Về đến nhà, Quan Tri Ý cởi áo khoác, ngồi ở trên sô pha đến phát ngốc.
Thích Trình Diễn trở về khiến cho cô vừa mừng vừa lo, rất nhiều sự ngạc nhiên, những kí ức khi còn nhỏ cũng giống như người đều đã quay lại.
Thích Trình Diễn là hàng xóm nhà bọn họ, người hai nhà quan hệ cũng rất tốt. Hơn nữa anh ấy cùng anh trai cô Quan Nguyên Bạch đã học cùng nhau từ hồi tiểu học, cũng cùng nhau lớn lên.
Bởi vì như vậy, Quan Tri Ý rất thân với Thích Trình Diễn.
Khi còn nhỏ cô không có việc gì khác ngoài chạy theo đuôi anh, mỗi lần bị Quan Nguyên Bạch mắng, cô sẽ chạy đến trốn sau lưng Thích Trình Diễn.
Bởi vì kém 6 tuổi, khi đi học cô phải tách khỏi bọn họ. Vừa vào tiểu học bọn họ đã lên cấp hai, học đến cấp ba thì họ đã vào đại học. Mặc dù không chung trường, nhưng nếu Quan Nguyên Bạch mà bận thì Thích Trình Diễn sẽ tới trường đón cô.
Cô thích nhất được anh đón về nhà, bởi vì Quan Nguyên Bạch không bao giờ cho cô ăn đồ vặt bên ngoài, nhưng nếu cô quấn lấy Thích Trình Diễn đòi, anh sẽ mềm lòng mà mua cho cô……
Quan Tri Ý nhớ lại bộ dáng mình lúc nhỏ lại cảm thấy có chút buồn cười.
Leng keng ——
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quan Tri Ý giật mình, đứng dậy đi mở cửa.
Lúc này có thể tới ấn nhà chuông nhà cô thì chỉ có người ở đối diện, quả nhiên, sau khi mở cửa, người xuất hiện chính là bạn tốt của cô Tống Kiều Phỉ.
“Cộp cộp cộp ——” Tống Kiều Phỉ đem trong tay bưng một cái khay “Đến đây! Nếm một cái!”
Quan Tri Ý nhìn thoáng qua: “Cậu làm à.”
“Đúng vậy, làm rất lâu đấy, cho cậu một phần.”
Mùi bánh quy mới ra lò thật nồng, Quan Tri Ý ngửi ngửi, không tình nguyện đem tầm mắt mình rời khỏi khay bánh, sau đó kiên quyết nói: “Tớ gần đây béo lên rồi hiện tại đang giảm béo.”
Tống Kiều Phỉ xem thường nhìn cô một cái “Giảm cân, giảm béo, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, dù gầy hay đẹp, nhưng những nhân vật đó đều không phải của chúng ta."
Tống Kiều Phỉ và Quan Tri Ý debut cùng một nhóm, sau hai người lại cùng làm diễn viên.
Từ khi đó đến bây giờ, Tống Kiều Phỉ cùng Quan Tri Ý rất giống nhau, lăn lộn bảy tám năm, nghiệp diễn vẫn không phát triển.
Quan Tri Ý: “Có ý gì.”
“Aiza, ý chính là tớ có giảm cân đến mấy dù cho dáng người siêu mẫu, thì cũng chẳng có ích lợi gì, nhân vật ở trong bộ《 Ngọn Gió 》cũng không phải của mình.”
Quan Tri Ý sửng sốt nói: “Bộ này lần trước thử vai không phải cậu nói là nắm chắc rồi sao……”
“Cứ cho là tớ bị vả mặt đi, vì quay đi quay lại thì bị bạn học của con gái Triệu tổng trong công ty lấy mất, đây chính là nhân thế, có hậu thuẫn chính là vương đạo.” Tống Kiều Phỉ cầm một miếng bánh quy đút vào miệng. “ Cậu nói xem chúng ta lăn lộn lâu như vậy nhưng vẫn là tuyến mười tám, kịch bản tốt với cũng không tới, có phải nên suy nghĩ về việc đổi nghề hay không.”
Quan Tri Ý nghẹn lại, trên tay còn thừa nửa miếng bánh quy: “Đừng nói như vậy.”
“Sự thật chứ sao nữa.”
Quan Tri Ý cắn mẩu bánh quy, hàm hồ nói: “Thích thì phải tiếp tục.”
“Thực sự rất muốn có tiền nha.” Tống Kiều Phỉ phiền muộn nói, “Hazz…… Chẳng lẽ thật sự phải bò lên giường của nhóm tổng tài, thông đồng cùng ông chủ?”
Quan Tri Ý suýt phun hết ra: “ Đồng chí Tiểu Tống, không thể có suy nghĩ tà niệm dơ bẩn. Nhưng nếu thật sự có…… Các vị lãnh đạo kia cũng không thèm cậu đâu.”
Tống Kiều Phỉ hét lên: “Quan Tri Ý!”
“Nói giỡn nói giỡn, cái kia, bánh quy nhiều còn nhiều cho tớ một ít, ăn rất ngon.”
Nói thật, Tống Kiều Phỉ nói cũng có lý. Diễn kịch là ước mơ của cô, nhưng sinh hoạt cũng cần tiền. Lúc trước cô thề sắt son rằng không cần dựa vào gia đình phải tự nuôi sống chính mình, nhưng nuôi sống chính mình thì cần phải có tiền nha.
Ngẫm lại từ lúc kết thúc đoàn trước, cô chưa nhận được một kịch bản nào…… Người cho thuê nhà đòi tiền, đi ra ngoài mua đồ cũng cần tiền, mà túi tiền của cô chưa bao giờ thừa một đồng.
Sau khi đóng cửa, Quan Tri Ý lại về ngồi trên sô pha, một bên lo lắng đủ thứ một bên ăn bánh quy. Nhưng mới ăn một miếng, người đại diện Lưu Vân đẫ gọi điện thoại tới. Quan Tri Ý nhìn thấy tên liên hệ mà phát hoảng, lập tức đem bánh quy đẩy ra chỗ khác.
“Alo, alo?” Cô vội vàng nhận điện thoại.
“Đang làm gì đấy.”
“Không làm gì, vừa cơm nước xong.”
“Ăn cơm?” Nghệ sĩ do Lưu Vân dẫn dắt thật sự rất khắt khe về cân nặng, cô ấy lập tức hỏi,
“Buổi tối ăn cái gì?”
Quan Tri Ý nhìn miếng bánh quy “Ăn rau luộc.”
“Đúng không?.”
“Đương nhiên đúng rồi. Chị Vân gọi điện tìm em có chuyện gì gấp à?"
“À là như thế này, gần đây có một show truyền hình thực tế, có một số nghệ sĩ được xác định, hiện tại có khả năng bọn họ muốn tìm một nữ nghệ sĩ không bạo. Bọn họ thật ra không thích dùng người mới nhưng chị đã nhét em vào. Em tốt xấu gì cũng có một tí danh tiếng với lại giá cả phải chăng cho nên lấy được vị trí này.”
Giá cả phải chăng……
Thật là đánh trúng chỗ đau nha!
Nhưng mà Quan Tri Ý đối với việc tham gia show thực tế không mấy hứng thú: " Chương trình này tên là gì vậy?.”
“《 Cút đi, mỡ 》, trong một tháng, ghi lại những sinh hoạt hàng ngày của nghệ sĩ về việc ăn uống và chế độ luyện tập, nói chính xác thì đây là chương trình về việc tập thể dục để giảm cân.”
“A…… Em không béo đến nỗi phải tham gia chương trình giảm béo chứ.”
“Em cho rằng thật sự đi giảm béo à? Giảm béo chỉ là thứ để che mắt xem sinh hoạt hằng ngày của minh tinh mới là việc chính.”
Lưu Vân nói, “Chị biết em không thích tham gia chương trình kiểu này, nhưng Chi Nghi à, không phải chị đã nói, nếu bây giờ em không xây dựng lưu lượng thì sẽ không ai tìm em đóng phim đâu. Hơn nữa chị muốn em tham gia cũng là vì tốt cho em, nếu em không đi thì đằng sau còn một đống người xếp hàng chờ kia kìa.”
Quan Tri Ý biết lời chị ấy nói đều là thật, xác thật, hiện giờ phần lớn nghệ sĩ nếu chỉ chuyên tâm đóng phim thì không thể duy trì được độ nóng của bản thân. Hơn nữa… rất lâu rồi cô không đóng phim, nhận chương trình này cũng là có lợi cho bản thân.
“Thế nào, suy nghĩ đi?”
“Đi chứ! Em muốn đi!” Cuối cùng Quan Tri Ý lại hỏi “ Có nhận được kịch bản nào hợp với em không?.”
“Kịch bản…… Thật ra gần đây 《 Vương Triều 》 đang tuyển nữ phụ.”
“《 Vương Triều 》? Là《 Vương Triều 》 mà em biết à…… Tưởng Hiểu Thần?”
“Em xem qua rồi à?”
“Đương nhiên xem rồi nha, quyển sách này hồi em học đại học hot lắm đấy, em rất thích nó.
“Quan Tri Ý kích động nói “Chị Vân, có tổ chức thử vai không? Khi nào có thể đi thử vai! Nhận nhân vật nào cũng được!”
Quan Tri Ý tự cảm thấy điều kiện của bản thân không tồi, những nhân vật cô diễn lúc trước không thể làm cho bản thân cô bật lên, công ty lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp người mới. Cho nên từ lúc xuất đạo cho tới nay, cô ở vị trí này, công ty cũng không có ý định nâng đỡ cô.
“Kịch bản này công ty chúng ta đã mua bản quyền, gần đây đang thu hút đầu tư để chuẩn bị quay. Đúng rồi, Diệc Đồng cũng rất hứng thú với bộ phim này.”
Quan Tri Ý: “Như vậy à……”
Trịnh Diệc Đồng là diễn viên tương đối nổi của công ty họ, tuy rằng không tính là nhất tuyến, nhưng chắc chắn cũng là nhị tuyến. Chỉ là tính cách của cô ta không tốt lắm, mắt cao hơn đỉnh đầu, không muốn giao tiếp với những người dưới đáy như cô.
Lưu Vân nghĩ: “Kỳ thật là có mấy dự án đã sắp xếp người của công ty chúng ta. Hay là thế này…… Đêm mai Triệu tổng cùng một số nhà đầu tư tổ chức tiệc, em với chị cùng đi.”
“Đi tiệc à, không phải thử vai sao.”
“Em đi lộ mặt để cho người ta ấn tượng, khi thử vai mới nắm chắc được nhiều thứ, hiểu hay không?”
Quan Tri Ý không thích tới những bữa tiệc kiểu này cho lắm.
“Tri Ý? Tri Ý?”
“A…… Em đây.”
“Đêm mai chị tới đón em, sắp xếp một chút đi.”
“ Chị Vân, cái kia……”
“Muốn có vai diễn thì đi cùng chị, em cũng đừng có lấy cớ để từ chối. Ăn một bữa cơm mà thôi, không đem em đu rút gân lột da, em sợ cái gì?!”
Quan Tri Ý bị đoán trúng tâm tư, có chút xấu hổ: “…… Em biết rồi.”
“Được rồi, chị cúp đây, ngày mai đúng giờ chờ chị tới.”
“Vâng.”
Sau khi Lưu Vân cúp điện thoại, Quan Tri Ý có chút phiền muộn, không nói quá nhưng thực sự cô không thể thích ứng được những bữa tiệc kiểu này. Nhưng phiền muộn qua đi lại có sự vui sướng, nói như thế nào thì cũng là 《 Vương Triều 》 đấy! Không chỉ là một bộ tiểu thuyết cô thích, bây giờ còn chuyển thể thành phim, giống như Lưu Vân nói cơ hội ngàn năm có một khó có thể tranh được.
Dù sao, cũng chỉ là ăn một bữa cơm. Cô lộ mặt để tăng cao sự khẳng định về việc thử vai, không mệt.
**. Ngôn Tình Cổ Đại
Buổi tối hôm sau, Quan Tri Ý trang điểm tầm một tiếng. Tới giờ hẹn, Quan Tri Ý trực tiếp xuống tầng hầm ngồi vào xe, trên xe là người đại diện của cô Lưu Vân.
Xe chạy tầm 40 phút thì dừng trước cửa một khách sạn.
Quan Tri Ý vừa bước xuống nhìn lên thì có chút sửng sốt.
Khách sạn 5 sao Nam Tước.
Đối với cô cái khách sạn này quen không thể quen hơn, không chỉ bởi vì đây là khách sạn lớn nhất Đế Đô, mà còn một nguyên nhân nữa, khách sạn này là gia nghiệp của Quan gia, mà khách sạn này, từ trước đến nay đều do Quan Nguyên Bạch quản lý.
Quan Tri Ý: “……”
Thật đúng là hết sức trùng hợp.
“Ngẩn người làm gì, xuống xe.” Lưu Vân nói.
“Được.”
Quan Tri Ý tự an ủi bản thân rằng sẽ không trùng hợp như vậy, anh của cô trăm công ngàn việc, sao có thể vô tình gặp được nhau ở đây.
Sau khi xuống xe, người giữ cửa chạy lại đỗ xe, Quan Tri Ý đi theo Lưu Vân vào bên trong.
“Hôm nay tới đều là người chuẩn bị đầu tư, em không cần nói những thứ không liên quan, biểu hiện tốt một chút.”
“Đương nhiên.” Quan Tri Ý nghĩ, nếu có thể chỉ ăn cơm không nói gì càng tốt.
“Chị biết em không thích những việc như vậy, Tri Ý, chúng ta là người thường, không có bối cảnh, có cơ hội thì phải tích cực nắm bắt.”
Quan Tri Ý gật đầu như giã tỏi: “Chị nói rất đúng!”
“Ừ, vào đi thôi.”
Bữa tiệc này được đặt trong phòng riêng của khách sạn, lúc Quan Tri Ý tới thì đã có rất nhiều người ngồi xuống. Một bàn lớn, cô chỉ có thể nhận ra có bốn người.
Một là Triệu tổng của công ty bọn họ Triệu Chí Huy, ba người còn lại chính là diễn viên công ty họ, một trai hai gái, Trịnh Diệc Đồng cũng ở trong đó.
“Chúng tôi đã tới trễ, xin lỗi xin lỗi.” Lưu Vân thay đổi sắc mặt với tốc độ cực nhanh, vừa vào cửa liền thay đổi bộ mặt chuẩn mực khi xã giao.
Quan Tri Ý ngoan ngoãn đi theo cô ấy, gật đầu với những người đang ngồi đó.
“Lưu Vân tới à, cô xác thật tới trễ rồi, nên phạt rượu.”
“Đương nhiên rồi Hoàng tổng! Đợi lát nữa tôi sẽ uống nhiều thêm một ly.”
Lưu Vân đẩy Quan Tri Ý lên trước.
“Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút cho nhau làm quen đây là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, Quan Tri Ý.”
Quan Tri Ý chào hỏi: “Chào mọi người.”
“Ngồi ngồi ngồi.” Người được gọi là Hoàng tổng kia rất nhiệt tình, đứng dậy đem người ngồi bên cạnh mình đấy ra, nói với giọng trêu chọc, " Hai người đừng khách sao, dù sao hôm nay là Triệu tổng của các người mời khách.”
Triệu Chí Huy nói: “Hoàng tổng, ý của ông là muốn ăn hết tiền của tôi à.”
“Nói giỡn, ai dám ăn hết của ông?”
Mọi người cười lớn.
Ở đây còn thừa ba chỗ, vị trí ở đối diện khẳng định là chưa tới, còn có một chỗ là Lưu Vân ngồi, Quan Tri Ý chỉ có thể ngồi xem bên cạnh Hoàng tổng.
Ngồi xuống cô tò mò nhìn qua vị trí đối diện, vị trí kia ở bên cạnh Triệu tổng, là ghế chủ trì.
Người chủ trì tại sao lại chưa tới?
Lòng cô nảy ra nghi vấn, Lưu Vân đã câu hỏi, “Triệu tổng, còn có người chưa tới à.”
Triệu Chí Huy nói: “Chờ một chút, hẳn là sắp tới rồi.”
Lưu Vân gật gật đầu, ngồi xuống cạnh Quan Tri Ý nhỏ giọng nói: “Xem ra đêm nay sẽ một nhân vật lớn đến đây.”