Cuối năm, cộng đồng rapper trong nhà máy bỏ hoang sẽ tổ chức một buổi biểu diễn, August là đội trình diễn khép màn, tuy mọi người đều bận rộn học tập, nhưng buổi biểu diễn này bọn họ vẫn tỉ mỉ chuẩn bị, dù sao lên lớp 12 rồi, cơ hội có thể lên sân khấu biểu diễn thật sự không nhiều lắm.
Trong khoảng thời gian này mọi người thường xuyên tụ tập ở quán cà phê trong thư viện Đông Nam ở trung tâm thành phố sau khi tan học.
Thời Tự, Thẩm Tinh Vĩ và Khấu Hưởng vội vàng sáng tác lời phổ nhạc, mà Tô Bắc Bắc, Bùi Thanh và Dương Chi lại cầm sách giáo khoa của mọi người bắt đầu đánh dấu trọng tâm, ghi lại những phần dễ sai trong bài thi mà giáo viên đã giảng, để mấy người bận rộn có thể giữ được hiệu suất ôn tập trong thời gian ngắn nhất.
Có học sinh giỏi giúp đỡ, mọi người không hề bỏ bê bài tập, kiểm tra vẫn duy trì liên tục tiến bộ.
Trong thư viện Đông Nam có một quán cà phê rất phong cách, trên đỉnh lát thủy tinh, ánh mặt trời xuyên qua đỉnh chiếu xuống, khiến cho quán cà phê tràn ngập ánh sáng.
Trước mặt Dương Chi đặt một cốc chanh leo ánh vàng rực rỡ, cô đang chăm chú chép lại tiếng Anh.
Hai người Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc đang thử sức với một đề toán rất khó, Tô Bắc Bắc viết xong biểu thức số học rồi đưa cho Bùi Thanh xem, Bùi Thanh dùng bút chỉ vào biểu thức số học thật dài kia, đưa tới trước mặt Tô Bắc Bắc.
Bên cạnh biểu thức là một hình trái tim nho nhỏ mà Tô Bắc Bắc đã dùng bút đỏ vẽ.
Bút của Bùi Thanh chỉ vào hình trái tim, nghiêm túc nhìn Tô Bắc Bắc, lông mày đen rậm nhíu nhíu.
Mặt Tô Bắc Bắc lập tức ửng hồng, lòng dạ rối bời giải thích: “Cái này…”
Thấy thì thấy, cậu chỉ ra làm gì, Tô Bắc Bắc chột dạ nhìn cung quanh, Thẩm Tinh Vĩ Dương Chi còn đang tò mò nhìn cô chằm chằm đây.
Vẻ mặt Bùi Thanh vô cùng ngây thơ, khó hiểu hỏi Tô Bắc Bắc: “Cậu vẽ hình trái tim là muốn nhắc nhở tôi bước này mới là mấu chốt để giải đề đúng không?”
“Phụt ~”
Nước trái cây trong miệng Dương Chi phun ra.
Tô Bắc Bắc:…….
Ừ ừ ừ, cậu nói thế nào thì là thế đó.
Thẩm Tinh Vĩ lắc lắc đầu, dời mắt xuống bản nhạc trong tay, thật sự không muốn quan tâm cái tên thẳng nam đầu gỗ Bùi Thanh này, thích làm gì thì làm.
Bùi Thanh lại lấy tờ nháp, bắt đầu cẩn thận suy ngẫm xem biểu thức mà Tô Bắc Bắc vẽ hình trái tim cho cậu đến tột cùng có gì đặc biệt.
Tô Bắc Bắc nhìn cậu chăm chú, vóc dáng cao lớn 1m85 của cậu ngồi trên ghế nhỏ của quán cà phê thật sự gò bó, hai cái chân dài không biết đặt ở đâu, nghiêm chỉnh rộng mở.
Áo của cậu trắng bợt, nhìn là biết đã được giặt rất nhiều lần, mọi năm rất hiếm khi thấy cậu mặc một bộ quần áo mới.
Tô Bắc Bắc biết điều kiện gia đình của cậu không tốt, trong nhà không có bố, mẹ mở một quán ăn ngoài chợ, thân thể dường như cũng không khoẻ, luôn phải uống thuốc.
Bùi Thanh xuất thân từ gia đình nghèo khó, từ rất sớm đã gánh vác cả gia đình.
Mỗi ngày từ thư viện về nhà, cổng chợ là nơi Tô Bắc Bắc nhất định phải đi qua, có đôi khi sau khi cô học xong tiết tự học buổi tối về nhà, đi ngang qua cổng chợ, thường xuyên nhìn thấy trong quán có một chàng trai ngồi dưới ánh đèn tù mù cúi đầu làm bài tập.
Bóng cậu được ánh đèn chiếu xuống thật sự rất dài.
Còn bắt đầu từ khi nào Bùi Thanh khiến Tô Bắc Bắc chú ý tới, có lẽ vào kỳ thi cuối kỳ lớp 10, cậu chỉ thiếu ba điểm là đuổi kịp Tô Bắc Bắc, tự đó về sau, mỗi ngày Tô Bắc Bắc đi ngang qua quán, đều sẽ tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia theo bản năng.
Nhìn cậu, không ngờ vẫn đang cúi đầu học tập, còn nghiêm túc như vậy, không hề nghịch điện thoại.
Từ khi còn nhỏ, chỉ số thông minh của Tô Bắc Bắc đã trên 120, từ trước đến nay khảo sát đều giành vị trí thứ nhất, không chịu đứng thứ hai, vô cùng kiêu ngạo, đời này chưa từng phục ai, nhưng cô lại chịu phục Bùi Thanh, tâm phục khẩu phục.
Thành tích học tập của cậu luôn theo sát cô, còn biết làm mì sợi thơm ngon, biết B-box biết ca hát, còn có sức mạnh, quan trọng nhất là diện mạo đẹp trai rất man.
Tô Bắc Bắc chưa từng thấy người đàn ông nào trâu bò như vậy.
Đương nhiên không phải lần nào Bùi Thanh cũng đang học tập, đôi khi, cậu cũng sẽ đứng dậy tiếp đón khách đến đây ăn mì, hoặc là phụ mẹ nấu mì, thêm gia vị. Thậm chí có đôi khi may mắn tốt, còn có thể thấy cậu vừa làm mì sợi, vừa chơi freestyle, tiết tấu đơn giản, lời ca phong phú tinh tế, vần vè thú vị, luôn có thể giành được sự reo hò cổ vũ của thực khách xung quanh.
Khi đó trên mặt Bùi Thanh tràn ngập sự tự tin như ánh mặt trời, làm Tô Bắc Bắc rung động.
Có đôi khi Tô Bắc Bắc cảm giác mình như một cái máy học tập, còn chàng trai kia, tươi cười sáng lạn, nơi cậu đứng, dường như chứa đầy cảnh đẹp nhân gian.
Gần như tuần nào Tô Bắc Bắc cũng có ba bốn ngày đi qua quán ăn nhỏ đó, nhưng chưa từng một lần lấy hết can đảm đi ăn một bát mì đậu Hà Lan, mỗi lần đều vội vàng đi qua, lén ngẩng đầu liếc nhìn, tìm kiếm bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia.
Dần dà, việc này đã thành thói quen, cậu cũng thành thói quen của cô.
Đầu bị ai đó lấy đầu bút gõ gõ, Tô Bắc Bắc đau đến che đầu, ngước mắt chợt thấy đôi mắt tối tăm trong trẻo của Bùi Thanh đang nhìn cô.
Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, càng thêm anh tuấn động lòng người. Da cậu đậm màu lúa mạch khoẻ khoắn, cơ bắp trên cánh tay căng phồng, mang vẻ rắn chắc khoẻ khoắn do lao động nhiều năm luyện ra.
Đầu bút của Bùi Thanh lại chọc chọc vào khuôn mặt mũm mĩm của cô, bất đắc dĩ nói: “Chiều nay máy học tập luôn lơ đễnh.”
Máy học tập là biệt danh Thẩm Tinh Vĩ đặt cho Tô Bắc Bắc, bảo cô ấy quả thật chính là cái máy học tập biến thái, còn rất bá đạo hiếu thắng.
Đương nhiên, Tô Bắc Bắc cũng không để ý đến biệt danh vui đùa giữa bạn bè như thế này, trước đây cô không có bạn, bởi mọi người đều cảm thấy làm bạn với học sinh giỏi như cô thì áp lực như núi, cho nên cô luôn độc lai độc vãng, nhưng hiện tại….
Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt và những người bạn xung quanh, mỗi người họ đều đang cúi đầu tập trung làm việc của mình, nỗ lực hướng tới mục tiêu của mình.
Lúc này, rốt cuộc cô cũng không còn lẻ loi một mình trong đêm dài, cô có đồng đội.
Bùi Thanh còn đang nhìn cô, thậm chí vươn tay sờ trán cô: “Ánh mắt mơ màng, học không tập trung, có phải cậu bị bệnh hay không?”
Tô Bắc Bắc lắc đầu, cười ngây ngô với cậu.
Bùi Thanh nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Kỳ lạ kỳ lạ.”
Tô Bắc Bắc đẩy một đề thi tới trước mặt Bùi Thanh: “Chúng ta đánh cược đi.”
Bùi Thanh cầm bút định viết, lúc này Tô Bắc Bắc lại nói: “Nếu cậu giải ra, đến lượt tớ mời cậu ăn mì sợi.”
Bùi Thanh: “Cậu muốn ăn mì sợi đến thế hả?”
“Muốn.” Tô Bắc Bắc gật đầu thật mạnh: “Trên mặt phủ mỡ, hơi cay cay, phía trên rải một lớp đậu Hà Lan được hầm nhừ…”
Bấy giờ bụng Thẩm Tinh Vĩ bỗng kêu lên ọt ọt, cậu ném xấp nhạc trong tay đi: “Đệch, lúc này các cậu có thể đừng nhắc đến đồ ăn hay không!”
Ban đêm, quán ăn nhỏ của mẹ Bùi Thanh chào đón vài vị khách.
“Mẹ, con dẫn bạn đến đây ăn mì.”
Mẹ Bùi Thanh vội vàng mời mọi người ngồi xuống, rõ ràng không ngờ con trai sẽ dẫn bạn tới đây, luống cuống tay chân: “Thanh Nhi, con mau lấy ghế cho bạn đi.”
Tô Bắc Bắc chú ý tới, mẹ Bùi mặc một cái tạp dề nhạt màu, mái tóc lấm tấm hoa râm, khuôn mặt tràn ngập sương gió do lao động nhiều năm, nhưng bà nói năng nhỏ nhẹ, mặt mày vô cùng dịu dàng.
Dương Chi ngồi bên cạnh Tô Bắc Bắc, chọc chọc cô ấy: “Cậu đang nghĩ gì đấy.”
Tô Bắc Bắc nhìn bóng lưng bận rộn trước quán của mẹ Bùi, nói: “Không biết mẹ chồng tương lai của tớ có dễ tính không.”
“Chậc.” Dương Chi nhìn Bùi Thanh đang phụ mẹ làm mì: “Lời này cậu có dám nói trước mặt cậu ấy không.”
Dương Chi hắng giọng: “E hèm, có người vừa mới nói……”
Lúc này Tô Bắc Bắc lập tức lúng túng: “Đại hiệp tha mạng!”
Mấy bát mì thịt bò đậu Hà Lan nóng hôi hổi được bưng lên bàn, hương thơm lan toả, Thẩm Tinh Vĩ một bên ăn uống thỏa thích, một bên khen tay nghề của mẹ Bùi Thanh thật giỏi.
Bùi Thanh ngồi bên cạnh Tô Bắc Bắc, thấy cô ấy chỉ nhặt đậu Hà Lan ăn, hỏi: “Cậu sao thế, không ăn được à?”
“Không phải.”
Tô Bắc Bắc không biết nên nói thế nào, trước đây không biết bao nhiêu lần lấy hết can đảm đến quán mì nhỏ này ăn mì, nhưng mỗi lần đều vì sợ hãi mà lùi bước, cô ấy cũng không biết bản thân đang sợ cái gì, tóm lại cứ cảm thấy đang cố tình, sợ bị dì phát hiện ra tâm tư nhỏ, không nghĩ rằng hiện tại còn có thể cùng bạn bè tới đây thoải mái ăn mì.
Thấy cô chầm chậm ăn hai miếng, Bùi Thanh hưng phấn hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm.” Tô Bắc Bắc liên tục gật đầu.
Thẩm Tinh Vĩ nhìn bát của Tô Bắc Bắc, nói: “Này, sao thịt bò trong bát cô ấy nhiều mà bát tao lại ít thế bày, Thanh Nhi, không công bằng!”
Không nói không chú ý, cậu vừa nói, mọi người đều phát hiện ra thịt bò trong bát Tô Bắc Bắc rất nhiều, có vài miếng lớn dày thịt.
“Sao tao biết…”
Bùi Thanh còn chưa dứt lời, mẹ Bùi đã cầm một bát bò kho đi tới, cười nói: “Đây đây đây, chừng này thịt bò có đủ không.”
“Ôi! Cháu cảm ơn dì ạ!”
“Dì thật tốt.”
Tô Bắc Bắc nhìn bát mì tràn đầy viên thịt bò của mình, trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào hạnh phúc.
Trước đây nằm mơ cũng muốn nếm thử tay nghề của Bùi Thanh, vừa rồi cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng cậu, cô thấy cậu chỉ làm một bát mì, chính là bát trong tay cô.
*****
Bố mẹ Khấu Hưởng vẫn còn tranh cãi việc nên cho anh du học ở Anh hay Mỹ, cho nên đao chưa rơi xuống cổ Khấu Hưởng, Khấu Hưởng cũng không chạm vào tập sách tiếng Anh dày cộp họ chuẩn bị cho anh, mà lại tập trung chuẩn bị cho thi đại học, cùng với buổi biểu diễn của rapper trong nhà máy bỏ hoang.
Trong khoảng thời gian này, Dương Chi phát hiện Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh có gì đó không ổn, mấy người này luôn giấu Khấu Hưởng bàn bạc chuyện gì đó, Khấu Hưởng vừa đến, bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Sau khi tình báo Tô Bắc Bắc mặt dày cuốn lấy Bùi Thanh dò hỏi, lén nói cho Dương Chi: “Tối nay bọn họ định làm một chuyện lớn!”
Cụ thể là chuyện gì, có đánh chết Bùi Thanh cũng không chịu nói.
Vì thế xế chiều hôm đó, sau khi tan học, Dương Chi và Tô Bắc Bắc theo dõi hai người này, bọn họ bắt một chiếc taxi ngoài trường Tô Bắc Bắc Dương Chi cũng nhanh chóng ngồi lên một chiếc taxi, đuổi theo bọn họ.
Bóng tối buông xuống, đèn đường thắp sáng lộng lẫy. Xe taxi chạy tới trung tâm thành phố, dừng lại trước tập đoàn Khấu thị ở khu thương nghiệp CBD.
Dương Chi và Tô Bắc Bắc xuống xe, nấp sau một cái cây, trơ mắt nhìn hai người đi vào cánh cửa thủy tinh to lớn của tập đoàn Khấu thị.
“Bọn họ tới đây làm gì?”
Dương Chi nghi ngờ khó hiểu, mà Tô Bắc Bắc càng không hiểu sao.
“Kệ họ đi, chúng ta theo vào xem sao.” Tô Bắc Bắc dứt lời kéo Dương Chi đi vào theo.
Bùi Thanh cùng với Thẩm Tinh Vĩ bị nhân viên ở quầy lễ tân ngăn cản: “Xin hỏi hai vị tìm ai?”
“Tôi tìm Khấu tổng, chính là sếp lớn của các cô đấy.” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Người giữ chức lớn nhất.”
Bùi Thanh vội vàng giữ chặt cậu, lễ phép nói với nhân viên lễ tân: “Chúng tôi tới tìm Khấu Sâm.”
“Xin hỏi các cậu có hẹn trước không.”
“Chúng tôi không.”
Lễ tân khó xử nói: “Xin lỗi hai vị, nếu không hẹn trước thì tôi không thể cho các cậu lên được.”
Thẩm Tinh Vĩ nóng nảy: “Chúng tôi tới tìm Khấu tổng có chuyện quan trọng, cô châm chước cho được không?”
“Xin lỗi, không thể được.”
Tô Bắc Bắc hô một tiếng với bọn họ: “Hai người các cậu đang làm gì đấy!”
Thẩm Tinh Vĩ quay đầu lại, thấy Dương Chi và Tô Bắc Bắc vội vàng đi đến, kinh ngạc hỏi: “Sao các cậu lại tới đây.”
“Thấy các cậu lén lút, chúng tôi tưởng các cậu định làm chuyện xấu nên đi theo.” Tô Bắc Bắc nhìn Bùi Thanh: “Các cậu tìm bố của Khấu Hưởng làm gì?”
Bùi Thanh kéo mọi người đến bên cột đá cẩm thạch, lúc này mới thẳng thắn nói: “Chẳng phải Ceasar có một buổi biểu diễn cuối năm sao, bọn tôi muốn thuyết phục Khấu tổng, để ông ấy đến tận mắt xem buổi biểu diễn của con trai mình, biết đâu ông ấy sẽ bỏ ý định bắt Khấu Hưởng đi du học.”
“Từ bỏ ý định bắt cậu ấy đi du học, sau đó đồng ý cho cậu ấy tiếp tục làm rapper trong quán bar và quảng trường ư?” Tô Bắc Bắc trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Thẩm Tinh Vĩ: “Thôi đi, sao có thể thế được.”
“Này, nếu khinh thường rapper như thế, cậu còn gần gũi với Thanh Nhi nhà chúng tôi làm gì.” Thẩm Tinh Vĩ giận dỗi.
Bùi Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Tô Bắc Bắc xoa xoa đầu Bùi Thanh, hạ giọng nói: “Nói có lý một chút, tôi không hề khinh thường rapper, tôi chỉ cảm thấy, các cậu muốn thuyết phục ý định của bố Khấu Hưởng là việc làm rất trẻ con, hơn nữa không có khả năng thành công.”
“Chưa thử thì sao biết có thể thành công hay không.” Thẩm Tinh Vĩ giữ vững suy nghĩ mình: “Nghe nói bố Khấu là người có cá tính, tôi tin màn trình diễn của Caesar có thể làm ông ấy xao động.”
“Nhưng cậu còn không gặp được ông ấy thì thuyết phục kiểu gì.”
Thẩm Tinh Vĩ khó khăn, gãi gãi gáy: “Nhất định sẽ có cách.”
“Thật ra tôi có một cách.” Người vẫn luôn im lặng là Bùi Thanh đột nhiên mở miệng, cậu ấy nhìn về phía Dương Chi: “Nhưng tôi cần Tiểu Chi Nhi giúp đỡ.”
……
Vài phút sau, mọi người đẩy Dương Chi đến trước quầy lễ tân, Thẩm Tinh Vĩ hùng hổ nói với nhân viên lễ tân: “Gọi Tổng giám đốc của các cô ra đây, đây là con dâu của ông ấy, cô hỏi ông ấy xem có biết hay không!”
Bùi Thanh đứng sau Thẩm Tinh Vĩ, khẽ nói: “Không phải Tổng giám đốc, là chủ tịch.”
Thẩm Tinh Vĩ vội vàng sửa miệng: “Gọi chủ tịch của các cô ra đây! Cô hỏi ông ấy xem có biết quản lý con trai hay không! Cậu ấy làm chị gái nhà chúng tôi lớn bụng, sau đó xách mông chạy mất, còn có đạo đức không hả…”
Dương Chi nhấc chân đá vào đùi Thẩm Tinh Vĩ, Thẩm Tinh Vĩ bị đau, lại sửa miệng: “E hèm, tuy không lớn bụng, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không lớn…”
Dương Chi đẩy Thẩm Tinh Vĩ ra, tên này tới chỉ biết gây rối thôi.
Cô đi đến trước mặt nhân viên lễ tân, nói với cô ấy: “Chào chị ạ, chúng em thật sự có việc muốn tìm Khấu tổng, chúng em là bạn của Khấu Hưởng, lần trước em tới đây chị đã gặp em rồi.”
Nhân viên lễ tân cũng nhận ra Dương Chi, chính là cô gái đi theo thiếu gia của chủ tịch đến đây vào hai ngày trước, cử chỉ giữa cô và thiếu gia còn rất thân mật.
Cô ấy đành gọi cho Khấu Sâm: “Khấu tổng, là thế này, trước quầy lễ tân có một nhóm các bạn học sinh cấp ba là bạn của thiếu gia nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”
Sau khi lễ tân cúp điện thoại, cô ấy nói với mọi người: “Khấu tổng đồng ý gặp các bạn, xin mời đi theo tôi.”