Vào đông, chỉ mới qua sáu bảy giờ, sắc trời đã dần dần tối sầm. Ánh đèn rực rỡ sáng lên, Dương Chi đi bên cạnh Khấu Hưởng.
Cô chỉ cao đến ngực của anh, lúc muốn nhìn anh đều phải ngẩng đầu lên, hoàn toàn ở góc độ ngước nhìn.
Ở góc độ này, cái cằm góc cạnh của anh lộ vẻ gợi cảm, mỗi khi nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài rủ xuống, hàng mi dài lướt qua mí mắt, ngay cả vết sẹo hung dữ dưới khoé mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Anh không phải ngày nào cũng đưa em về nhà đâu.” Dương Chi nói: “Nhà em cách trường không xa, em có thể tự về được mà.”
Khi vừa nói chuyện vừa qua đường, Khấu Hưởng vô thức cầm tay cô, đi đến phía đối diện.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, Dương Chi cảm thấy cách anh dắt cô tự nhiên như vậy, giống như… Như đang dắt con gái.
Dương Chi bị suy nghĩ này của mình làm cho dở khóc dở cười, sau khi qua đường, cô dùng sức thoát khỏi anh, đi một mình lên trước.
Khấu Hưởng cũng không miễn cưỡng, nhưng tay lại đặt lên vai, tùy ý ôm lấy cô, trọng lượng nửa người trên dồn xuống người cô, Dương Chi cắn răng oán trách: “Anh không thể đi đứng nghiêm chỉnh được hả.”
Người khác nhìn vào Khấu Hưởng luôn thấy anh có bộ dáng không cho ai lại gần, giống rượu gạo Nhật Bản, lành lạnh nhàn nhạt, không có gì quá vui vẻ, cũng không có gì không vui.
Nhưng trước mặt Dương Chi, Khấu Hưởng lại để lộ bản chất bám người từ tận trong xương tủy, vô cùng vô cùng bám, cho dù là tiết thể dục, cách cả sân thể dục, anh cũng nhất định phải giao lưu ánh mắt với cô sau mỗi lần ném vào một quả.
Đối với việc bạn cún lớn lại thích làm cún con, Dương Chi rất hưởng thụ.
“Nghe Thẩm Tinh Vĩ nói, em vứt thư tình của tôi đi rồi hả?” Khấu Hưởng nhắc tới chuyện này, cắt ngang suy nghĩ của Dương Chi, giống như đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp, Dương Chi chột dạ: “Ừm, em vứt rồi.”
Khấu Hưởng khẽ nhếch môi mỏng tạo thành một độ cong rất đẹp, khuôn mặt tràn ngập ý cười, hỏi: “Em ghen à?”
Dương Chi đẩy đẩy anh: “Em mà phải đi ghen với một cô nhóc lớp 10 hả?”
Cô lấy một bức thư tình màu hồng trong cặp sách ra, đập vào lồng ngực cứng cáp của Khấu Hưởng: “Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng nên em vứt, nhưng thư tình thì không, dù sao cũng là tấm lòng của người ta……”
Cô còn chưa dứt lời, Khấu Hưởng đã nhận lấy bức thư tình màu hồng trong tay cô, không hề do dự, trực tiếp ném vào thùng rác màu xám bên cạnh.
Những lời còn lại của Dương Chi bị chặn lại trong cổ họng, song đáy lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khấu Hưởng đút tay vào túi, thong thả bước lên trước, thấy Dương Chi không đi cùng, anh quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách dịch chuyển, lẩm bẩm một tiếng: “Em ngẩn ra đấy làm gì, đi thôi.”
“À!”
Dương Chi cầm quai cặp, nhẹ nhàng chạy đến bên anh, anh lại tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô.
Lúc yêu, không khí ngọt ngào như được ủ trong hũ mật.
“Sao anh lại vứt đi.” Cô cố ý khoe mẽ hỏi.
Khấu Hưởng không giỏi đoán suy nghĩ, không biết cô nhóc này đang tính toán điều gì, chỉ biết ăn ngay nói thật: “Tôi không rảnh.”
“Cũng đúng, anh vừa phải học vừa phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn, đâu rảnh chơi với người ta chứ.”
Khấu Hưởng rũ mắt, bình thản liếc cô một cái, vào đông, làn da trắng nõn của Dương Chi tự như sứ trắng, căng bóng mịn màng.
Anh không muốn giải thích nhiều, chỉ cầm tay cô, chọc chọc vào bên ngực trái của mình: “Ý tôi nói là, chỗ này, không rảnh.”
*****
Dạo gần đây Đường Kỳ Nhuế càng ngày càng chú ý tới Khấu Hưởng, nghe được không ít chuyện, ví dụ như nói anh thích âm nhạc, ví dụ như anh chơi hip-hop, cho nên cô ta cũng thay đổi phong cách đáng yêu của mình, mặc T shirt dài, đội mũ lưỡi trai, thậm chí còn xỏ lỗ tai, đeo khuyên hình bộ xương khô.
Thường xuyên xuất hiện trước mặt Khấu Hưởng, thu hút sự chú ý, lúc đi ngang qua bãi cỏ trên sân bóng rổ còn cố tình nói chuyện to với bạn thân, ngay cả Thẩm Tinh Vĩ cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía các cô ta.
Đường Kỳ Nhuế ăn mặc dị hợm, cử chỉ ngang ngược, giữa một nhóm các cô gái mặc đồng phục ngoan ngoãn trông có vẻ quái dị.
Thẩm Tinh Vĩ nhíu mày: “Ai nói cho cô ta là Caesar của chúng mình thích loại tạo hình này thế?”
Bùi Thanh cũng nhìn Đường Kỳ Nhuế, lắc đầu nói: “Con gái điên lên thật đáng sợ.”
Khấu Hưởng từ cột bóng rổ đi tới, sườn mặt đẫm mồ hôi, ngồi xuống cầm lấy một chai nước khoáng ngửa đầu uống, cần cổ cao dài, yếu hầu lăn lộn, vô cùng gợi cảm.
Thẩm Tinh Vĩ ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng, nháy nháy mắt về phía Đường Kỳ Nhuế, hỏi Khấu Hưởng: “Mày nhìn xem, thích phong cách này không?”
Khấu Hưởng thờ ơ ngẩng đầu, liếc Đường Kỳ Nhuế một cái, nhíu mày: “Ai?”
“Chính là cô nhóc suốt ngày xuất hiện trước mặt mày đấy, tao không nhớ tên.” Thẩm Tinh Vĩ nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ mày… Chưa từng chú ý tới.”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Khấu Hưởng, Thẩm Tinh Vĩ im miệng.
Đường Kỳ Nhuế như công xoè đuôi trước mặt Khấu Hưởng nhiều ngày như vậy, Khấu Hưởng căn bản không thèm liếc cô ta lấy một cái, cho dù có nhìn cũng không để trong lòng.
Thẩm Tinh Vĩ vuốt cằm nhìn Đường Kỳ Nhuế ra vẻ thẹn thùng cách đó không xa, tự dưng cảm thấy hơi đồng tình.
Lăn lộn mấy ngày, không biết đàn em lớp 10 như nghé con mới sinh kia hỏi thăm được ở đâu mà lại biết thật ra Khấu Hưởng đã có bạn gái, chỉ có điều hai người khá kín tiếng trong trường nên người biết không nhiều lắm.
Sau khi Đường Kỳ Nhuế biết chính xác bạn gái của Khấu Hưởng là ai, cô ta lén đi tìm Dương Chi.
Đương nhiên, trong lòng Dương Chi biết rõ ràng, Đường Kỳ Nhuế dẫn theo một đám con gái lớp 10 chạy đến khu phòng học lớp 12, đứng bên góc tường lén lút nhìn cô, các cô gái nhìn lén cô, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.
“Wow, dáng người trông cay mắt thế.”
“Nhìn có vẻ lẳng lơ.”
“Tớ cũng thấy vậy, chỉ biết quyến rũ người khác, hồ ly tinh.”
“Lần trước chính cô ta đã giúp tớ đưa thư tình, đúng là đồ hai mặt.” Đường Kỳ Nhuế ra vẻ uất ức.
“Uầy, đúng là đồ kỹ nữ tâm cơ.”
“Thật ghê tởm.”
Tuổi còn nhỏ, tính cách xốc nổi, không biết tiết chế lời nói, chỉ giỏi bênh vực bạn hà hiếp người khác, cũng sẽ không suy nghĩ xem lời mình nói có xúc phạm tới người khác hay không.
Tô Bắc Bắc khó chịu nhìn bộ dạng bàn tán sau lưng Dương Chi của bọn họ, cao giọng nói: “Các bạn nói gì đấy!”
“Nói cô đấy, kỹ nữ tâm cơ chỉ biết quyến rũ đàn ông!”
Các cô gái đứng thành một nhóm, dường như không sợ trời không sợ đất.
“Này! Các bạn đừng có khinh người quá đáng!” Tô Bắc Bắc đang định tiến lên lý luận, lại bị Dương Chi kéo lại, cô lắc đầu với cô ấy.
Hiện tại nhiều người đang nhìn vào, nếu chuyện này làm ầm ĩ lên, nhất định sẽ bị đồn đại khó nghe, Dương Chi không muốn gây phiền phức cho Khấu Hưởng.
Dương Chi kéo Tô Bắc Bắc định rời đi, song không ngờ Đường Kỳ Nhuế ỷ vào đông người, cho rằng Dương Chi dễ bắt nạt, kiêu căng nói: “Đi quyến rũ đàn ông mà còn không cho nói sao, cô thật là ghê tởm.”
Bước chân Dương Chi dừng lại.
Ghê tởm.
Dương Chi quay đầu lại, nhìn Đường Kỳ Nhuế, bình tĩnh nói: “Mong đàn em hiểu rõ hai chữ quyến rũ có nghĩa là gì.”
Cô liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Không phải cứ chơi hip-hop thì sẽ thích con gái ăn mặc theo phong cách hip-hop, huống chi bạn còn bắt chước chẳng giống, lần sau muốn làm ra vẻ thì nhớ phải đổi giày, mặc T shirt lại kết hợp với giày miệng cá, dù tôi không biết ăn mặc thời thượng cũng cảm thấy cay mắt.”
Đúng là như vậy, Đường Kỳ Nhuế trên mặc T shirt kèm quần jean mài rách, dưới lại đi một đôi giày miệng cá nhòn nhọn.
Thấy Dương Chi phản kích, Tô Bắc Bắc lập tức đổ dầu vào lửa, cao giọng nói: “Cây cần vỏ, người cần mặt, tự ăn mặc thành bộ dáng người khác thích, cả ngày uốn éo trước mặt người ta, rốt cuộc ai mới là người đang quyến rũ đàn ông, đàn em lớp 10 chạy lên khu phòng học lớp 12 theo đuổi, chẳng lẽ bạn không biết bạn đã thành chủ đề bàn tán cười cợt của người ta ư, sao còn không biết xấu hổ mà cười nhạo người khác.”
Đường Kỳ Nhuế quay người lại, quả nhiên phát hiện bên hành lang có không ít người đang tò mò nhìn họ.
Tuổi còn nhỏ, tâm tính không ổn định, cũng không kìm nén được cảm xúc, mặt cô ta đỏ bừng, nổi giận đùng đùng bỏ đi, còn không quên quay đầu lại buông lời hung ác với Dương Chi: “Cô… Cô chờ đấy!”
Dương Chi không quan tâm đến cô ta, tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học sinh cũng tan ra quay về lớp. Sau chuyện này, Đường Kỳ Nhuế ngừng lại, khu phòng học lớp 12 cũng không gặp lại bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của cô ta nữa.
Buổi tối cuối năm, dưới quán bar ngầm, một cô gái nồng nặc mùi rượu mượn cớ say gục vào người Khấu Hưởng.
Nói đúng ra phải là Khấu Hưởng vừa mới rẽ vào hành lang, mấy cô gái liền hợp lực đẩy cô ta vào người anh.
Cô tay mảnh khảnh của cô gái kia lập tức quàng lấy cổ Khấu Hưởng, dán mặt vào ngực anh, miệng lẩm bẩm: “Đàn anh, đàn anh em rất thích anh.”
Trên người cô ta có mùi cồn trộn với mùi nước hoa gay mũi, điều này làm cho Khấu Hưởng khó chịu nhíu mày, đẩy mạnh cô ta ra.
Còn cô ta lại túm chặt lấy áo Khấu Hưởng, bám lấy không ngừng.
“Tránh ra.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo ý ra lệnh không thể phản kháng. Dù đã say chuếnh choáng, cô ta cũng bị khí thế của anh dọa sợ.
Thẩm Tinh Vĩ tưởng là fans quá khích, vội vàng đến kéo cô gái kia và Khấu Hưởng ra, cậu biết Khấu Hưởng không thích động chạm cơ thể với người khác, con trai còn không cho huống chi là con gái.
“Này này, chú ý một chút, phải tự trọng, tự trọng!” Thẩm Tinh Vĩ kéo cô gái kia ra, chợt phát hiện khuôn mặt nhuốm men say này có vẻ quen thuộc.
“Bạn là… Tên là gì nhỉ…”
Cô gái kia chính là Đường Kỳ Nhuế.
Sao cô ta lại tìm được chỗ này.
Khấu Hưởng mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, vẻ khó chịu trên mặt càng thêm rõ ràng, Đường Kỳ Nhuế điên cuồng hét lớn với anh: “Em khiến anh khó chịu đến vậy sao, anh còn không muốn nhìn em nữa hả?”
Thẩm Tinh Vĩ vội vàng chắn trước mặt Đường Kỳ Nhuế, làm một sứ giả đối ngoại, không cho cô ta đụng tới Khấu Hưởng: “Khó chịu? Không không, bạn hiểu lầm Caesar của chúng tôi rồi, cậu ấy không phải người như thế, cậu ấy căn bản không quen bạn.”
Bùi Thanh dựa vào quầy bar xem trò vui, khóe miệng không kìm được ý cười, “Này” một tiếng: “Tổn thương người ta quá.”
Nhưng làm đẹp lắm.
Thẩm Tinh Vĩ hô to với cậu ấy: “Giả vờ làm người hiền lành làm gì, nếu đã thế thì yên lặng đi.”
Đường Kỳ Nhuế lại nhìn Khấu Hưởng, quả nhiên đôi mắt tối tăm của anh không có cảm xúc gì, trong ánh mắt chưa từng có cô ta, anh còn không quen cô ta chứ nói gì đến ghét.
Chẳng lẽ trong thời gian dài như thế, tất cả những gì cô ta làm anh đều không để vào mắt ư. Cho tới nay, đều là cô ta tự mình đa tình như chim công xoè đuôi ư?
Đường Kỳ Nhuế không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt của Khấu Hưởng, cô ta dựa vào men say, điên cuồng chất vấn anh: “Rốt cuộc em có gì không tốt mà anh lại không thích em!”
Đương nhiên như vậy, lạnh nhạt như vậy, không quan tâm, thậm chí còn không thèm nhìn.
Cơ thể nhỏ nhắn của Đường Kỳ Nhuế run bần bật, bắt đầu nói không lựa lời: “Cái cô họ Dương kia chỉ là một đứa đến từ thị trấn nhỏ, cô ta sao sánh được với em, dựa vào đâu anh thích cô ta mà không thể thích em!”
Sắc mặt Khấu Hưởng dần dần lạnh xuống, đôi mắt lạnh lẽo liếc cô ta một cái, khiến cô ta bỗng thấy rụt rè, kinh hồn bạt vía.
Nói đến bất cứ chuyện gì Khấu Hưởng đều có thể không tính toán, nhưng Dương Chi chính là vảy rồng của anh.
“Cô so với cô ấy… Ngay cả một đầu ngón tay cũng không bằng.”
Anh lạnh lùng để lại những lời này, không quay đầu lại mà rời đi.
Đường Kỳ Nhuế như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi bên góc tường, Thẩm Tinh Vĩ tặc lưỡi nhìn cô ta, nói: “Đàn em này, bạn mới vào lớp 10 đừng bắt chước người khác chạy đi yêu đương, chăm chỉ học tập mới là chuyện đứng đắn, đọc sách nhiều vào, đọc cho bổ não, đừng tự biến mình thành một mụ đàn bà đanh đá vô cớ gây rối, bạn cho rằng thế là đáng yêu sao? Không, đấy là thiểu năng trí tuệ.”