Phong nghiêng đầu nhìn quản gia Thuận, giống như anh đang nghe phải chuyện gì rất kỳ lạ.
“Tôi đã nhìn qua thử rồi, đều là món cậu thích, thiếu phu nhân đúng là có lòng.”
Sau khi xác nhận là mình không nghe lầm, Lâm Vĩ Phong liền nhanh chóng đứng dậy đi xuống bàn ăn để xem coi rốt cuộc đang có chuyện gì. Anh thấy đúng như lời của quản gia Thuận nói, một bàn ăn thơm ngon đã được bày ra sẵn. Khả Hân còn đang từ trong bếp bưng theo dĩa sườn xào chua ngọt đi ra.
“Cậu.. cậu ngồi xuống ăn cơm đi.”
Vĩ Phong biết chắc Khả Hân sẽ không tự dưng thay đổi thái độ như thế này, sáng nay còn nhìn anh vô cùng khó chịu giờ đột nhiên lại chủ động đi lấy lòng, ắt hẳn có việc muốn nhờ. Anh thông thả kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khả Hân:
“Tôi lớn hơn cô không ít tuổi đâu, xem lại xưng hô của cô đi.”
Khả Hân mím môi, đúng là Vĩ Phong lớn hơn cô thật nhưng xét theo bối phận, cô chính là chị dâu của anh, gọi Vĩ Phong là cậu, xưng là tôi chính là hợp lý nhất rồi.
“Tôi là vợ của anh cậu, xưng hô như bây giờ… ”
“Không định bỏ dĩa xuống?” - Vĩ Phong không để cô nói hết câu, vừa chỉ tay về dĩa sườn vừa cắt ngang lời cô.
Khả Hân vội để dĩa sườn xuống, nghĩ lại bây giờ cô cũng đang có chuyện cần nhờ Vĩ Phong, không nên cùng anh tranh chấp làm gì. Vả lại hiện tại Vĩ Phong không thật sự xem cô là chị dâu, trước mắt anh muốn xưng hô thế nào thì cứ thuận theo thế vậy, đợi khi nào địa vị của cô trong nhà họ Lâm vững hơn, anh hẳn cũng sẽ tự đổi lại xưng hô.
“Anh ăn thử món này đi, dì Ba nói anh không thích ăn tiêu nên món cá này tôi không có bỏ.” - Khả Hân đẩy dĩa cá đến trước mắt Vĩ Phong. truyện kiếm hiệp hay
Lâm Vĩ Phong nhìn mỹ thực trước mắt tất nhiên không từ chối mà cầm đũa lên gắp một miếng. Cá rất mềm, vị vừa phải, không mặn không nhạt, hậu vị lưu lại thanh ngọt.
“Thật sự là cô làm?”
Khả Hân gật đầu, trong lòng cô hiện tại rất căng thẳng, bởi vì Vĩ Phong ăn xong sắc mặt cũng không lộ ra biểu cảm nào nên cô không hề biết anh có cảm thấy ngon hay không.
Vĩ Phong lại gắp thêm một miếng sườn, vẫn là rất vừa miệng. Không ngờ người phụ nữ này còn có tài nghệ ở khoản này. Tâm tình của anh thật sự vì bàn ăn ngon này mà trở nên vui vẻ hơn một chút.
“Cô muốn gì? Cứ nói thẳng, không cần vòng vo.” - Nhưng Vĩ Phong cũng hiểu rõ đạo lý ‘vô công bất thụ lộc’, bàn ăn này chắc chắn là vì một mục đích nào đó.
“Anh… anh có thể cho tôi vay 50.000 đô quyên góp từ thiện không?
Bàn tay đang cầm đũa của anh hơi siết lại, sắc mặt anh vẫn không thay đổi gì. Lâm Vĩ Phong nhàn nhã đặt đĩa xuống, cầm lấy khăn lau miệng:
“Cô lên lầu đi, tôi đưa cho cô.”
Hóa ra cũng là vì tiền, đúng là không ngoài dự đoán ban đầu, bữa ăn này ăn vào lại bắt đầu thấy có chút buồn nôn rồi.
Khả Hân ngược lại không hề biết những suy nghĩ này của anh, cô còn cho rằng hôm nay Vĩ Phong thật dễ nói chuyện, không đáng ghét như lúc sáng nữa.
Lâm Vĩ Phong bước đi rất dứt khoát dường như còn có chút gấp gáp khiến Khả Hân bước theo không kịp, thở dốc không ngừng. Ngay lúc vừa đến trước cửa phòng, anh đột nhiên dừng lại mở cửa rồi kéo cô vào bên trong.
Trong lúc Khả Hân vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì cả cơ thể đã bị anh áp chế vào trong vách tường, hiện tại cô giống như bị giam giữa bức tường và lồng ngực của anh, không sao di chuyển được.
“Lâm Vĩ Phong, anh đang làm cái gì vậy?” - Trái tim của Khả Hân chợt run lên, vừa xấu hổ vừa lo sợ.
“Đặng Khả Hân, khi nãy cô tự mình ra giá 50.000, có phải hơi ít rồi không?” - Lâm Vĩ Phong chống một tay lên tường, hoàn toàn cắt đứt đường thoát ra duy nhất của cô - “Bất quá 50.000 cũng coi như cô biết lượng sức, biết mình chỉ có giá bao nhiêu đó.”
Cái gì? Khả Hân hai mắt mở to nhìn anh với vẻ không tin, hóa ra anh không hề có ý định sẽ đưa tiền cho cô, gọi cô lên đây chỉ vì muốn sỉ nhục cô. Tại sao anh ta có thể nghĩ cô muốn bán mình vì 50.000? Ánh mắt cô tràn ngập phẫn hận khó che giấu, nghiến răng hét lên:
“Anh mau tránh ra, tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi.”
“Cô đã mở miệng nói muốn tiền tôi sao có thể không cho được. Tôi trước nay đối với phụ nữ rất rộng rãi, nếu cô phục vụ tốt có khi tôi còn thưởng thêm cho cô gấp mấy lần số tiền đó.”
Giọng nói bỡn cợt của Vĩ Phong giống như kim châm vào trong trái tim cô ngay lúc cô muốn lên tiếng phản bác thì anh lại nói tiếp:
“Nhưng tôi cần phải kiểm tra hàng trước, xem cô có thực sự đáng giá 50.000 kia không đã.”
“Lâm Vĩ Phong anh là đồ khốn, anh mau buông tôi ra, không được chạm… tôi…” - Cô chưa kịp nói hết câu toàn thân đã cứng đờ không dám cử động.
Bởi vì cô cảm nhận vô cùng rõ ràng, có một bàn tay nào đó đang tiến thẳng vào bên trong váy của cô, còn đi thẳng đến nơi tư mật kia, không chút kiêng kỵ mà tiến sâu vào phần mềm mại ấy.
Lâm Vĩ Phong dùng đầu gối tách hai chân cô ra, một tay chặn cô lại, một tay thì tùy ý lần mò đến nơi mà anh muốn khám phá nhất. Chỉ là anh trăm vạn lần cũng không ngờ tới, Khả Hân vẫn còn trinh trắng, không ngờ thân thể của cô vẫn vô cùng sạch sẽ. Có những thứ lừa gạt được, có những thứ thì không, những tế bào mềm mại ấm nóng đang bao lấy ngón tay anh cho anh biết rất rõ nơi này của cô chưa từng bị ai chạm qua.
‘Tôi là người đầu tiên sao?’, anh thoáng nghĩ, cảm giác này đúng là kích thích.
Cảm xúc của Khả Hân thì hoàn toàn trái ngược, tất cả chỉ có kinh hãi mà thôi. Cô không bao giờ tưởng tượng nỗi, nơi tư mật của bản thân sẽ có ngày bị một người đàn ông xa lạ chạm qua, còn là.... là em chồng của cô nữa.
Sau khi kinh hãi qua đi thì chính là phẫn nộ, Khả Hân bắt đầu ra sức giãy dụa, dùng tay liên tục đánh mạnh vào hai vai của anh:
“Cút đi! Khốn nạn! Không được chạm vào tôi! Buông ra!”
Tuy nhiên cô càng giãy giụa như vậy Vĩ Phong lại càng khó rút ngón tay của mình ra ngoài, anh lạnh giọng nói:
“Còn giãy nữa sẽ rách thật đó. Cô muốn vậy lắm sao?”