Tuyết cũng không lớn, nhưng đi một lúc, tóc và bả vai cũng đã đọng lại một lớp.
Đi qua một ngã tư, Quan Tri Ý ngước mắt lên thì thấy, cửa nhà Thích Trình Diễn hiện ra trước mắt cô.
Cô cau mày, xoay người tính rời đi. Nhưng đi được vài bước, lại quay đầu nhìn.
Hay là gặp một chút, nói câu “Chúc mừng năm mới" là được?
Cô suy nghĩ, cuối cùng nhắn cho Thích Trình Diễn một tin.
Xóa xóa viết viết, cuối cùng viết nói: 【 Có cái này cho anh, anh ra cửa đi. 】
Gửi xong, cô không đứng được nữa, dựa vào tường.
Nói có đồ đưa cho anh, thật ra chỉ là lấy cớ.
Quan Tri Ý duỗi tay mò trong túi áo, có cái gì cho anh đâu…
Giây tiếp theo, cô nắm được mấy viên kẹo, đây là vừa lấy được ở trên bàn trà.
Vài phút sau, bên trong truyền đến âm thanh mở cửa.
“Tiểu Ngũ?” Giọng Thích Trình Diễn vang lên.
Ngực Quan Tri Ý nhảy dựng, đôi mắt đều sáng, cô vội vàng đứng lên chạy ra: “Ở đây!”
Thích Trình Diễn đứng ở cửa, nhìn đến trên vai, trên đầu Quan Tri Ý đều có tuyết sửng sốt một chút: “Em không mang ô sao?”
“Đã quên.”
Thích Trình Diễn nhíu mày, tiến lên giữ chặt cổ tay của cô muốn mang cô vào nhà.
Nhưng mà Quan Tri Ý lại đứng yên không nhúc nhích: “Em không vào nhà, chỉ là đi ngang qua, thuận tiện cho anh… mấy viên kẹo.”
Nói xong, lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra để vào tay Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn, bật cười: “Là vì mấy viên kẹo này? Không lạnh à?”
“Không lạnh, em vốn dĩ muốn đi mua đồ, tiện đường muốn chúc anh năm mới vui vẻ.”
Quan Tri Ý lùi một bước “Em đi trước đây.”
Quan Tri Ý vẫy tay, thân thể còn lắc theo.
Thích Trình Diễn phát hiện có điểm không thích hợp, cẩn thận nhìn cô một cái: “Có phải em uống rượu không?.”
Quan Tri Ý thành thật gật đầu: “Còn uống rất nhiều đấy.”
“Nên khen em?”
“Ở nhà có thì có sao đâu, hơn nữa đó là rượu vang quý hiếm của bố em, không uống sẽ rất phí!”
Nói như vậy Thích Trình Diễn thật sự không có cách phản đối lại, anh đánh giá cô, không đồng ý nói: “Nếu uống nhiều thì không thể ra ngoài mua đồ.”
“Tản bộ cho hết mùi rượu chứ sao.”
“Vậy em đi đâu để mua?”
Quan Tri Ý chỉ ra đằng sau, “Cửa hàng tiện lợi trong công viên.”
“Hôm nay trong tiệm còn có người?”
“Có, bọn họ trực ban, mỗi năm đều có người. Anh! Anh lâu lắm không trở về nên không biết đâu!”
Trên mặt Quan Tri Ý đầy ý cười, nhưng trong lòng lại ép buộc mình đem tầm mắt ra khỏi mặt anh, “Em nói xong rồi, em đi trước.”
“Đợi đã.” Thích Trình Diễn gọi cô lại.
“Dạ?”
Thích Trình Diễn chưa nói cái gì, quay vào trong nhà, sau đó cầm một cây ô ra: “Đi thôi.”
“Hả?”
“Đi cùng em đến cửa hàng tiện lợi.”
Thích Trình Diễn đứng cạnh cô mở dù ra, tùy tay gõ đầu cô một cái.
“Bộ dáng như vậy làm sao có thể mua đồ, cũng không sợ bị ngã à?”
Trời lạnh, giọng anh cũng lạnh lùng. Nhưng vì cái gì, cô lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều ấm áp.
“Nhưng mà ông nội còn ở trong nhà, anh đi như thế không sao à?”
“Không có việc gì, ăn gần xong rồi.”
“Ồ.”
“Muốn đi mua cái gì?”
Quan Tri Ý căn bản cũng không biết mình muốn mua cái gì, cô nghĩ nghĩ, đành phải nói bừa một cái: “Muốn ăn kem!”
“Cái gì?”
“Không được cản! Em đột nhiên rất muốn ăn, đi mua thôi!”
Quan Tri Ý lôi ống tay áo anh ra sức kéo anh ra ngoài, cũng không cho anh thời gian từ chối.
Cửa hàng tiện lợi không xa, hai người đi mười phút là đến.
Vào tiệm, máy sưởi được bật, Quan Tri Ý bị hun đến muốn hôn mê.
Cho nên ăn kem thích hợp để tỉnh táo!
Vì thế cô chọn một lúc rồi cầm lên ba cái, lại đem một cái đưa cho Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn cũng không nhận, mà giống như dạy dỗ trẻ em nói “Anh không ăn, em ăn một cái là được, đem hai cái này để lại đi.”
Quan Tri Ý không vui: “Nhưng em muốn ăn hai vị.”
“Để lại đi.” Thích Trình Diễn lặp lại lần nữa.
“Nếu không thì em cắn hai miếng rồi ném đi?”
Sắc mặt Thích Trình Diễn nhàn nhạt mà nhìn cô, nhìn thì không có gì, nhưng uy nghiêm cảm lại làm cho người ta cảm thấy bị uy hiếp. Quan Tri Ý bị nhìn chằm chằm vài giây, yên lặng lùi về sau hai bước.
Khi tiến lên, cái kem duy nhất được Thích Trình Diễn đem đi tính tiền. Quan Tri Ý không tiện lộ mặt, chờ đến khi Thích Trình Diễn đi ra ngoài, cô mới tung ta tung tăng bước theo.
Đoạn đường giống nhau, không dài không ngắn, đi vài phút là đến.
Trước kia cô luôn mong có thể nhanh chóng về nhà, bởi vì bên ngoài quá lạnh.
Nhưng hiện tại, cô lại hy vọng con đường này càng dài càng tốt.
Quan Tri Ý vừa ăn kem vừa nghĩ xem làm sao có thể kéo dài thời gian. Sau đó, cô đột nhiên dừng lại: “Anh, anh nhìn xem bên kia!”
Thích Trình Diễn cũng dừng bước, nhìn theo hướng cô chỉ.
Nơi cô chỉ là giữa hồ, lúc này bông tuyết bay tán loạn, cả hồ đều một màu, phong cảnh như họa, đó là hình ảnh anh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Sau khi anh xuất ngoại, công viên khu chúng ta thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn giống ở chỗ, mùa đông đứng ở chỗ này vẫn có thể ngắm được cảnh đẹp, anh nhớ không?”
“Nhớ rõ, nhưng mà có chút thay đổi.”
“Tết năm nào em cũng tới đây xem tuyết, có lúc là một mình, có đôi khi lại cùng chị của em. Nhưng mà khi còn nhỏ đều là đi cùng anh. Khi đó, đều là em nằng nặc đòi anh dẫn đến đây."
Thích Trình Diễn nhớ tới khi đó, đáy mắt hiện lên chút dịu dàng: “Anh trai em nói lạnh không đi, cho nên em tới ăn vạ anh.”
“Đúng vậy, em biết anh chắc chắn sẽ không từ chối em.”
Thích Trình Diễn cười một chút: “Là biết chọn quả hồng mềm để bóp à?”
“Em đâu dám nói anh là quả hồng mềm!”
Thích Trình Diễn muốn gõ đầu cô, kết quả lần này Quan Tri Ý nhanh hơn lập tức né được. Anh liếc cô một cái “Được rồi, trở về thôi.”
“Vâng vâng, em ăn xong kem đã.”
Quan Tri Ý chậm rãi ăn nốt vỏ ốc quế, ăn xong, cô chạy đến thùng rác vất vỏ, rồi lại chạy về.
Thích Trình Diễn vẫn luôn để ý đến cô, bởi vì cô có chút say. Cô gái nhỏ đi siêu vẹo, nhìn thật buồn cười.
Trong mắt anh có ý, nhưng sợ cô ngã, duỗi tay đỡ cô ở phía trước: “Ăn mỗi cái kem mà có thể vui vậy rồi, thật giống lúc nhỏ.”
“Không giống nhau!”
Không biết có phải mấy ngày nay suy nghĩ quá nhiều hay không, Quan Tri Ý không muốn nghe những lời như vậy, cô không muốn mình bị so sánh với khi còn nhỏ.
Thích Trình Diễn nhìn người trước mặt, bị cô bác bỏ ý kiến ngây người. Đang định nói cái gì, thì thấy cô gái nhỏ này buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự không giống nhau, em đã trưởng thành, không phải cô gái nhỏ mà là con gái rồi!”
Sau khi tham gia chương trình xong anh cảm thấy cô rất gầy, khuôn mặt tuy vẫn là tròn tròn, nhưng lại là tinh xảo đáng yêu.
Lúc cô ngửa đầu nhìn anh, tuyết đậu lên mặt, mùi rượu chưa hết, da thịt trắng nõn bị hun đến phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời dưới đôi lông mày, thật thanh tú.
Xác thật là nữ nhân, mà không phải cô gái nhỏ.
Ánh mắt Thích Trình Diễn hơi cứng lại di chuyển tầm mắt: “Ừ anh biết rồi, Tiểu Ngũ đã trưởng thành.”
“Anh thật sự không biết.”
Quan Tri Ý mượn rượu làm bậy, “Vì cái gì em một chút cũng không thấy được anh coi em là người lớn, giống như ba em và anh trai, luôn là cho rằng em vẫn còn nhỏ……”
Cô uống quá nhiều, nói năng lộn xộn, nhưng anh rất kiên nhẫn nghe " Em đương nhiên là người lớn, chẳng qua ở trong mắt anh, ba em và anh trai em thì em vẫn còn là trẻ con.”
Lời anh nói ra ấm áp có cả ý tốt.
Nhưng lại không phải lời cô muốn nghe.
Quan Tri Ý mím môi, hốc mắt có chút phiếm hồng “Vì sao bây giờ anh vẫn đối tốt với em như vậy……”
Cô đột nhiên hỏi.
Thích Trình Diễn dừng một chút, có chút dở khóc dở cười: “Trước kia anh đối với em không tốt?”
“Tốt, nhưng mà…… Cũng không phải tốt như này.”
Quan Tri Ý nhỏ giọng nói, “Nếu là rất tốt rất tốt như lời nói, anh sẽ không nói lời nào với em mà bỏ đi, cũng sẽ không lâu như vậy mà không thèm về?"
Rốt cuộc cô vẫn nói ra chuyện này.
Cô biết rõ ở trong lòng anh, cô chỉ là một cô em gái nhỏ, cho nên anh đi nước ngoài cũng không cần thông báo với cô, cũng không cần vì cô mà phải trở vè. Mà hiện tại bởi vì công việc nên anh mới về coi cô như em gái mà đối đãi, đối với cô cực kì cực kì tốt.
Nhưng anh không biết, sau khi anh đi cô tức giận, còn rất muốn rất muốn đi tìm anh.
Cuối cùng cô chọn quên anh đi, nỗ lực làm việc, nhưng anh lai trở về.
Hơn nữa, anh còn đối với cô y hệt như trước kia, cho nên lòng cô lập tức rối loạn.
Thích Trình Diễn căn bản không biết trong lòng Quan Tri Ý nghĩ cái gì, anh nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, chỉ biết mình đã chọc phải cô gái nhỏ này rồi.
Nhưng khi đó thật sự vì chuyện đột ngột xảy ra, anh căn bản chưa kịp phản ứng đã bị đưa ra nước ngoài. Sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, làm cho anh không có thời gian về, tất nhiên là những họ hàng trong nước đã tìn cho anh rất nhiều lí do không thể trở về.
“Anh đi không nói với em một tiếng là anh sai, nhưng sau đó anh bảo Nguyên Bạch gọi điện cho em, em cũng không nghe, vài lần gửi quà cho em, em cũng không thích. Sau đó lên cấp ba, Đại học, em đều ở trường.”
Thích Trình Diễn nghĩ đến lúc trước: “Quan Nguyên Bạch bảo anh đừng tặng nữa, bởi vì Quan Tri Ý căn bản đều không xem."
Cảnh tượng đó khiến anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Tiểu Ngũ, em đã không để ý đến anh như vậy, bây giờ còn trách anh?”
Lúc đầu cô không để ý đến anh tất nhiên là vì giận anh.
Sau đó cô lại nghĩ, hẳn là anh rất bận.
Khi đó cô còn cho rằng, anh không để ý cô như thế, chắc cũng sẽ không về đây nữa.
Vì thế, cô không liên lạc với anh.
“Đó là do anh sai.” Cô lẩm bẩm nói.
Thích Trình Diễn cũng không so đo, lúc trước xác thật là anh bận đến sứt đầu mẻ trán, sau đó cũng dần dần không nghĩ đến việc khác, nhưng anh không nghĩ tới việc cô gái nhỏ này còn rất ghi thù.
“Được được được, là anh sai.”
Thích Trình Diễn xoa đầu cô “Quỷ rượu nhỏ……”
“Hừ.”
“Đừng hừ, về nhà.”
"Anh còn chưa nói vì sao lại tốt với em như thế!”
Thích Trình Diễn nhìn bộ dáng của cô giống như phải hỏi cho ra đáp án, hơi hé miệng, lại phát hiện thật ra không có lý do để trả lời.
Hình như là do quán tính, trước kia anh cảm thấy đây là em gái của bạn tốt, cũng là do anh nhìn lớn lên, cho nên tự nhiên mà đối tốt với cô. Còn bây giờ thì sao? Cảm thấy cùng cô thân thiết, đối với anh mà nói không giống với những người khác, cho nên đối với cô tốt hơn.
Hoàn toàn là tự nhiên.
“Đại khái là cảm thấy em rất ngốc đi.”
Quan Tri Ý mở to hai mắt nhìn.
Thích Trình Diễn cười một chút: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, uống quá nhiều tự nhiên cũng nhiều lời theo.”
“……”
“Đi, đưa em về.”
Thích Trình Diễn đi trước, Quan Tri Ý tự nhiên bốc hỏa, như vậy mới có thể đuổi kịp bước chân của anh.
Tuyết trên đất ngày càng dày, cô ngây người, đi đường cũng không chú ý, không cẩn thận dẫm lên tảng băng trơn. Kết quả chính là lảo đảo một cái, sắp ngã ngửa ra. Nhưng cũng may Thích Trình Diễn ở gần, tay mắt lanh lẹ giữ lấy cô.
Giữ cô đứng vững, Thích Trình Diễn mới nhíu mày nói: “Nhìn đường.”
“A.”
Thích Trình Diễn lắc đầu, “Giữ lấy tay anh.”
Một bàn tay giơ ra trước mặt, Quan Tri Ý rũ mắt nhìn mắt, trong lòng căng thẳng, cũng không biết đụng phải sợi dây thần kinh nào, đột nhiên nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay dán chặt vào lòng bàn tay anh.
Thích Trình Diễn sửng sốt.
Ý của anh là muốn cô nắm lấy cánh tay anh, nhưng không nghĩ tới cô trực tiếp nắm lấy bàn tay.
Bàn tay rất nhỏ, da trong lòng bàn tay tinh tế, mềm mại, lạnh lạnh……
“Đi thôi!” Quan Tri Ý không đợi anh phản ứng lại, lôi kéo anh đi về phía trước, “Nắm chặt, không được làm em ngã!”
Có lúc anh cảm giác như là Quan Tri Ý đang kéo anh, đáy mắt Thích Trình Diễn lóe ra tia ngạc nhiên, nháy mắt cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô đã trưởng thành, nắm tay giống như khi còn nhỏ có chút lạ.
Nhưng nhìn Quan Tri Ý bị rượu hun đỏ cả mặt, lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Đứa bé này hẳn là vẫn đối với anh như trước không có cảnh giác.
Thích Trình Diễn nhấp môi dưới, kéo cô đứng lên, rồi sau đó rút tay ra, sau đó ôm bả vai cô phòng ngừa cô lại bị ngã.
Quan Tri Ý hơi thất thần, lòng bàn tay trống trơn.
Rất nhanh, Thích Trình Diễn đã đưa cô về đến cửa nhà.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, trời lạnh như vậy đừng chạy lung tung.” Thích Trình Diễn ở sau lưng cô nói.
Quan Tri Ý không quay đầu lại, cô giơ tay vẫy vẫy, ý bảo mình đã biết.
Sau đó, nàng liền nghe được hắn rời đi thanh âm, giày đạp lên trên mặt đất, rất nhỏ hơi dẫm tuyết thanh.
Quan Tri Ý đứng tại chỗ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn quay đầu đi.
Bóng dáng Thích Trình Diễn đã đi xa, thoáng chốc đã nhìn không thấy. Cô nhìn, sống mũi cay cay, có chút muốn khóc, nhưng rất mau cô đem cảm giác này áp trở về.
Được rồi Quan Tri Ý, chỉ bởi vì có tình cảm với anh nên nảy sinh ra ảo tưởng, bởi vì ỷ lại nên sinh ra ảo giác.
Anh đã có người mình thích, cho nên từ nay về sau...