Cả đêm nay, Thích Trình Diễn cùng Quan Tri Ý không nói với nhau câu nào. Ngược lại mọi người ở đây đều có thể nhìn ra Triệu Chí Huy cố ý an bài Trịnh Diệc Đồng tiếp đãi Thích Trình Diễn.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Thích Trình Diễn đột nhiên gọi tên Quan Tri Ý.
Chính Quan Tri Ý cũng sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn về phía anh.
Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt anh, lập tức cảm thấy có chút chột dạ, giống hệt khi còn nhỏ, khi cô làm sai chuyện gì mà bị anh tóm được thì ánh mắt của anh giống hệt như bây giờ!
Quan Tri Ý lập tức buông ly rượu trong tay xuống.
Lưu Vân nhìn Thích Trình Diễn rồi lại nhìn Quan Tri Ý, duỗi tay kéo kéo Quan Tri Ý, thấp giọng nói: “Ngẩn người làm gì, còn không qua đi.”
Quan Tri Ý ngượng ngùng đứng dậy, một bên dùng ánh mắt dò hỏi một bên là ý bảo anh dịch vào.
Thích Trình Diễn cũng không thèm để ý đến ý tứ của cô, chỉ là lúc Quan Tri Ý đi đến bên cạnh anh, anh quay ra cười nhạt với Hoàng Chí An một tiếng, “Hoàng tổng, tôi có xem qua phim của vị Quan tiểu thư này, đột nhiên nhớ tới có một số vấn đề muốn hỏi cô ấy, quấy rầy hai người uống rượu rồi, ông không sao chứ? “
Khí thế sắc bén trên mặt đã thu, nhưng giọng điệu thì vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Hoàng Chí Anh nào dám để ý chứ, vội vàng nói, “Sẽ không sẽ không, ngài có việc gì thì nói. Không nghĩ tới rằng Thích tổng đã xem qua phim của Tri Ý diễn.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng ở đây căn bản không ai tin. Chứ đừng nói rằng Thích Trình Diễn sẽ xem những cái loại phim thần tượng ngốc bạch ngọt của Quan Tri Ý, nếu thật sự biết, thì cũng làm gì có vấn đề nào muốn hỏi.
Rõ ràng chính là một cái cớ mà thôi.
Mọi người ở đây đều có sắc mặt khác nhau, Triệu Chí Huy cũng choáng váng, ông ta không nghĩ tới Thích Trình Diễn đối với Trịnh Diệc Đồng không có hứng thú, mà lại có hứng thú với Quan Tri Ý.
“Trịnh tiểu thư, không biết có thể đổi chỗ không?” Thích Trình Diễn nhìn về phía Trịnh Diệc Đồng ngồi bên cạnh.
Trịnh Diệc Đồng sắc mặt thay đổi nhưng vẫn phải đứng lên: “…… Đương nhiên.”
“Cảm ơn.”
Mọi người ở đây có người nghi hoặc có người hâm mộ nhìn Quan Tri Ý ngồi xuống cạnh Thích Trình Diễn.
“Đến đến đến, Hoàng tổng, tôi kính ông một ly.” Triệu Chí Huy vì tránh để bầu không khí ngưng trọng khó thở như vậy, lại bắt đầu lôi kéo mọi người khuấy động không khí. Ở đây những người ở đây tuy kinh ngạc nhiên về chuyện của Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý, nhưng cũng không dám để ý nhiều, bắt đầu cùng mọi người uống rượu nói chuyện phiếm.
Thấy tầm mắt mọi người đã rời đi, Thích Trình Diễn mới hỏi cô, "Uống nhiều quá rồi?"
Đại khái vì tránh cho người khác nghe được bọn họ nói chuyện, lúc anh hỏi cô còn nghiêng hẳn người sang, âm thanh rất thấp.
Quan Tri Ý nhìn sườn mặt anh, khẽ lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Thích Trình Diễn lại có chút nghiêm túc: “Mặt đã đỏ hết lên rồi còn dám bảo vẫn ổn?"
Quan Tri Ý không đáp.
“Tới nơi này làm cái gì?”
Quan Tri Ý sợ anh hiểu lầm, vội vàng nói: “Người đại diện mang em đến, em muốn…… muốn lộ mặt lưu ấn tượng để lần tới đi thử vai.”
“Em muốn tham gia 《 Vương Triều 》?”
“Vâng.”
Quan Tri Ý lại tò mò, “Người đại diện của em bảo là anh muốn đầu tư?”
“Khả năng là vậy.”
“Ồ……”
“Về sau phải chú ý một chút, rốt cuộc chỉ tới ăn cơm hay còn làm cái gì khác.”
Quan Tri Ý sờ sờ mặt, trong lòng hiểu rõ ý của Thích Trình Diễn. Kỳ thật vừa rồi khi uống với Hoàng Chí An ông ta đã bắt đầu không an phận tay chân động đậy lung tung, cô cũng có cảm giác không khỏe.
Quan Tri Ý có chút xấu hổ, bàn tay trộm lôi lôi ống tay áo của Thích Trình Diễn: “Chuyện này…… Anh đừng nói với anh ấy.”
“Nguyên Bạch?” Thích Trình Diễn nhìn cô một cái “Còn biết sợ bị cậu ấy mắng?”
“Sợ anh ấy tức giận……”
Chưa nói đến Quan Nguyên Bạch, mà ngay cả chính anh cũng đang kiềm chế cơn giận của mình.
Quan Tri Ý là do chính mắt anh nhìn cô trưởng thành, anh đốt xử với cô y hệt như em gái, cho nên khi nhìn thấy màn vừa rồi anh có thể lý giải được tâm trạng của Quan Nguyên Bạch.
Nơi này quá nhiều người, cô không thể thể hiện quá lộ liễu.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, không được uống rượu nữa.” Thích Trình Diễn nói.
Quan Tri Ý gật gật đầu.
Thích Trình Diễn thấy cô ngoan ngoãn ngồi im, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với mọi người.
Nửa tiếng sau, Thích Trình Diễn phải đi.
Triệu Chí Huy đi đến kính chén rượu cuối cùng “Thích tổng, hy vọng chúng ta có thể hợp tác.”
“Tất nhiên.” Thích Trình Diễn nói xong, gật đầu với những người còn lại trong phòng “Các vị tiếp tục uống, tôi đi trước.”
“Hẹn gặp lại, Thích tổng.”
……
Một đám người nhiệt tình đưa tiễn, chỉ có một người là ngồi im tại vị trí.
Thích Trình Diễn vừa đi được một bước rồi quay đầu lại: “Còn ngẩn người ra làm gì.”
Mọi người đồng loạt nhìn theo ánh mắt của Thích Trình Diễn, nhìn về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý bị rượu hun cho đến say rồi, ngước mắt lên thì thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình. Cô sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn về phía Thích Trình Diễn “Anh đang nói chuyện với tôi?”
Thích Trình Diễn cười nhạt: “Quan tiểu thư vừa rồi không phải nói là có việc hay sao, vừa lúc cùng đi đi.”
“……”
Cả phòng đều rơi vào yên lặng.
Quan Tri Ý ho nhẹ, nhìn về phía Lưu Vân ở đối diện. Trên mặt hiện lên ý tứ muốn hỏi ý kiến của người đại diện, nhưng mà Lưu Vân đại khái cũng bị hết hồn, nhất thời quên cả nói chuyện.
Với lại nghệ sĩ dưới tay cô cũng khá nhiều, nhưng cô không hề quan tâm đến Quan Tri Ý. Cho tới nay, cô cảm thấy được rằng cô gái nhỏ này nhìn thì như bông mềm nhưng tính cách lại quật cường vô cùng, Lưu Vân cho rằng Quan Tri Ý sẽ không bao giờ dùng quy tắc kia, cô cũng không có dũng khí ép Quan Tri Ý.
Nhưng hiện tại……
Từ khi nào mà Quan Tri Ý lại thân với Thích Trình Diễn như vậy?
Đó là Thích Trình Diễn đấy, ngay cả Trịnh Diệc Đồng có gia thế bối cảnh tốt có thể vào đoàn phim thì đều là kim chủ của cô ta dọn dẹp đường lối, từ khi nào nghệ sĩ nhà cô lại có thể để cho cô nhìn với con mắt khác thế này?
“Chị Vân, em đây đi trước?” Quan Tri Ý thấy cô ấy vẫn luôn không nói chuyện, cho rằng cô ấy không đồng ý, vì thế phải hỏi rõ ràng một chút.
Lưu Vân nào dám giữ người lại, lấy lại tinh thần lập tức nói: “…… Được, khi nào về đến nhà thì gọi cho chị.”
Ánh mắt Quan Tri Ý sáng lên: “Vâng.”
Có thể là về nhà hay không, đến nhà ai, đáy lòng mọi người hiện tại đều đang tự hỏi.
Quan Tri Ý lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ rằng không cần phải ở lại uống rượu nữa.
Quan Tri Ý đi theo Thích Trình Diễn ra khỏi phòng bao, sau khi cửa đóng lại, mọi người đều có một biểu tình khác nhau.
Triệu Chí Huy cùng Lưu Vân nhìn nhau, ở trong mắt đều là tiền tài và lợi ích.
Sắc mặt Hoàng Chí An có chút lạnh xuống, nhưng cũng đâu dám nói cái gì. Hôm nay ông ta coi trọng Quan Tri Ý, nhưng ai biết, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Sắc mặt Trịnh Diệc Đồng ngày càng kém, ban đầu cô không muốn tham gia bữa tiệc này, nhưng sau đó lại nghe nói Thích Trình Diễn sẽ đến, cô mới tìm Triệu Chí Huy sắp xếp một chút. Cô tới căn bản không phải vì vai diễn, bởi vì vai diễn đó vốn dĩ đã là của cô.
Hôm nay đến đây, chỉ vì muốn lôi kéo quan hệ với Thích Trình Diễn, nhưng không nghĩ tới rằng lại bị một người từ trước đến nay cô chưa bao giờ đặt vào mắt cướp mất.
**
Sau khi ra khỏi phòng, trợ lý của Thích Trình Diễn đến, anh ta liếc nhìn Quan Tri Ý một cái, đem áo khoác khoác lên người Thích Trình Diễn.
“Vẫn luôn đi theo người đại diện tham gia tiệc như này?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý lắc đầu: “Lúc trước có một lần, nhưng sau lần đó chị Vân không đưa em đi nữa, chị ấy nghĩ em sẽ bất mãn…… nhưng chính bản thân em mới không thèm đi.”
“Không tính là quá ngốc.”
Quan Tri Ý sờ cái mũi: “Lần này cũng là vì…… Khụ, thật sự muốn diễn nhân vật này.”
“Nhân vật nào?.”
“Chiêu Dương.” Quan Tri Ý nói xong lại nói tiếp “Nói ra anh cũng không biết là nhân vật nào.”
Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày: " Thật sự không biết.”
“Ồ……”
“Tiểu Ngũ, muốn anh giúp không?” Thích Trình Diễn dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Quan Tri Ý ngước mắt nhìn anh một cái, trực tiếp nói: “Anh mà giúp mới lạ.”
Khóe miệng Thích Trình Diễn hơi cong: " Em sao biết không, đêm nay theo anh đi ra ngoài những người bên trong đều sẽ nghĩ anh có ý với em.”
Quan Tri Ý nghĩ đến vấn đề này, chính bản thân cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng cô rất rõ ràng, Thích Trình Diễn chỉ đang giúp cô giải vây mà thôi, nhưng nếu bảo anh giúp cô đi cửa sau lấy vai diễn, anh sẽ không làm.
Không phải anh không đủ năng lực, mà là anh không muốn.
"Nếu anh giúp em, thì không phải sẽ đến tận tai anh trai em à.”
Thích Trình Diễn gật đầu, nói: “Đúng vậy, mới về nước còn nhiều việc cần cậu ấy giúp, nên không thể đắc tội.”
Cmn…… Rõ ràng là người cùng một ruộc.
Quan Tri Ý trong lòng âm thầm khinh bỉ, trên mặt lại thể hiện ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Em cũng không cần giúp, là của em thì chính là của em, em có đủ năng lực để giành được. Hơn nữa em đã thề ở trước mặt họ là không cần người giúp nên hiện tại không muốn vả sưng mặt mình.”
Thích Trình Diễn: “Thích như vậy à?”
“Thích.” Quan Tri Ý nghiêm túc nói, “Rất thích."
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lên, giống như đang nói rằng đây là thứ mà cô yêu nhất.
Thấy như vậy Thích Trình Diễn trong nháy mắt đã cảm thấy mềm lòng, anh cũng không biết tại sao mà Quan Nguyên Bạch lại nhẫn tâm như thế, nhưng cô tự mình làm được anh cũng không hỏi.
Thích Trình Diễn trầm mặc một lát, vừa định nói cái gì đó, đột nhiên nhìn thấy Quan Tri Ý từ vẻ mặt nghiêm túc chuyển thành hoảng loạn.
“Anh, anh của em!”
Cô lập tức chạy ra sau lưng anh.
Thích Trình Diễn nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên thấy chỗ ngoặt của hành lang đang có người đi ra, đi đầu tiên là Quan Nguyên Bạch, lúc này người bên cạnh anh hình như đang nói gì đó, đúng là chưa nhìn thấy bọn họ.
“Anh, anh Trình Diễn! Em xuống lầu trước!” Quan Tri Ý đi đến thang máy bên cạnh ấn nút.
Thật sự đáng sợ, hôm nay Quan Nguyên Bạch lại ở khách sạn!
Cô không muốn bị anh bắt được, nếu không anh sẽ tìm hiểu từ gốc đến ngọn, muốn biết cô đến đây làm gì, khẳng định sẽ mắng cô ra trò.
Nhưng mà thang máy giống như là đang chống đối lại cô, ở lầu một làm gì mà dừng lâu thế, không định đi đâu thế.
Quan Tri Ý cảm thấy sắp bị Quan Nguyên Bạch phát hiện, quay đầu định chạy theo hướng khác của hành lang.
“Đừng chạy.”
Mới vừa xoay người, cả người đã bị áo của ai đó che lại.
Quan Tri Ý muốn xốc áo ra theo bản năng, nhưng giọng nói của Thích Trình Diễn vang lên ở trên đỉnh đầu, “Không muốn bị phát hiện thì ngoan ngoãn, đừng nói chuyện.”
Quan Tri Ý nắm lấy quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Như vậy không phải càng dễ dàng bị phát hiện sao……”
“Còn không tin anh à? Trước kia em chọc cậu ấy không phải đều là anh giúp em à?” Giọng của Thích Trình Diễn mang theo chút vui đùa.
Trợ lý bên cạnh nhìn anh một cái, trong mắt có tia kinh ngạc chợt lóe mà qua.
Anh theo Thích Trình Diễn từ nước ngoài trở về công ty, anh theo Thích Trình Diễn lâu như vậy, gặp qua những cô gái trong phòng rượu, nhìn thấy Thích Trình Diễn là động lòng với tiền tài của anh, cũng gặp qua anh lúc làm việc ở trên thương trường. Thân thiện, khiêm tốn, khách khí… Trợ lý vẫn luôn biết rằng đây phần lớn đều là giả dối.
Người ôn nhu mềm mại như này, sao có thể gánh nổi cả núi lớn nhà họ Thích.
Nhưng hôm nay, đối mặt với cô gái nhỏ này, trợ lý lại cảm thấy đây mới là cảm xúc thật sự của Thích Trình Diễn.
Khó mà tưởng tượng được.
“Trình Diễn?”
Quan Nguyên Bạch đã đã đi tới, anh nhìn Thích Trình Diễn một cái, lại nhìn thấy người bị khoác chiếc áo khoác trên đầu, “Người này là?”
Thích Trình Diễn bình tĩnh ôm lấy người bên cạnh: “Một người bạn là nghệ sĩ, uống nhiều quá, không may bị người ta để ý.”
“……”
Đột nhiên bị Thích Trình Diễn ôm, cả người Quan Tri Ý đều cứng đờ.
Có lẽ là do không thấy, cô cảm nhận được cả thần kinh của mình đều tập trung vào khứu giác và xúc giác, giờ phút này bốn phía là hắn độ ấm cũng là hắn hương vị, quen thuộc dọa người.
Cũng không biết có phải đầu óc bị hỏng hay không, Quan Tri Ý đột nhiên hơi ngửa đầu, chóp mũi đến gần đến vải áo, lén lút ngửi một chút.
Mùi hương trên người anh vẫn giống như lúc nhỏ. Mát lạnh, dễ ngửi làm cho cô cảm thấy an tâm.
Mặt tự nhiên có chút nóng.
Quan Tri Ý ngẩn người, lập tức cúi đầu.
Cô đang làm gì? Lại còn lén lút ngửi mùi của anh……
Bên ngoài áo khoác lại là một thế giới khác.
Quan Nguyên Bạch biết đây là một cô gái, có chút ngoài ý muốn.
Anh rất hiểu Thích Trình Diễn, có thể để cho anh bảo vệ như vậy chắc chắn là một người quan trọng, hơn nữa trông tư thế thân mật thế này, không giống như bạn bè. Truyện Nữ Phụ
Trong lòng Quan Nguyên Bạch hiểu rõ, hơi mỉm cười: “Muốn tớ giúp hay không, tớ làm người tốt đưa các cậu đi một đoạn?”
Thích Trình Diễn ôm Quan Tri Ý vì không muốn Quan Nguyên Bạch sinh nghi ngờ, lúc này thấy rằng mục đích đã đạt, nói thẳng: “Không cần đâu, chúng tớ xuống lầu là được, xe đã chờ rồi.”
“Được thôi.”
Đinh ——
Đúng lúc thang máy mở ra.
Thích Trình Diễn ôm người vào thang máy, nói với Quan Nguyên Bạch: “Đi trước nhé."