Em Chưa 18, Anh Nào Dám

Chương 11



Cô dậy sớm nấu ăn, anh vẫn còn ngủ.

Nấu xong, cô kêu anh dậy ăn nhưng không nghe anh trả lời liền chạy vào phòng thì thấy anh vẫn còn đang nằm trên giường.

Cô lại lay anh nhưng cơ thể anh rất nóng, anh bị sốt cao. Cô nghĩ có lẽ là do tối qua tại cô cho anh ngủ ngoài sofa....

Giặt khăn lau người, nấu cháo, chăm sóc cho anh mà cô quên cả việc ăn cơm một ngày nay.

Cô đút cháo cho anh, anh mơ màng nhưng vẫn biết được việc cô đang chăm sóc anh rất chu đáo.

Cô ngủ quên trên giường lúc nào không hay, anh tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt cô rất dễ thương nên anh dùng tay để lên má cô, không hiểu sao anh lại rất thích nhìn cô.

Cô giật mình tỉnh giấc

"Anh tỉnh rồi à"

"ừm...ừm...anh khác nước quá"

Cô đứng dậy đi lại bàn rót nước cho anh, nhưng đầu cô cứ choáng voáng vì hôm nay chưa ăn gì hết.

Choang...

Cô ngã xuống nền nhà, làm chiếc ly rớt xuống và bị bể. Anh nghe thấy âm thanh thì chạy ra xem. Anh thấy cô nằm dưới sàn thì chạy lại.

"Cô ơi, cô bị sao vậy, tỉnh lại đi, cô ơi".

Anh vội bế cô vào giường.

Chẳng qua là cô đói quá nên ngất xỉu nhưng không hiểu sao chắc là bị anh lây bệnh rồi nên mới nằm mê man như thế.

Anh không biết phải làm gì bây giờ, thấy còn tí cháo mà cô nấu nên anh lấy cho cô ăn. Chẳng hiểu sao anh đút cho cô gần hết rồi thì cô lại nôn ra.

" Á....ghê quá...nhớp quá đi". Anh hét lên, không biết phải làm sao liền để cô nằm xuống sàn rồi cầm hai chân cô mà lôi vô phòng tắm. Anh tắm cho cô bằng nước nóng, xong rồi lại lau khô rồi mặc quần áo cho không.

Không biết bị cảm thế này mà tắm có bị sao không nữa, có chuyện gì thì lỗi là do anh nhé =))

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thì thấy anh nằm bên. Phải chăng cô cử động mà làm anh cũng thức giấc, thấy quần áo mình không giống như hôm qua nên cô liền hỏi:

"Anh thay đồ cho tôi hả?"

"Không có, tôi chỉ có tắm cho cô thôi"

Thế là thế nào._. tắm xong thì cũng phải thay đồ chứ.

"Anh nhìn thấy hết cơ thể tôi rồi à"

"Tôi che mặt lại rồi mà". Anh bĩu môi nói, kiểu như là anh thông minh lắm.

" Anh cũng biết suy nghĩ đấy"

"Đương nhiên, tôi sợ cô ngại nên tôi che mặt cô lại á". Anh cười

*quạ...quạ...quạ*:v

" Hả....cái gì? Anh bị ngốc hả?"

"Tôi làm gì sai hả". Mắt anh ngây thơ, long lanh nhìn cô.

" Thôi được rồi". Cô nói

"Từ giờ, anh cứ gọi tôi là Tiểu Cửu, còn anh sẽ là Tử Lục nhé"

"Dạ... Tử Lục muốn ăn kem, Tiểu Cửu dẫn Tử Lục đi mua nha". Anh mè nheo cô như một đứa con nít rồi cười.