Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 110: Không tìm thấy vợ và con





Sau buổi buổi diễn, cả nhóm muốn tụ tập. Nhưng Tùng và Nam đều về trước với vợ. Nam ngồi trên xe lấy điện thoại ra gọi cho vợ. Hỏi xem em ấy có muốn ăn gì không? Em lại nói không muốn ăn gì. Anh ta tiện đường ghé vào mua súp cua cho Dương. Dương còn chưa kịp nói cậu đang ở bên nhà ba mẹ chồng thì anh đã cuo máy. Cậu nhìn những tấm hình gia đình cậu chụp với Dương và con gái. Trái tim cậu nhắc nhở cậu, phải làm gì đó. Cậu liền chọn một tấm đáng yêu nhất đăng lên với caption "Hạnh phúc của Daddy là ba bà và dê. Cảm ơn vì cuộc đời đã mang em và con đến cho anh. " Cap này của anh, nhanh chóng được chia sẽ rộng rãi. Nhiều người họ cũng không còn kỳ thị về gay nữa. Cũng không còn những bình luận ác cảm nữa. Mà thay vào đó là những lời chúc mừng hai vợ chồng. Chúc cho bé mau ăn chóng lớn.

Tài xế lái xe đưa Nam chạy tới trước cửa nhà. Nam chạy vào nhà đi ngang qua thấy ba mẹ vợ đang ngồi uống trà. Cậu chào vội một câu rồi chạy thẳng lên lầu. Ba mẹ vợ còn chưa kịp nghe câu chào của cậu, thì cậu đã lên lầu rồi.

" Cái thằng này nó đi có một ngày, mà nó làm như đi cả tháng vậy. Về liền là chạy đi tìm vợ liền." Ba vợ nói vậy nhưng trong lòng vui biết mấy. Khi con trai mình có người chồng yêu thương nó như thế.

"Chúng ta chưa kịp nói với nó vợ nó không ở nhà rồi." Mẹ Duong nói


Nam đẩy cửa phòng chạy vào, nhìn quoanh một lượt không thấy vợ con đâu. Anh bắt đầu lo lắng, anh chạy vào nhà tắm, chạy vào phòng riêng của dê. Tìm khắp nơi, tim hết các phòng trên lầu cũng không thấy vợ đâu. Cậu vội vã chạy xuống.

" Ba mẹ, vợ con của con đâu. Hai người họ đi đâu rồi. Con tìm khắp nới không thấy..." Mặt Nam đổ mồ hôi rôi, vẻ mặt lo lắng khiến ba mẹ vợ lại buồn cười hơn

"Con cứ từ từ thì mẹ mói nói được chứ. Sao mà cứ phải cang thẳng lo lắng nhu thế. Vợ con ở bên nhà ba mẹ con chứ đâu. Anh bà nội nó qua muốn đưa dê về ở vài hôm" Mẹ Dương cười khi nhìn đứa con rể của bà

"Da, vậy con xin phép về.." Cậu chạy đi ngay không nói gì thêm với ba mẹ...

Nam lái xe về nhà, tới của nhà cậu. Nam chạy vào thấy vợ đang ngồi ăn trái cây cùng ba mẹ cậu. Cậu mừng quá chạy lại ôm vợ, cũng không để ý ba mẹ đang ngồi đó. "Anh sợ lắm, về nhà mà không thấy em và con đâu cả"

"Con trai lớn rồi, mê vợ hơn ba mẹ nữa. Về nhà mà chẳng thèm nói gì với ba mẹ nó. Chỉ lo ôm vợ nó thôi." Hai ông bà già than thở

Bà nội lại bế Dê "Ấy da, chỉ có dê con là tốt nhất thôi. Sau này lớn lên phải hiếu kính với nội đó biết chưa? Đừng như daddy của con.


Dương hiểu ý đẩy Nam ra "Anh làm gì kỳ thế, trước mặt ba mẹ mà."

"Dạ con xin lỗi, chắc anh ấy lo lắng cho hai ba con con quá nên mới như vậy đó mẹ" Dương giải thích vì sợ mẹ sẽ buồn

Ai ngờ hai oing bà cười rôm rả. "Chúng ta chỉ đang chọc nó thôi, chứ chúng ta buồn cái gì. Vợ chồng con yêu thương nhau thế chúng ta mừng còn không kịp nữa nói gì buồn." Cả nhà cười vui vẻ trong niềm hạnh ohucs của cặp vợ chồng son. Dê dường như hiểu gì đó, nhìn qua ba nhìn qua daddy. Nhìn ông bà nội, không ai nói chuyện với nó cả. Nó bắt đầu mêus, môi dưới sệ xuống rồi khóc òa lên.

Nam vội chạy tới bế dê từ tay của bà nội. "Daddy đây, con tủi thân phải không nảy giờ về daddy cứ lo ôm ba ba không à. Chứ chẳng chịu bế con gì cả. Daddy sai rồi, daddy xin lỗi dê nha". Chỉ nói vài câu vậy thôi mà con bé cười liền à. Mới 1 tuần tuổi mà làm như mấy tháng ý. Con bé hiểu chuyện quá đi.. Nhìn là muốn cắn rồi.

Cả nhà chỉ biết nhìn con bé mà cười thôi. Con bé đưa tay lên mút cháp cháp. Thì ra là đói nữa rồi. Ba ba vào phòng lấy sữa pha cho dê uống. Thật ngoan dê bú bình rất giỏi. Ôm bình bú no căng luôn. Hôm nay daddy dành ru dê ngủ, để ba ba nghỉ ngơi.

Dương xuống bếp đeo tạp dề vào. Đứng nấu bữa tối,nhìn cũng ra dáng người vợ đảm đang lắm. Mặc dù mới xuất viện đi lại chưa được nhiều. Nhưng cậu rất vợ gắng để làm chàng dâu đảm đang của ba mẹ chồng. Nam sau khi cho dê ngủ cậu xuống nhà, thấy vợ trong bếp nấu ăn, anh đi tới nhẹ nhàng luồn tay qua eo ôm Dương từ phía sau. Khiến Dương giật mình "Anh làm gì thế"

"Em mới xuất viện mà, sao không nghỉ ngơi vào bếp làm gì. Từ nay việc đó để anh." Nam dìu Dương qua ghế ngồi, anh làm tiếp món ăn dang dở của Dương.


Ba mẹ đi vào thấy Dương ngồi ghế, Nam thì nấu ăn. Duong thấy ba mẹ liền cảm thấy mình có lỗi khi ngồi đó để chồng vào bếp. Cậu đứng dậy tính bước tới để phụ anh xã. Như bị mẹ chồng cản lại. "Con mới sinh nghỉ ngơi đi. Để nó làm, xưa giờ nó sống huỏng thụ quen rồi giờ để nó phục vụ chúng ta đi."

"Dạ"

Thật tuyệt khi có mẹ chồng tâm lý như vậy.