Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 62: Chúng ta không phải anh em





"Lát nữa ăn xong, em về. Ngày mai em tới sớm đem bữa sáng cho anh rồi em đi làm." Otis nói

"Không phải làm bữa sáng cho anh đâu, em cứ đi làm đi. Tan ca qua nấu bữa tối cho anh là được.."

.. Ngày hôm sau mẹ Dương lên thành phố,Gặp mẹ Linh Mai. Hai người lấy hình chụp lúc nhỏ của Dương, cùng với chiếc áo thêu tên và ngày sinh của Dương. Họ đưa nhứng món đồ đó đến tìm nhà báo. Thuê họ đăng tin lên báo tim người thân . Nhưng có lẽ vì tiền cho họ ít hay sao mà hai người chờ mấy ngày vẫn không có tin tìm nguoi thân của Dương trên báo. Hai người chạy khắp các xưởng báo lớn, nhỏ trong thành phố, đều không được. Họ không hề đăng tin lên mạng xã hội vì sợ Dương nhìn thấy sẽ bị sốc.

Sao ông trời bất công với con trai của chúng tôi thế. Hai người mẹ ngồi khóc đến đau lòng(mẹ Linh Mai yêu thương Dương giống như con)

"Để tôi ở đây lo việc này một mình cũng được." Mẹ Linh Mai muốn mẹ Dương đi Mỹ thăm cậu

"Chị sang Mỹ thăm thằng bé đi, thời gian này chắc nó nhớ chị lắm đấy.."

"Nhưng mà..."


"Không nhưng gì cả. Chị hãy qua đó chăm sóc thằng bé, bây giờ nó cần chị nhất. Tiện thể để ý con gái tôi nữa nhé. Con bé đó hay gây sự lắm."

"Chị không cần phải áy náy, tôi chỉ muốn trả ơn cho thằng bé thôi mà"

" Vậy tôi Xin cảm ơn chị trước"

Ngày hôm sau mẹ của Dương có mặt ở Mỹ. Mẹ của Dương gọi điện cho Linh Mai tới sân bay rước. Bà tới bệnh viện nơi đưa con đáng thương của bà đang làm hóa trị. tới bệnh viện thấy con trai mình đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang tiêm thuốc cho nó. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó đau đớn vì liều thuốc mạnh mà bác sĩ tiêm vào Bà không cầm lòng nổi, mặt mày nhợt nhạt tái xanh thân hình bé nhỏ, chỉ còn một lớp da mỏng. Nhìn thằng bé chịu khổ biết bao nhiêu vậy mà chị là chẳng hay biết gì.

"Con trai cưng của mẹ, mẹ xin lỗi con"

Sau khi bác sĩ tiêm thuốc cho Dương. Bác sĩ ra ngoài nói: người già có thê vào thăm. Mẹ Dương đã gạt đi tất cả những giọt nước mắt. Rồi Đi vào trong, miệng nẹ cười thật dịu dáng.

"Mẹ tới thăm con đây, con trai cưng của mẹ".

Cậu chết lặng khi nghe giọng nói quen thuộc của người mẹ thân yêu. Dương quay đaàu ra cửa nhìn mẹ. Khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau giờ lại giản ra và nở nụ cười tươi như đứa trẻ đợi mẹ về.

" Mẹ sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ biết con bị bệnh"

Dương ngạc nhiên hỏi

"Con trai của mẹ bệnh nặng thì mẹ ohair tới thắm chứ" Mẹ Dương đáp

"Bác mẹ cua Linh Mai nói với mẹ à" Dương khẳng định

"Con đừng trách bác ấy, bac ấy muốn tốt cho con thoi?

" Tại sao con bệnh nặng thế, con không nói cho mẹ một lời nào? Con có còn coi mẹ là mẹ của con nữa không? " Mẹ Dương trách móc

" Con sai rồi, con xin lỗi mẹ" Dương hối lỗi.


" Không cần xin lỗi mẹ đâu. Mẹ hiiểu con trai của mẹ mà. Con là đứa luôn hiểu chuyện, truỉng thành, biết sắp xếp mọi việc. Lúc nào cũng chỉ nghĩ chi người khác và nhận tổn thương về mình"

Dương không cìn mạnh mẽ được nữa. Cậunđax mạnh mẽ quá đủ rồi.

Dương ôm mẹ mag khóc như đứa trẻ thơ

"Mẹ mẹ mẹ ơi. Con sợ lắm, con sợ kim tiêm, con sợ thuốc, con sợ những cơn sốt vào đêm Con không muốn chịu đau đớn như này nưa.Me hãy mau giúp con đi." Dương vừa khóc vừa nói.

"Con.. Con con đau lắm mẹ à. Cin muốn làm phẫu thuật ngay bây giờ. Thà đau một lần còn hơn. Mẹ à. Con đau quá" Cậu nói trong tiếng nấc

"Mẹ xin lỗi con. Mẹ không thể giúo con vì mẹ không phải mẹ ruột của con. Con hãy chờ mẹ, mẹ sẽ tìm người thân cho con" Mẹ Dương nghẹn ngào nói

"Mẹ. Mẹ nói gì cơ. Con không phải con ruột mẹ. Mẹ không sinh ra con." Dương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đen tối

"Xin lỗi con. Năm xưa con bị người ta bỏ rơi. Mẹ vì nhớ nhung đứa con traibcuar mẹ nên đem con về nuôi như con đẻ. Dần dần mẹ có tình cảm với con, xem con là con ruột thịt."

Nghĩa là mình không phải em trai của anh ấy. Chúng mình không phải anh em. Chưa bao giờ cậu biết tin mẹ không phải mẹ ruột cậu lại vui như vậy..

" Mẹ nói thật sao. Con là con nuôi của mẹ" mặc dù buồn 1 chút vì là con nuôi, nhưng vui rất nhiều vì mình không hề làm chuyện loạn luân với anh trai.

Cậu chỉ mong giây phút này có thể bay về Việt Nam, ôm anh thật chặt. Và không bao giờ buông tay nữa. Nhưng khi nhìn lại thân hình gầy gò, ốm yếu, xanh xao,đầu không có tóc. Cậu lại sợ, sợ khiến anh lo lắng, sợ mình xấu xí trước mặt anh....Bỗng dưng cậu kại buồn hẳn đi.....

Tình yêu là gì mà khiến con người ta đau khổ đến thế....

Video tik tok: cậu đã hát

...Từng ngày dài trôi qua...

...Chỉ còn lại nỗi nhớ...


...Và giờ chỉ riêng em...

...Một mình nhớ anh...

...Từng giọt lệ trên mi...

...Giờ chỉ còn lại ngày chia ly...

...Lòng ngày thầm yêu anh...

...Mong chờ tháng năm bên anh...

Ở Việt Nam, nhà Nam. Cũng nhờ sự nhiệt tình chăm sóc của Otis mà chân Nam đã hoàn toàn khoẻ. Cậu quay lại trường học tập và học vũ đạo với nhóm.

"Sức khỏe mày sao rồi, có nhảy được không đấy" Tung lo lắng hỏi

"Tao khỏe rồi, đừng lo"

Công ty bảo cậu phải tập hát cho tốt, vũ đạo nữa chúng ta sắp được debup rồi. Bọn tao tập cũng ok hết rồi...

.. Ở trường Nam sắp thi giữa kỳ, nhưng vì Nam đã nghĩ học mấy tháng trời. Không đi học mà vẫn đi thi giữa kỳ cùng các bạn(vì là thủ khoa và là người của công ty giai trí có tiếng nên được nhiều đặc cách) . Nên rất nhiều bạn trong lớp bất mãn vơi cậu.