Cố Tiểu Khả đứng ngây người, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu chán nản.
Gặp phải người bám dai như đỉa rồi...
Chuyện này đúng là khó xử, biết đối nhân xử thế sao mới đúng đây.
Chương Hạo Hiên nghe chừng giàu có như thế, Cố Tiểu Khả biết Trình Vương cũng không phải là dạng vừa, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn cho rằng người yêu cô kém xa anh chàng đứng trước mặt này.
Dù sao người ta cũng là cháu trai trưởng của người có quyền thế cơ mà.
"Vấn đề này nhất định phải nghiêm túc thế sao?" Cố Tiểu Khả cắn răng nhìn Chương Hạo Hiên bằng ánh mắt nài nỉ.
Chương Hạo Hiên xem đó là điều bình thường mà cười đáp.
"Yên tâm, anh sẽ tranh giành một cách công bằng.
Chỉ cần thắng thua như nào thì em và người đó phải chấp nhận."
Cố Tiểu Khả nghe đến đâu mặt xanh lại đến đấy.
Sẽ ra sao khi Trình Vương biết chuyện này, tuy anh là người ấm áp, nhất mực quan tâm và chiều chuộng cô, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua chuyện vô lý, vô liêm sỉ này.
"Hôn nhân không có tình yêu anh lại cần đến vậy?" Cố Tiểu Khả hỏi lạnh lùng.
"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén." Chương Hạo Hiên trả lời ngay thẳng.
"Thật không thể hiểu nổi..." Đang định biện luận tiếp Cố Tiểu Khả liền nhận được một cuộc điện thoại, rút chiếc điện thoại ra cô giật mình toát mồ hôi lạnh như đã làm điều gì sai trái mà bị phát hiện.
"Không nghe ư?" Chương Hạo Hiên nhắc nhở.
Cố Tiểu Khả cười nhạt với Chương Hạo Hiên rồi tiến đến phòng vệ sinh, chốt cửa lại.
"V...Vương." Cô nhẹ giọng.
"..." Đầu dây im lặng một lúc mới trả lời "Tiểu Khả, đã ăn cơm chưa?"
Cố Tiểu Khả hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Em ăn rồi, anh thì sao?"
"Anh chưa."
Nghe vậy cô sốt ruột, đúng là không có cô bên cạnh anh liền tự ý thay đổi chế độ sinh hoạt không đúng giờ giấc.
"Vương, anh đi ăn ngay." Cô bày tỏ sự tức giận.
Đầu dây bên kia vẫn còn đang xoay vô lăng đi trên đường cao tốc, gương mặt từ khi nào trở nên lãnh khốc, chỉ có điều khi nói chuyện với cô lại không bộc lộ ra một chút sự tức giận nào.
"Khi nãy ghé qua nhà em, thấy khóa cửa." Anh chuyển chủ đề.
Cố Tiểu Khả rung rinh lồng ngực, cổ họng như bị chặn lại khô khan.
Thấy đối phương im lặng, Trình Vương siết chặt vô lăng nở nụ cười.
"Đoán chắc em và Á Lệ đi chơi rồi."
Điệu bộ thoải mái này của Trình Vương khiến Cố Tiểu Khả như thả được tảng đá to đùng từ trên đầu xuống, cô gật đầu liên tục.
"Đúng, đúng vậy..."
Lúc này từ bên ngoài cửa phòng vệ sinh có tiếng gõ cùng tiếng hỏi han quan tâm từ Chương Hạo Hiên.
"Tiểu Khả, em ổn chứ?"
Cố Tiểu Khả cuống cuồng muốn nhảy ra ngoài bịt miệng Chương Hạo Hiên lại ngay lập tức, chắc chắn Trình Vương đã nghe thấy rồi, biết làm sao bây giờ! Tên đáng ghét kia thật biết chọn thời điểm quan tâm người khác.
Cứ nghĩ Trình Vương sẽ cao giọng hỏi xem người đàn ông đó là ai, nhưng không ngờ câu nói mà cô nhận được từ anh là "Cứ vui chơi cho thỏa thích, anh bận một lát".
Bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh cô vẫn còn ngẩn ngơ cho rằng có gì đó sai sai, Trình Vương lý nào lại bỏ qua giọng nói của đàn ông...
"Bạn trai em gọi?" Chương Hạo Hiên mỉm cười.
Cô nhíu đôi mày thanh, mắt lộ ra sự hoảng loạn.
"Anh có vẻ vui nhỉ?"
"Cũng bình thường thôi."
"Thật đáng ghét!" Cố Tiểu Khả cứ thế bước qua Chương Hạo Hiên.
Hai người vốn không để ý cửa sổ bên ngoài cách đó không xa có vài tia sáng lóe lên liên tục.
Vị thám tử tư đó truyền đạt lại cuộc hội thoại nhờ vào máy nghe trộm đã gắn ở khe cửa sổ cho Trình Vương nghe, ảnh cũng được gửi đến điện thoại anh không ít.
Bấy giờ Trình Vương đã biết Cố Tiểu Khả về nhà là để xem mắt!
Người phụ nữ của anh thật quá hiền từ.
Chỉ đơn giản nói với tên tiểu tử kia rằng mình đã có bạn trai, không thể thẳng thừng từ chối hắn.
Tên tiểu tử họ Chương đó cũng thật to gan, dám thách đấu anh có được Cố Tiểu Khả, e rằng đã thách đấu nhầm người.
Bởi ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô gái đó đã là của anh!
Xe anh cứ thế di chuyển qua những cung đường xa lạ, một tay xoay vô lăng, một tay thao tác nhanh gọn nhấn gọi thám tử tư, đề nghị anh ta gửi địa vị nhà của Cố Tiểu Khả cho mình.
Buổi tối trong phòng khách nhà Cố Tiểu Khả chỉ có tiếng tv nhỏ nhẹ, trên bàn là một đĩa hoa quả, mỗi người cầm một tách trà nóng thưởng thức.
Cố Tiểu Khả cứ cách một lúc nhìn Chương Hạo Hiên một lần, tâm trạng không mấy vui vẻ.
Anh ta định ở đây hẳn luôn sao? Không có ý định về?
Mải suy nghĩ vẩn vơ, Cố Tiểu Khả bị Tần Tịch Hương vỗ nhẹ vào vai.
"Có chuông điện thoại nãy giờ, con không nghe à?"
Cô giật mình đứng dậy, nhìn vào màn hình điện thoại rồi bước chân thoăn thoắt đi ra khỏi phòng khách.
Vừa nhấn điện thoại nghe còn chưa kịp nói gì cô đã bị hơi lạnh từ giọng nói Trình Vương làm cho sợ hãi.
"Tiểu Khả, mở cửa cho anh."
C...cửa?
"Anh đang ở trước nhà bố mẹ em." Trình Vương mặc chiếc áo khoác dài màu đen, anh thở ra hơi lạnh trắng trong đêm đen, hướng mắt tới căn nhà ấm cúng nhỏ bé ngay trước mặt.
Cố Tiểu Khả vô cùng bất ngờ đưa tay lên bịt miệng, vội vàng tắt điện thoại đi.
Trình Vương đang ở đây?