Sau khi về đến khu biệt thự Hoàng Gia, Thích Trình Diễn trực tiếp đưa cô về nhà.
“Tiểu thư đã về.” Dì giúp việc trong nhà tiến lên chào hỏi cô.
Quan Tri Ý ừ một tiếng, lên lầu thay quần áo.
Sau khi Quan Tri Ý lên lầu, Thích Trình Diễn mới hỏi: “Nguyên Bạch có nhà không ạ?”
“Thiếu gia có, tôi gọi giúp cậu.”
“Được.”
Hôm nay không chỉ có Quan Nguyên Bạch ở nhà, Quan Hưng Hoài cũng ở nhà.
Sau khi Quan Tri Ý thay đồ xong xuống lầu, gặp cảnh ba người đàn ông cùng ngồi sofa, người này đáng sợ hơn người kia.
“Lại đây ngồi.” Quan Hưng Hoài vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ông.
Quan Tri Ý không quá vui, nhưng ba cô rất nghiêm khắc, cho nên cô vẫn ngoan ngoãn đi qua đó.
“Vừa rồi bố và anh con ở nhà xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy con nhận giải.” Quan Hưng Hoài nói.
“Dạ…”
“Quả thực không tồi, con diễn bố cũng đã xem, cái giải thưởng này chính là danh xứng với thực.”
Quan Tri Ý giật mình, kinh ngạc nhìn về phía bố mình “Ba… xem con diễn sao?”
“Bất ngờ thế à?” Quan Hưng Hoài liếc cô một cái, “Con gái tôi quay phim, tôi không thể xem sao?”
Trong lòng Quan Tri Ý rất vui, bởi vì đây là lần đầu tiên cô cùng bố trò chuyện về công việc của cô.
Quan Hưng Hoài: “Hiện tại bố không cấm cản con làm cái gì, nhưng là đóng phim là đóng phim, cuộc sống là cuộc sống. Tiêu Nhiên kia trông cũng được, trong phim hai đứa cũng xứng đôi, nhưng mà, hai đứa không thể biến chuyện này thành sự thật.”
Cuộc trò chuyện đã bị chuyển hướng nhanh đến mức chóng mặt.
Đầu Quan Tri Ý giật giật, nhìn về phía hai người bên cạnh.
Chỉ thấy Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn im lặng ngồi đó vẻ mặt thể hiện sự tán thành.
Quan Tri Ý: “……”
Quan Hưng Hoài: “Con có nghe hay không, Tiêu Nhiên trong giới hot như vậy, con có biết sẽ có bao nhiêu người muốn hắt nước bẩn lên người con không?”
“Ba, con không có. Tin tức vỉa hè thôi, ba không thể tin.”
Quan Hưng Hoài: “Cậu ta đưa con về ba đã nhìn thấy tin rồi.”
“Đó là bởi vì xe Mao Mao hỏng rồi, mà con lại không có xe, anh ta chỉ tiện đường thôi.”
Quan Hưng Hoài nhíu mày: “Vậy sao con không tự mình lái xe, gara của anh con nhiều xe như vậy, không đủ dùng à?”
“Anh ấy thật sự phá của…”
“Cái gì?”
“Em nói lâu rồi em chưa lái.”
“Bằng lái của em đúng là dùng để trưng bày.”
Quan Nguyên Bạch thuận miệng nói, “Như vậy đi, mấy ngày nữa có thời gian sẽ đưa em đi luyện.”
Quan Tri Ý không trả lời, thật ra thỉnh thoảng cô cũng muốn tự mình lái xe, nhưng không có thời gian luyện tập.
“Gần đây không có lịch trình?”
“Không có...”
“Vậy được.”
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Quan Tri Ý tỉnh lại, nhớ tới ngày hôm qua Quan Nguyên Bạch nói muốn đưa cô đi tập xe.
Vì thế cô đến gõ cửa phòng anh.
“Vào đi.”
Quan Tri Ý đẩy cửa đi vào, gãi đầu một cái: “Anh, có thể đi luyện xe.”
Quan Nguyên Bạch đứng ở trước gương sửa cà vạt, nghe vậy nhìn cô một cái: “Em đợi lát nữa, Trình Diễn sắp tới rồi.”
Quan Tri Ý đơ mặt ra: “Tới làm gì? Không phải anh nói sẽ dạy em luyện xe sao?”
Quan Nguyên Bạch đem áo vest mặc vào, đi đến cửa: “Công ty đột nhiên có chút việc, anh phải đi một chuyến, yên tâm đi anh đã nói với Trình Diễn, cậu ấy sẽ dạy em.”
Quan Tri Ý hơi trố mắt: “Anh không rảnh thì không tập cũng được, cần gì làm phiền người ta.”
Quan Nguyên Bạch khó hiểu nhìn cô một cái: “Phân biệt vậy rồi à?”
Nói xong hơi nhướng mày: “À, không phải đang dỗi cậu ấy chứ? Hiếm khi có lúc không hỏi đến cậu ấy.”
Quan Tri Ý nghẹn họng: “Em không có.”
“Không có thì đi đến gara đi.”
Quan Nguyên Bạch nhìn đồng hồ, “Đến giờ rồi, chắc là đã tới.”
Cuối cùng, Quan Tri Ý vẫn bị Quan Nguyên Bạch kéo đến gara.
Hai người ở gara đợi một lúc, thì Thích Trình Diễn đến. Quan Nguyên Bạch nhìn thấy người thì chui vào xe mình, “Giao cho cậu đấy, em ấy lái xe sẽ hơi nhát gan một chút nhưng tập nhiều sẽ không sao.”
Thích Trình Diễn gật đầu, anh cầm chìa khóa xe: “Biết rồi, cậu đi đi.”
“Ok.”
Quan Nguyên Bạch kéo cửa sổ xe lên, sau đó nổ máy rồi chạy ra khỏi gara.
Quan Tri Ý đứng yên tại chỗ, nhìn Thích Trình Diễn lấy cầm chìa khóa đi đến.
Hôm nay anh không đi làm, cho nên không mặc vest, mà là một chiếc áo khoác dài màu đen, mỏng manh phong trần.
Quan Tri Ý có chút không được tự nhiên mà rời ánh mắt.
“Lên xe đi.” Thích Trình Diễn đưa chìa khóa trong tay cho cô.
Quan Tri Ý không mở cửa xe, chỉ nói: “Anh thật sự muốn dạy em lái xe?”
Thích Trình Diễn: “Làm sao vậy?”
“Anh trai em nói sẽ dạy em chạy, rồi lại đem việc này ném cho anh. Kỹ thuật của em không tốt, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn….”
Nói còn chưa dứt lời đã bị Thích Trình Diễn vỗ vào đầu một cái: “Nói xúi quẩy gì đấy.”
Quan Tri Ý ôm đầu: “Em nói nghiêm túc mà...”
“Không tốt thì thôi, xảy ra chuyện gì thì có anh ở đây, cùng lắm là nguyện chết cùng em.”
Quan Tri Ý ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn về phía Thích Trình Diễn.
Chỉ thấy người này cười thần bí: “Như vậy, nhà em sẽ có hậu bối không đến mức diệt vong.”
Quan Tri Ý: “…………”
Rốt cuộc là ai đang nói điều không may mắn.
“Được rồi lên xe đi, đi với tốc độ 40km/giờ, không có chuyện gì đâu.”
“Ồ.”
Thật ra Quan Tri Ý cũng không tự ti về kỹ thuật của mình như vậy, cô chỉ đơn giản là không muốn luyện với anh mà thôi.
Nhưng mà bây giờ không thể lùi bước, đành phải mở cửa xe ngồi vào.
Quan Nguyên Bạch chọn cho cô chiếc xe thể thao hai chỗ, cái xe này tương đối nhỏ, cô có thể kiểm soát được. Nhưng Quan Tri Ý nghi ngờ rằng Quan Nguyên Bạch không muốn để cô làm xước những chiếc xe đó, anh không bỏ được bảo bối của anh.
Sau khi lên xe, Thích Trình Diễn hướng dẫn cho cô những nơi cần kiểm soát, Quan Tri Ý bắt đầu nổ máy. Cô lái rất chậm, mới đi được ra khỏi khu biệt thự được ba mấy mét.
Nhưng mà chậm thì chậm, cô vẫn rất căng thẳng, cả người nhoài về phía trước, sợ nơi nào đó đột nhiên có người lao ra.
“Không cần hoảng, đường này không có ai.”
“……”
“Phía trước ít nhất trong mười phút đều là đường thẳng, cảm thấy quen rồi thì có thể tăng tốc.”
Thích Trình Diễn nhìn về phía trước rồi giơ tay lên chỉ.
“Không cần không cần, không tăng tốc, như vậy là được.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong nói một câu: “Được, tùy em.”
Lần đầu tiên Quan Tri Ý lái xe ra đường là cách đây hai năm, cho nên ngay từ đầu Thích Trình Diễn đã nghĩ chọn cho cô một con đường vắng người để luyện tập. Chờ chạy đến khi cô dần quen tay, mới dám bảo cô tăng tốc rồi vào trong thành phố.
Xe chạy đến trong thành phố thì trời đã tối, Quan Tri Ý táp vào lề đường tắt máy: “Hôm nay đến đây thôi, em thấy có thể về rồi.”
Thích Trình Diễn: “Được, vậy em lại lái về đi.”
Quan Tri Ý vặn cổ, mới vừa rồi trong lúc lái xe cả người đều muốn gãy luôn, hiện tại xong rồi cái tính lười lại nổi lên, cánh tay đều đau nhức
“Em không muốn lái.” Cô nói.
Thích Trình Diễn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô rồi nói: “Để anh lái, em qua đây ngồi đi.”
Nói xong anh xuống xe, Quan Tri Ý trực tiếp bò từ ghế lái sang ghế phụ.
Sau khi Thích Trình Diễn ngồi vào, di động vang lên, anh nhận điện thoại xong quay đầu hỏi cô: “Đói bụng không?”
Quan Tri Ý gật gật đầu.
“Có vài người bạn gọi, đi ăn bữa cơm đi.”
“Không bằng anh đi đi, em tự lái xe về.”
Thích Trình Diễn không đồng ý nhìn cô: “Em không lo nhưng anh lo, không có việc gì, cơm nước xong sẽ đưa em về.”
Thích Trình Diễn trực tiếp lái xe, không để cô từ chối.
Quan Tri Ý vốn tưởng rằng là một bữa tiệc nào đó, nhưng khi cô vào trong hội sở, nhìn thấy người ở đó mới thấy cũng có người cô biết.
Gian phòng này rất lớn, khu giải trí cùng nơi ăn uống đều được phân rõ ràng, thiết bị đều đầy đủ hết. Lúc này bên trong có ba nam hai nữ, đang ngồi ở bàn ăn dùng cơm.
Sau khi thấy họ vào, người ngồi ở vị trí cạnh cửa đứng lên: “Trình Diễn đây rồi, sao lúc đầu bảo không đến, thì ra còn mang theo bạn nha, cô ấy là ——”
Người nọ lại nói một câu nữa: “Đây không phải là Quan Tiểu Ngũ sao?.”
Quan Tri Ý đối với người đang nói này không có ấn tượng, ánh mắt lờ mờ nhìn về phía Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn giải thích nói: “Tống Lê, là bạn học của anh và anh trai em, khi còn nhỏ em có gặp cậu ấy vài lần.”
“Chào anh.”
Tống Lê xua xua tay: “Không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được, gần đây còn thường xuyên thấy em trên TV.”
Quan Tri Ý có chút ngượng ngùng mà cười cười.
“Nào đừng đứng nữa, đến ăn đi.”
Thích Trình Diễn đưa cô đến bàn ăn, sau khi Quan Tri Ý đến bàn ăn, lúc này mới chào hỏi với người quen.
“Anh Tùy Châu.”
Tống Lê kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nói: “Gọi anh cái gì, trực tiếp kêu anh rể là được.”
Quan Tri Ý sờ sờ mũi, người này còn chưa kết hôn với chị cô đâu...
Giang Tùy Châu ngồi đối diện cười nhạt: “Không cần để ý đến cậu ấy.”
“Kêu anh rể cũng không sai, cậu và Quan Hề nói chuyện yêu đương lâu như vậy rồi.” Tống Lê kêu người phục vụ đem đến hai bộ chén đũa, lại hỏi, “À đúng rồi, sao hôm nay hai người lại đi cùng nhau?”
Thích Trình Diễn nói: “Gần đây Tiểu Ngũ học lái xe, tớ dạy em ấy.”
“Cậu là huấn luyện viên à?” Tống Lê sâu kín cười, nói: “Cũng chỉ có Quan Tiểu Ngũ khiến người trăm công nghìn việc như cậu can tâm tình nguyện về nhà làm huấn luyện viên, tớ còn nhớ rõ cô gái nhỏ này ngày xưa luôn chạy theo cậu như hình với bóng.”
Nghe xong Quan Tri Ý có chút xấu hổ, chuyện khi còn nhỏ đúng thật là người người biết nhà nhà biết.
“Đúng rồi, trên mạng nói Tiểu Ngũ cùng vị đại minh tinh yêu nhau, thật hay giả?”
Sau khi Tống Lê hỏi xong, mọi người ở đây đều tò mò mà nhìn cô, Giang Tùy Châu cũng rất hứng thú.
Quan Tri Ý vừa muốn mở miệng nói gì đó, Thích Trình Diễn đã nói: “Giả.”
Tống Lê có chút thất vọng: “Tớ biết chắc chắn giả, Quan Nguyên Bạch sao có thể để em gái mình yêu đương với người giới giải trí. Tiểu Ngũ, cậu ấy còn cấm em đi diễn không?”
“Không ạ, đã tốt hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Đồ ăn được đem lên, những người ở đây còn chưa có ý muốn ăn, trên cơ bản đều đang nói chuyện uống rượu.
Quan Tri Ý đang rất đói bụng, nhưng lại ngượng ngùng vùi đầu vào ăn.
“Sao chưa ăn?” Thích Trình Diễn gắp đồ ăn cho cô.
Quan Tri Ý: “…… Em đang ăn.”
Thích Trình Diễn lại gắp cho cô mấy miếng bánh, nghiêng đầu tới nhẹ giọng nói: “Em không để ý bọn họ, tự mình ăn cho no đi.”
Anh dựa có chút gần, nói chuyện còn thoang thoảng mùi rượu.
Quan Tri Ý nhìn đôi mắt có vài tia ánh sáng kia, chậm rãi gật đầu.
Thích Trình Diễn: “Hoặc em thích ăn cái gì, anh lấy cho em?”
Quan Tri Ý lắc đầu, vừa định nói không cần, thì nghe thấy Tống Lê ở đối diện nói: “Tớ nói này Thích Trình Diễn, em gái Tiểu Ngũ có thể tự ăn, cậu cứ chiều chuộng như vậy thì sau này làm sao tìm chồng?”
Tống Lê đã uống nhiều, cho nên nói chuyện nửa thật nửa giả, đã không còn quản suy nghĩ.
“Cậu quan tâm nhiều vậy làm gì?” Thích Trình Diễn nhàn nhạt nói.
Tống Lê: “Tớ có thể không quản sao? Người ta không lấy được chồng, vậy lấy cậu à?”
Quan Tri Ý làm rơi một chiếc đũa, ho sặc sụa: “Khụ, khụ, khụ.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, rút tờ giấy khăn đưa qua: “Ăn chậm một chút.”
“Khụ, khụ ——”
Tống Lê thấy cô bé ho dữ dội, tỉnh rượu vài phần.
Ngày thường nói đùa thành thói quen, thế mà lại chọc đến nhóc con này.
Người khác không biết, nhưng anh biết Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn nuông chiều nhóc con này ra sao, anh lập nói: “Ha ha ha ha đùa thôi ——”
Thích Trình Diễn không để ý đến anh, chỉ cau mày nhìn Quan Tri Ý bị sặc đến đỏ cả mặt.
Mà Giang Tùy Châu ngồi đối diện khóe miệng hơi cong, ánh mắt lóe lên nhìn hai người.