Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 21: Tôi sẽ không tha thứ cho ai làm hại anh ấy như thế





"Dương ôm anh. Một cái ôm ấm áp và đầy hạnh phúc. Lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh nhứ thế. Cậu không thể chịu nổi khi thấy anh. Một người lạnh lưng, ít nói. Lại ngồi nép vào 1 góc tối khóc. Tay chân toàn là máu. Cậu khóc, khóc vì thương anh."

"Là kẻ nào khiến anh ra nông nổi nãy. Em sẽ không tha thứ cho kẻ nào, dám làm hại anh. Lần đầu tiên cậu tỏ ra mạnh mẽ."

"Dương ôm và trao cho anh nụ hôn ngọt ngào ấy. Nụ hôn đầu tiên cậu chủ động hôn anh."

- Dương:Anh nghe này đừng khóc, anh là người đàn ông mạnh mẽ. Chỉ cần có em ở đây. Anb không có gì phải sợ (Mạc dù D rất sợ bóng tối, sợ máu nhưng hôm nay cậu chỉ mãi lo cho anh. Mà dương như quên đi nỗi sợ của chính mình.)

*Cậu cứ thế ôm anh, vỗ về anh. Hát bài "Có em ở đây rồi" cứ thế hát và vỗ về anh tới khi anh ngủ quên trên vòng tay của cậu. Cậu nhanh chóng đỡ anh ra ngoài. Cho anh ngồi 1 bên góc tường.

- Cậu bặt đèn lên để xem xét hiện trường. Nhưng có kể đã phá cháy bóng đèn. Cậu bật đwn flash điện thoại lên.

- Dương: Mấy dòng chữ này được viết bằng son môi. Còn máu đang chảy này là, máu gà sao?Vậy là có kẻ đang giở trò.

- Dương: Nếu kẻ này có thể biết chuyện của Mina thì chắc chắn có quen biết Mina. Bày ra những trò này chắc chắn là trả thù anh Nam rồi. Vậy thì chỉ có thể là người thân, bạn thân gì đó của chị Mina thôi. Rốt cuộc là ai? Chắc chắn phải là học sinh, hay bảo vệ... Ai đó làm việc trong trường này thì mới biết hôm nay a ấy dọn vệ sinh ở trường..


"Cậu ngồi bệt xuống đất, không còn chút sức kực nào? Cuối cùng thì là ai, ai muốn hại anh?"

-Dương: Có nên gọi cho mấy anh tới giúp không.

- Dương: Không, không được để mấy anh ấy thấy A Nam yếu đuối như thế này được.

"Cậu cố gắng lâu tay, chân anh cho sạch vết máu. Chỉnh lại áo quần 1 chút... Cậu đang chỉnh quần cho anh thì.

Nam quàng tay ôm cậu lại:Đừng đi.

(Dương cười nhẹ nhàng trong hạnh phúc)

" Đừng đi Mina, xin lỗi cậu)"

(Anh ấy gọi tên chị ấy, k phải mình)

-Dương: Dù vậy nhưng người anh yêu cũng vẫn luôn là chị ấy sao. Anh không thể nào quên được chị ấy sao?.. (Dương gạt nước mắt) Thôi bỏ qua chuyện này đi. Giờ phải đưa anh ấy ra khỏi đây trước đã. Cậu ráng cõng a đi từng bước, từng bước một. Tới cổng trường.

-Dương gọi cho anh Tùn và uni5

-Tùng:Anh nghe nè D

-Dương:Tụi anh nhanh tới trường giúp em với. Anh Nam bị té, bị thương rồi. Em không đưa anh ấy đi viện đựơc.

Uni5 tụi anh quá liền...

....

Thằng Nam nó bị sao vậy em?

-Dương: Anh ấy anh ấy bị té.. Anh...


-Tùng: Thôi đừng hỏi em ấy nữa, em ấy đã hoảng sợ lắm rồi. Em yên tâm đừng lo, chúng ta sẽ đưa nó tới bệnh viện....

.... Lúc Nam hôn Dương trong lớp học... Tất cả đều đựơc chụp lại...

......

Cả bọn đưa Nam tới bệnh viện.

-Dương:Sao các anh lại đưa anh ấy tới bệnh viện này.

-Tùng:Bệnh viện này là nguỏi quên của nó. Nó bị đau hay bị gì đều tới đây.

-Dương à ra vậy...

... Vừa toíe cửa bệnh viện gặp ngay bác sĩ tâm lý Hoàng, Bác sĩ riêng của Nam.

-Bác sĩ Hoàng:Võ Đình Nam phải không?

- Dạ đúng rồi ạ.

- Bác sĩ hoang: Các cậu đưa cậu ta vào phòng của tôi.

-Dương:Nhưng bác là bác sĩ tâm lý mà... Đây là khóa thần kinh mà bác.

Bác sĩ:tôi là bác sĩ riêng của cậu ấy, tôi biết sức khỏe cậu ấy thế nào. Tôi sẽ kêu ý tá băng bó vết thương cậu ta. Mọi người không phải lo.

-Dương:Anh ấy bị bệnh gì sao bác

-Bác sĩ:Tioi k thể tiết lộ thông tin bệnh nhân.


..

Sau khi Nam đựơc ý tá băng bó vết thương.

Bác sĩ nói chỉ 1 người ở lại chăm sóc thôi. Các cậu về hết đi.

-Tùng: Tụi m đưa bé Dương về đi. Để t trông Nam cho. Bé ý mệt mỏi cả ngày rồi.

-Dương:Không, tụi anh về đi. Em muốn ở đây với anh ấy....

....

- Dương:em muốn đợi cho tới khi anh ấy tỉnh lại. Em không sao đâu, các anh đừng lo. Em không thể bỏ mặc anh ấy lúc này được

Các anh cứ về đi, có gì thì em sẽ gọi

Tùng: ừ vậy thôi tụi anh về đây. Có gì phải báo cho tụi anh biết đấy.

-Dương: Dạ em biết rồi.

"Cậu cứ thế ngồi đó tay nắm chặt tay anh. Cậu sợ anh tỉnh lại không thấy ai bên cạnh. Sợ anh lại bị gì nữa. Cậu lo lắng đừng ngồi không yên.".

Bác sĩ ơi anh ấy có sao không, nãy giờ mà anh ấy vẫn chưa tỉnh...