Quan Nguyên Bạch và Tiêu Nhiên thi đấu cực hăng, căn bản không có chú ý tới hai người bên này xảy ra chuyện gì.
“Em muốn uống nước, em, em đi xuống.” Thật sự Quan Tri Ý không thể ngồi yên được nữa.
“Được.”
Giọng nói của Thích Trình Diễn vang lên từ phía sau, anh dẫn dắt ngựa trở lại phía chuồng.
Lúc đến nơi, Quan Tri Ý vội vàng kêu thầy Lâm giúp mình xuống ngựa, cô không dám nói gì với Thích Trình Diễn, vừa xuống đất thì cắm đầu đi về phía nhà của Tiêu Nhiên.
Trong nhà Tiêu Nhiên chỉ còn một dì giúp việc đang nấu cơm, thấy cô đi vào, vội vàng dò hỏi: “Quan tiểu thư, cô có việc gì sao?”
Quan Tri Ý: “Có hơi khát, làm phiền dì cho tôi một ly nước.”
"Được, cô chờ một lát.”
Dì đổ nước đưa cho cô: “Cưỡi ngựa mất rất nhiều sức hả?”
Quan Tri Ý: “Dạ?”
“Tôi thấy mặt cô rất đỏ, nóng quá sao?"
Quan Tri Ý ngẩn người, duỗi tay sờ soạng mặt.
Đúng là có chút nóng...
Nhưng không phải do thời tiết, mà là ngại ngùng.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi nóng thôi.”
“Vậy cô vào phòng khách nghỉ ngơi, cơm sẽ xong ngay thôi.”
“Được.”
Phòng khách nhà Tiêu Nhiên rất lớn, phía tây còn treo các giải thưởng nghệ thuật của anh, chiếm hết một mặt tường.
Quan Tri Ý ở đây chơi điện thoại, quá chán nên mở tivi xem một tập của 《 Đa Dạng Hoàn Du Ký 》, đây là tập ba lúc bọn họ đi Croatia.
Trôi qua nửa đầu tập thì chiếu đến cảnh mấy đến cửa hàng cà vạt tại Croatia, mỗi chiếc cà vạt của cửa hàng này đều là hàng giới hạn có một không hai, rất đặc biệt. Sáu nghệ sĩ rất hứng thú với chỗ này, mặc kệ là trai hay gái đều đua nhau chọn cà vạt.
Màn ảnh chuyển đến cô, cô nhìn thấy bản thân đang nghiêm túc chọn cà vạt.
Nhớ rõ lúc ấy, là cô tự mình chọn quà cho Thích Trình Diễn…
Quả nhiên, một phút sau, cô rút ra chiếc cà vạt thêu con thỏ ở dưới.
“Thật sự rất đáng yêu, cho bản thân đeo sao?” Một nghệ sĩ cùng đoàn hỏi.
Trên màn hình cô cười rất tươi: “Không có nha.”
“À hay là đưa cho người mình thích?”
Một nghệ sĩ khác lại thêm vào, sau đó cô nhìn bản thân mà nói: “Là đưa cho người nhà.”
Đúng là người nhà…
Trong lòng cô, Thích Trình Diễn quan trọng như người nhà.
“Tri Ý, sao em về sớm vậy, vừa nãy anh mới phát hiện ra.”
Đúng lúc này, giọng Tiêu Nhiên vang lên.
Quan Tri Ý quay đầu lại, thấy ba người đã thay trang phục.
Cô liếc nhìn Thích Trình Diễn một cái, thấy người này không có biểu cảm gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô cố ý, hẳn là anh không để trong lòng đâu.
“Dù sao em cũng không biết cưỡi ngựa, nên chỉ ngồi hai vòng rồi về.”
Tiêu Nhiên ồ một tiếng: “En đang xem cái gì thế?”
“Chương trình du lịch của em.”
“A, Đa Dạng Hoàn Du Ký à, mấy hôm trước anh có bớt chút thời gian ra xem tập một.”
Tiêu Nhiên cười nói, “Giờ mới biết em còn là học bá đấy.”
Ba người ngồi xuống sofa, Quan Nguyên Bạch nghe vậy có chút ngoài sức tưởng tượng: “Học bá? Cậu nói em ấy?”
Tiêu Nhiên: “Đúng vậy, tốt nghiệp Bắc Đại không phải học bá thì là gì?”
Quan Nguyên Bạch uống nước, lấy lại bình tĩnh: “Đó là năm cấp ba bị cưỡng chế học nên mới được vậy.”
Tiêu Nhiên xoa cằm, “Nhưng giới giải trí cũng không có mấy người tốt nghiệp Bắc Đại, nói cho cùng vẫn là Tri Ý của tôi thông minh.”
Quan Nguyên Bạch nhướng mi: “Thông minh? Lúc nhỏ bị bắt làm bài tập về nhà đều la lối khóc lóc, thông minh sao?”
Quan Tri Ý: “……”
Tiêu Nhiên vui vẻ: “Thật hay giả vậy?”
“Không tin cậu hỏi Trình Diễn đi.”
Tiêu Nhiên vội vàng nhìn về phía Thích Trình Diễn.
Nói đến những chuyện đó, Thích Trình Diễn miễn cưỡng đem hết những rối loạn loại ra khỏi đầu. Anh lục lại kí ức, nói: “Bởi vì quá khó, khó nên khóc.”
“Hahahaha khó nên khóc??”
Quan Tri Ý đỏ mặt: “Em, sao em phải khóc?”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái: “Không phải sao, hồi tiểu học làm đề Olympics Toán, vừa khóc vừa cầm đề chạy đến nhà anh.”
Quan Nguyên Bạch cũng tiếp lời: “Đó là vì tớ đã dạy nó mấy lần mà không được, nên tớ tức giận mắng nó, sau đó nó cầm sách chạy sang tìm cậu. Chậc, khóc đúng thảm thiết.”
Tiêu Nhiên cười: “Hahaha, Quan Nguyên Bạch đây là em gái ruột của cậu, sao có thể không kiên nhẫn như thế? ——”
Thích Trình Diễn nghĩ đến cảnh đó, cũng có chút buồn cười: “Tớ cũng không rõ vì sao lần nào cậu ấy cũng chọc em nó khóc, chắc cậu ấy không biết một ngày tớ phải dỗ em ấy một lúc lâu rồi mới bắt đầu dạy.”
Quan Nguyên Bạch suýt nữa trợn trắng mắt: “Cậu cho rằng tớ chưa nghĩ đến à, còn không phải bởi vì nó ngốc, dạy đến nỗi khiến tớ đau đầu nên mới lớn tiếng.”
Thích Trình Diễn không đồng ý nói: “Lớn tiếng có thể khiến em ấy biết làm à, bỏ qua vấn đề Tiểu Ngũ không thông minh lắm, thì cách dạy của cậu cũng có vấn đề.”
Quan Tri Ý: “……”
“Hahahahaha!”
Tiêu Nhiên ngã ra sofa, nhìn Quan Tri Ý cười điên cuồng.
Quan Nguyên Bạch lắc lắc đầu: “Được được được, tính của tớ có vấn đề, dù sao dạy trẻ nhỏ làm bài quả thực khó khăn.”
Điểm này thì Thích Trình Diễn công nhận: “Đúng vậy.”
Hình như là do nói về trước kia nên Quan Nguyên Bạch có chút hăng hái, nghĩ nghĩ lại nói: “À, cậu có nhớ lúc nghỉ hè nào đó, quỷ nhỏ này phải viết nhật ký 40 ngày, kết quả con nhóc này lằng nhằng nên đến ngày cuối cùng mới bắt đầu viết.”
Thích Trình Diễn nghĩ về quá khứ, “Ừ, lần đó cũng khóc to lắm, cầm sổ nhật ký chạy khắp nơi ——”
“Đừng nói nữa!” Quan Tri Ý duỗi một tay che miệng Thích Trình Diễn lại, “Mấy năm rồi, mắc mớ gì tự nhiên đào quá khứ của em lên!”
Tiêu Nhiên cười đến đau cả bụng: “Đừng thế, anh muốn nghe, nói nói nói nói.”
Quan Tri Ý trừng Tiêu Nhiên một cái: “Tôi không muốn nghe!”
Quan Nguyên Bạch ho nhẹ: “Được, không nói, anh phải đi uống thêm nước.”
Tiêu Nhiên: “Hahaha anh cũng đi anh cũng đi, ai đó lén nói cho tớ một chút đi…”
Quan Tri Ý nhìn bóng lưng của hai người, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thích Trình Diễn một cái.
“Tiêu Nhiên nhất định sẽ chê cười em! Anh không được nói, nghe thấy không?”
Mới vừa rồi bị trêu chọc, cô đã quên béng mất việc mình vừa vô tình hôn Thích Trình Diễn.
Bây giờ lại dùng bàn tay bịt miệng anh, lòng bàn tay còn đặt trên môi, cô đột nhiên nhớ ra, hình như bản thân đang xấu hổ không dám nhìn anh?
Quan Tri Ý giật mình, rụt tay lại.
Lúc cô che miệng anh, Thích Trình Diễn cũng giật mình một chút.
Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, cho nên hiện tại anh mới cố gắng không để ý đến nó. Nhưng lúc này cô đột nhiên đến gần, xung quanh anh toàn là mùi hương của cô, trong đầu anh lại nhớ đến cảm giác cô ở trong lồng ngực mình ban nãy.
Thơm tho mềm mại, nho nhỏ, một bàn tay đã có thể ôm gọn.
“Anh đi xem bọn họ đang làm gì.” Thích Trình Diễn mím môi, đứng dậy.
Quan Tri Ý lui một bước, “Vâng…”
Hai người lướt qua nhau.
Thích Trình Diễn khẽ thở dài một hơi, hiểu rõ bản thân mình hoàn toàn ngu ngốc.
**
Sau khi đóng máy 《 Phòng Cấp Cứu 》, Quan Tri Ý ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Tiếp theo cô sẽ không nhận show truyền hình và kịch bản, bởi vì 《 Vương Triều 》 sắp mở họp báo, và lịch trình của cô sẽ liên quan rất nhiều đến bộ phim này.
Cuộc họp báo tổ chức vào thứ bảy của tháng 12, ở phòng tiệc khách sạn Nam Tước.
Ngày tổ chức cuộc họp báo, nhãn hiệu hợp tác với Quan Tri Ý yêu cầu cô mặc trang phục của họ lên sân khấu. Là kiểu dáng lễ phục thanh mảnh siết eo, cho nên lúc trưa Lưu Vân chỉ để cho cô ăn chút salad.
Ăn xong, cô đi vào phòng dành cho khách tại Nam Tước để trang điểm.
Quan Tri Ý nhìn người trong gương như đang bị thao túng, trong đầu toàn là đồ ăn. Nào là lẩu, gà rán, trà sữa…
Thật đói nha.
"Váy đây, em mặc vào đi, cẩn thận một chút, đừng để nhăn.”
“Nhà tạo mẫu tóc cũng nhanh lên, đợi lát nữa còn phải chụp ảnh, thời gian không đủ.”
“Trên cổ phải rắc bột sáng sao? Đúng đúng, sát một ít vào xương quai xanh.”
“Mao Mao, em giám sát quá trình đi.”
……
Lưu Vân bận rộn không biết trời đất, trong phòng đều là giọng của cô ấy.
Nửa giờ sau, Quan Tri Ý đã hóa trẻ xong, mặc lễ phục chuẩn bị ra khỏi phòng chụp vài tấm ảnh. Tổ chụp ảnh lúc này đang chụp bên ngoài hành lang, chụp xong chỉnh sửa một chút sau đó mới đăng lên Weibo, quá trình giống như đi thảm đỏ.
Mọi người đi đến hành lang, đúng lúc đối diện có người đi đến.
Người cầm đầu Lưu Vân khá có ấn tượng, lúc trước cô đến Nam Tước ăn cơm với Triệu Chí Huy có gặp qua anh ta, anh ta là người phụ trách khách sạn Nam Tước - Quan Nguyên Bạch, cũng là tam thiếu gia Quan thị tiếng tăm lừng lẫy.
Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp anh ở đây.
Khi mọi người gặp nhau, Lưu Vân lễ phép chào hỏi: “Chào Quan tổng.”
Quan Nguyên Bạch biết hôm nay Quan Tri Ý tham gia họp báo tại khách sạn, lúc này anh nhìn mọi người đang cầm camera, hỏi: "Chuẩn bị chụp ảnh à?”
Quan Tri Ý còn chưa trả lời, Lưu Vân đã nói: “Đúng vậy, trước mỗi cuộc họp báo luôn yêu cầu chụp ảnh.”
“Tại đây?”
“Vâng, hành lang là được rồi.”
Quan Nguyên Bạch nhìn cách ăn mặc của Quan Tri Ý, chiếc váy dài đến đầu gối, nhìn thì đẹp nhưng quá lạnh.
Anh nhíu mày: “Bên ngoài lạnh lắm, trước tiên mặc thêm áo vào.”. Truyện Linh Dị
Lưu Vân sửng sốt một chút, nhân viên công tác ở đây cũng ngoài ý muốn nhìn anh nột cái.
Lưu Vân: “Cái này...”
“Chúng ta chụp nhanh đi, hơn mười phút là có thể chụp xong.” Quan Tri Ý nói.
Quan Nguyên Bạch ồ một tiếng: “Vậy mấy người đến Vân Đình chụp đi, hành lang bên kia có máy sưởi, tôi đưa thẻ ra vào cho cô.”
Vân Đình là dãy các phòng tổng thống của Nam Tước, giá cả cao đến dọa người, nghệ sĩ đi công tác cũng không đủ tiền ở trong căn phải như vậy.
Lưu Vân nhất thời kinh ngạc. Bọn họ đã nhiều lần tham gia sự kiện tại khách sạn Nam Tước, Quan Nguyên Bạch là ông chủ nơi này, đối với việc minh tinh chụp hình tại hành lang hẳn không xa lạ gì. Cớ sao, lần này lại quan tâm đến vậy?
“Ông chủ mọi người có đến không?” Quan Nguyên Bạch lại hỏi.
Lưu Vân đột nhiên phản ứng lại. Đúng rồi, Quan tổng và Thích tổng nhà họ là bạn tốt, chắc là anh biết Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn có quan hệ không bình thường, cho nên mới nhìn mặt nể mũi.
“Cuộc họp báo sắp bắt đầu, Thích tổng hẳn là sắp tới rồi.” Lưu Vân nói.
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Được, vậy mọi người nhanh lên đi đừng để bị cảm.”