Phía trước đúng lúc có đèn đỏ, Thích Trình Diễn vội vàng phanh lại. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng kinh ngạc.
Quan Tri Ý khoát tay, nói: “Em là tuỳ tiện hỏi thôi, nói chuyện một chút ý mà.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Trình Diễn: “Ừm… Nói chuyện à, đề tài này có chút thú vị.”
“Thế sao?” Quan Tri Ý cười, thử nói: “Cho nên thật sự mà nói em nhìn không giống một đứa trẻ mà đúng không?”
Khuôn mặt búp bê này đối với diễn viên mà nói, vừa có điểm tốt cũng vừa có điểm xấu. Điểm tốt nằm ở chỗ là trông rất trẻ trung, ai mà không thích một gương mặt tràn đầy collagen cơ chứ. Nhưng xấu ở chỗ tuyến nhân vật có hạn, một số vai diễn sẽ bị hạn chế.
Trước đây Quan Tri Ý đối với ngoại hình của mình không quá vừa lòng cũng chỉ là vì điểm liên quan đến công việc này. Nhưng hiện tại, khi yêu đương vào rồi, cô cảm thấy mình không đủ quyến rũ và mê hoặc…
Thích Trình Diễn không biết cô đang nghĩ gì, nghe cô nói thế, đùa giỡn: “Nếu em không trang điểm, không chừng mặc đồng phục đứng trước cổng trường cáp ba, giáo viên cũng sẽ cho vào.”
Quan Tri Ý cau mày: “Em không đùa đâu.”
Thích Trình Diễn thuận miệng đáp: “Anh cũng thế.”
Quan Tri Ý nghẹn lại, tức khắc thở hừng hực chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đỏ chuyển màu, Thích Trình Diễn dẫm chân ga.
“Sao thế?”
“Không có gì!” Quan Tri Ý buồn bực nói, “Dù sao em chính là ấu trĩ, đúng không!”
Thích Trình Diễn cong môi, duỗi tay sờ đầu cô: “Lại tức giận chuyện gì rồi? Em trông như thế, có gì không tốt đâu.”
“Không tốt, chính là không tốt.”
“Không tốt chỗ nào?”
Quan Tri Ý ậm ừ một chút, đành nói: “Ở, ở chỗ các vai diễn đặc sắc sẽ không tìm đến em. Ví dụ như mấy kiểu xà tinh? Hồ ly tinh?”
Thích Trình Diễn khó hiểu nhìn sang: “Em muốn diễn mấy vai kiểu này?”
“Làm sao…”
Thích Trình Diễn thấy bộ dạng cô thật sự không vui, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng có mấy vai xà tinh, hồ ly tinh đáng yêu mà. Kỹ thuật diễn của em tốt như vậy, khẳng định có thể đảm nhận.”
Quan Tri Ý liếc anh một cái: “Vậy anh thích xà tinh, hồ ly tinh đáng yêu sao?”
“Hửm?”
“Thích hay không?”
Thích Trình Diễn dở khóc dở cười: “Em diễn, anh đương nhiên thích.”
Quan Tri Ý không tin: “Nhưng trên thực tế, chính là yêu khí của hồ ly tinh mới mê người.”
“Sao có thể.”
“Có thể.” Quan Tri Ý không nói nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Cái gì mà nói mặc đồng phục liền có thể vào trường học, cái gì mà hồ ly tinh đáng yêu, mấy lờ này không phải đều nói cô trông đơn thuần, vóc dáng tạm bợ hay sao!
Quan Tri Ý hờn dỗi suốt quãng đường, đến khi về tới Tinh Hoà Loan, tâm trạng vẫn ủ rũ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Trình Diễn thấy cô vừa về nhà liền nằm dài trên sofa mà không nói gì, có chút lo lắng, vì thế trực tiếp gọi điện cho Lưu Vân.
“Gần đây có đoàn phim nào từ chối Tiểu Ngũ?”
Lưu Vân không hiểu: “Không có, em ấy vẫn đang chọn kịch bản, sao có thể có đoàn phim từ chối.”
Thích Trình Diễn nhíu mày: “Vậy có kịch bản nào bên trong vai diễn là hồ ly tinh hay xà tinh?”
“Cũng không có ạ.” Lưu Vân đáp: “Có chuyện gì sao?”
Thích Trình Diễn nói: “Không có gì. Tiểu Ngũ hình như muốn diễn loại nhân vật này.”
“Không phải chứ? Tôi chưa nghe em ấy nói qua.”
Thích Trình Diễn liếc nhìn Quan Tri Ý một cái: “Được rồi, tôi cúp máy trước.”
“Vâng, vâng.”
Cúp điện thoại xong, Thích Trình Diễn đến ngồi cạnh Quan Tri Ý, đem cô ôm vào lòng.
“Phim gì thế?”
Quan Tri Ý nhìn màn hình TV, lạnh như băng đáp: “Thanh xà.”
Lông mày Thích Trình Diễn hơi nhếch lên: “Thích đến thế sao?”
Quan Tri Ý khẽ hừ một tiếng.
Thích Trình Diễn lại nói: “Gần đây Nghệ Tinh khai thác mấy hạng mục, em thích chúng ta có thể làm một bộ.”
“Em diễn?”
“Đưa em chế tác, tất nhiên là em diễn.”
“Em một chút cũng không thích hợp đấy có được không?”
Quan Tri Ý nhìn anh.
“Anh làm ra phim điện ảnh như thế khẳng định sẽ bị ném xuống sông.”
“Nói thế cũng không chắc.”
“Em không diễn.”
Thích Trình Diễn nghi hoặc: “Không phải thích hay sao?”
“… Là nói bừa.”
Thích Trình Diễn không rõ nguyên do cô giận dỗi nên không nói thêm gì nữa, chỉ cùng cô xem phim.
Phim kết thúc đã là chín giờ tối.
“Muộn rồi, anh đưa em về.”
Quan Tri Ý lập tức từ sofa bật dậy: “Đưa em về?”
“Hai ngày nay em vất vả rồi. Hiện tại trở về vẫn sớm, sẽ không ảnh hưởng đến em ngủ.”
Quan Tri Ý suy sụp trong suy nghĩ “Bản thân không đủ sức hấp dẫn với anh ấy” của chính mình.
Thời khắc này lại nghe anh nói muốn đưa cô về, lòng lạnh đi vài phần, thốt lên: “Không phải bạn trai nên làm mọi cách giữ bạn gái mình ở lại nhà hay sao!”
Thích Trình Diễn vốn muốn đứng dậy, nghe được lời này khựng lại: “Cái gì?”
Quan Tri Ý nhìn chằm chằm vào anh, không chịu thua, nói: “Anh nóng lòng đuổi em đi, một chút ngủ với em cũng không muốn phải không?”
Thích Trình Diễn bất động tại chỗ, ngẩn ra nhìn cô.
Khuôn mặt Quan Tri Ý nóng bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Đúng đúng đúng, em chính là vóc dáng đơn thuần ngây thơ, không có bộ dạng mê hoặc quyến rũ, nên mới khiến người ta một chút cũng không muốn ngủ cùng.”
Nói một câu trước Thích Trình Diễn còn chưa xác định được, nhưng vừa dứt lời câu sau, anh liền hoàn toàn minh bạch. Anh nhìn cô gái nhỏ mặt mũi đỏ bừng trước mặt, lập tức có phản ứng lại.
Vậy nên, hôm nay ngay từ đầu, là cô thử anh?
Cái gì mà dáng người, cái gì mà khuôn mặt, cái già mà xà tinh hồ ly tinh, đều là cô đang thử anh.
Nhưng mà, anh đều nói thế nào?
Quan Tri Ý giận dữ đứng dậy: “Em tự về, không cần anh tiễn.”
Nhưng mới đi được một bước, cả người liền bị kéo về phía sau. Anh ôm lấy eo cô, đem cô ngồi trên đùi mình.
Quan Tri Ý: “Làm gì, bây giờ em muốn về nhà!”
Thích Trình Diễn thấp giọng nói: “Em nói xem, em có ngốc hay không.”
“Anh nói gì?”
Thích Trình Diễn có chút bất đắc dĩ: “Anh nóng lòng đuổi em đi? Anh không muốn ngủ cùng em?”
Quan Tri Ý ngẩn ra, những lời này cô nói thì không sao. Nhưng từ miệng anh nói ra, nghe càng thêm xấu hổ.
Thích Trình Diễn: “Cho nên vì sao em cảm thấy anh muốn đưa em về, vì sao cảm thấy anh không muốn ngủ với em?
Quan Tri Ý: “…… Em sao biết được chứ.”
“Em không phải nghĩ đến bộ dạng bên ngoài sao?” Thích Trình Diễn bên tai cô, nói: “Vẻ ngoài giống trẻ con, không có vóc dáng mê hoặc, không giống xà tinh cũng không giống hồ ly tinh?”
“………”
“Cho nên em liền cảm thấy anh đối với em không có hứng thú?”
Quan Tri Ý không cao hứng: “Chẳng lẽ không phải?”
Thích Trình Diễn thở dài một hơi, xem như có chút bị kích thích. Anh đột nhiên đứng dậy, kéo tay cô chạy lên lầu.
Quan Tri Ý hoảng hốt: “Sao thế?”
Thích Trình Diễn không để ý đến cô, một mực dẫn cô đi lên trên. Quan Tri Ý không đủ mạnh mẽ kháng cự, chỉ có thể bị kéo đi một cách đáng thương.
Đến phòng, Thích Trình Diễn mở cửa đi vào, để cô đến bên hộc tủ đầu giường.
“Mở ra.”
Quan Tri Ý không hiểu, đứng im không động: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thích Trình Diễn để cô ngồi xuống mép giường, tự mình khom lưng mở ngăn kéo.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ bên trong lấy ra một cái hộp, đặt trên tay cô.
Quan Tri Ý vốn dĩ không hiểu cái gì, chờ đến khi cúi xuống nhìn dòng chữ trên hộp, cả người cứng lại.
Durex.
Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn cô, bên miệng hiện ý cười: “Bên trong vẫn còn, muốn mở ra cho xem xem không?”
Quan Tri Ý ném hộp đi như thể trên tay cầm một thứ gì đó rất nóng hổi. Chiếc hộp lớn quay trên chăn ga một vòng rồi dừng.
“Phòng anh sao lại có cái này…”
Thích Trình Diễn nói: “Sợ một ngày thật sự không nhịn được nữa, cũng không đến mức xúc phạm đến em.”
Quan Tri Ý sửng sốt, sau khi hiểu ra liền xấu hổ muốn chết, lập tức đứng lên: “Em đi trước đây.”
“Đi đâu?” Thích Trình Diễn ôm cô lại từ sau: “Tiểu Ngũ, em nói em sao lại ngây thơ thế.”
“……..”
Ánh mắt Thích Trình Diễn thâm trầm: “Có câu em nói đúng, bạn trai đúng là nên nghĩ cách giữ bạn gái ở lại nhà mình.”
Chỉ là anh đã cố gắng nhẫn nhịn, không để chuyện này vượt qua tầm kiểm soát quá nhanh. Cô là người anh đặt trong tay từ nhỏ, vì thế mấy lần trước dù có lau súng cướp cò anh đều nhịn xuống, là không nỡ, cũng không dám.
Anh cho rằng bản thân đang làm rất tốt, không nghĩ được thế nào lại thành tội danh “đối với bạn gái không có hứng thú”.
Như thế, đúng là oan uổng!
“Xem ra kiềm chế không động đến em là lỗi của anh, khiến em tức giận đến thế.”
Quan Tri Ý lắc đầu lia lịa: “Không phải! Em tức giận không phải vì, vì, anh nói em ngây thơ ấu trĩ hay sao! Anh nói em giống học sinh tiểu học!”
“Hửm?” Thích Trình Diễn hồi ức lại, “Hình như anh nói là học sinh cấp ba?”
“Khác gì nhau sao!”
Thích Trình Diễn cúi người hôn môi cô: “Kỳ thật khác rất nhiều.”
Thanh âm anh hơi trầm, mang theo chút khàn khàn.
Quan Tri Ý nhướng mắt liếc nhìn anh. Vừa rồi hai người vội vàng đi vào, đèn phòng còn chưa mở, chỉ có ánh sáng từ hành lang bên ngoài chiếu vào. Đôi mắt anh bắt gặp lấy ánh sáng, sâu thẳm không thấy đáy.
Quan Tri Ý run lên, cảm thấy chuyện hôm nay có chút ngốc nghếch, giống như là cô đang mời gọi anh.
Cô xoay người muốn rời đi, nhưng anh kéo cô lại nằm xuống giường, cả người đè lên trên.
“Vốn dĩ muốn đưa em về, nhưng hiện tại không muốn nữa rồi.” Nói xong, anh dựa vào bên tai cô, hơi thở nóng rực chảy dọc một đường từ tai xuống cổ cho tới vai.
Quan Tri Ý đột nhiên cảm thấy xa lạ bị áp chế: “Em…”
“Không phải muốn ngủ cùng anh sao?” Thích Trình Diễn lấy tay phải cầm cằm cô, quay đầu sang một bên: “Vậy thì không được hối hận.”
“Ưm…”
Anh dùng sức mà hôn xuống.
Trước đây hai người từng hôn qua, mà bàn tay của anh vẫn luôn kiềm chế, nhưng lần này thì khác…
Quan Tri Ý nằm trên giường thở không nổi, bị anh khiêu khích một màn cả người đều như bị thiêu rụi. Cô muốn ngồi lên lại bị anh dễ dàng đè xuống, thậm chí còn dùng ngón tay khống chế cằm cô, hoàn toàn không cho cô một lối thoát.
Cô trước đây là tức giận, là nghi hoặc mình đối với anh không đủ hấp dẫn. Nhưng cô không ngờ đến, sự việc đột ngột phát sinh thế này.
Hoặc là nói, không phải là đột ngột, là anh trước giờ luôn suy nghĩ về chuyện này, là cô không biết xấu hổ mà càn quấy.
“Muốn gì, hửm?” Thích Trình Diễn buông cô một chút, thấp giọng hỏi.
Quan Tri Ý thở gấp, lắc đầu.
Cô nằm trên giường, đầu óc rối tung vì nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng không hề từ chối nó. Cô muốn bên anh, rất muốn bên anh, đây không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Hôm nay em thật sự sẽ không về?” cô nhỏ giọng hỏi.
Thích Trình Diễn hạ tầm mắt xuống nhìn cô, nói: “Em cảm thấy nói những lời như thế rồi, còn có thể quay về?”
Quan Tri Ý quay đầu nhìn thật lâu, cuối cùng cả người lật lại đối diện với anh: “Cũng đúng, vốn dĩ em là muốn cùng anh… cùng anh qua đêm.”
Thích Trình Diễn hơi khựng người, lại cúi đầu hôn, dừng ở cổ của cô: “Thật ngoan.”