Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 87: kiếp này hay kiếp sau đều mong chỉ có thể mãi yêu em





Nam tỉnh lại người anh nhìn thấy đầu tiên là người anh yêu suốt những năm qua. Dù có từ cõi chết trở về anh vẫn không thể nào quên được chàng trai đó. Người có nụ cười tỏa nắng, người yêu anh nhất, người có thể hy sinh vì anh bất cứ lúc nào, người luôn lo lắng cho anh, nhận tổn thương về mình chỉ càn anh sống tốt và vui vẻ. Một người bạn đời tuyệt vời như thế làm sao tôi có thể quên được chứ. Tình này khắc sâu tận tim gan, dù kiếp này hay kiếp sau đều mong chỉ có thể mãi yêu em, chàng trai nhỏ của anh. Lần này có thể sống sót mà trở về. Anh quyết tâm yêu bé của anh nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn. Bảo vệ bé mọi lúc mọi nơi, vì anh sợ tới 1 lúc nào đó, anh không để ý bé lại bị băt đi thì sao. Cũng may là lần đó người cứu anh không phải bé. Nếu không thì anh không biết mình sẽ phải sống ra sao, khi không có bé của anh bên anh nữa.

"Sao anh lại im lặng như thế, sao anh không nói gì." Dương xoanh quoanh người anh, nhìn khắp cả người. "Anh còn bị đau ở đâu phải không, anh không nói chuyện được phải không? Hay anh mất trí nhớ à? Không sao, cứ từ từ sẽ nhớ thôi." Dương lo lắng quá, tay chân run rẩy. Cậu lo vi sợ anh mất trí nhớ, quên mất cậu

Nam ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, kéo tay bé lại ôm trọn cơ thể bé nhỏ đó vào lòng" "Anh khỏe rồi, anh không đau ở đâu cả , anh cũng không mất trí nhớ. Anh chỉ nhớ em quá thôi. Hiểu chưa "Vợ ngốc" của anh. Anh còn chưa cầu hôn với bé, chưa cho bé một đám cưới đàng hoàng mà, sao anh có thể không tỉnh lại được . " Nam thổ lộ với Dương

Mỗi ngày hãy dành cho nhau một chút quan tâm, một chút lo lắng, một chút hiểu nhau. Như vậy thôi, cũng đã làm đối phương đủ ấm. Hãy nhơ nhé các bạn trẻ, hãy trân trọng từng ngày từng ohuts bên nhau, đâu ai biết được trước tương lai, lỡ như một ngày nữa kia của bạn biến mất thì sao.

Đúng vậy đấy, em là cả thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì thanh xuân của tôi gặp được em yêu em, và được em yêu nhiều như thế...Cảm ơn em, người sẽ cùng anh đi khắp thế gian, sự nghiệp anh có thể không cần, nhưng em thì tuyệt đối anh cần.

"Nào ngoan nào không khóc nữa, anh khỏe rồi mà." Nam lau đi những giọt nước mắt trên mi của Dương


"Tại sao anh tỉnh rồi mà không chịu nói chiyện chứ, em cứ tưởng anh bị mất trí nhớ. Làm em sợ, sợ anh quên em rồi, sợ anh không nói được. Anh độc ác lắm, ạnh....." Nam đặt lên đôi môi hay nói luyên thuyên đó 1 nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt "Nói nhiều quá"

"Giờ anh đói rồi nè, em có gì cho anh ăn không?" Nam ghé sát vào mặt Dương mà nói

"Anh.. Anh, em đâu biết anh tỉnh đâu mà nấu gì cho anh ăn"

"Vậy giờ anh đói thì làm sao? Anh ăn em được không?" Nghe xong Dương bỏ chạy "Để em kiêm gì đó cho anh ăn"

"Thư ký Song bảo đầu bếp nếu cho tôi bát cháo thịt bò, cho chồng tôi ăn. Anh ấy tỉnh lại rồi." Duong nói chuyện rất vui vẻ khi nhắc tới chồng.

Cậu lấy điện thoại ra, chụp 1 tâm hình đănh lên fb với cáp "Cảm ơn ông trời đã nghe thấy lời nguyện cầu của con. Nên đã trả anh ấy về cho con."

Trong phòng bệnh của Nam bác sỉ đi vào kiểm tra cho Nam.

"Cậu chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày nữa là ra viện được rồi. Cậu là người may mắn đấy hôn mê 2 năm mà còn có thể tỉnh lại, hiếm thấy. Chắc là nhờ sự chân thành của bợ cậu cảm động trời xanh đấy. Mà cậu có người vợ tuyệt vời thật. Lúc cậu hôn mê ngày nào cậu ta cũng tới chăm sóc lau người cho cậu, ngồi nói chuyện với cậu, ăn cùng cậu, lần nào cậu ta cũng gục đầu vào ngực cậu khóc cả. Chúng tôi và gia đình khuyên cậu ta rút ổng thở cho cậu an nghĩ sớm. Vì chúng tôi nhhix rằng cậu sẽ không tỉnh lại, cậu ta thì sáng ở công ty trưa chiều tối ở đây với cậu, thật đáng thương. Nhưng thật may ông trời không phụ người có lòng."

" Cảm ơn bác sĩ" khóe mắt cậu cay cay khi nghe bác sỉ nói về vợ mình. Anh xin lỗi đáng ra anh nên về sớm hơn...

" Em quay lại rồi đây, em bảo thư ký Song dặn nhà bếp nấu cháo cho anh rồi. Lát nữa anh ấy đem tới" Dương chạy đến ngồi kế bên giường anh

"Nhưng anh muốn ăn chao em nấu" Nam giả bộ nhõng nhẽo

"Nhưng em không thể để anh một mình ở đây, mà về nấu cháo được. Lỡ anh xảy ra chuyện gì thì sao? Khi nào anh khỏe về nhà, em sẽ nấu cho anh ăn"

Tất cả mọi người đều tới thăm Nam.


Mẹ ruột Nam(Thanh Thanh) chạy tới liền ôm lấy con trai, "Cảm ơn ông trời là con đã tỉnh lại. Mẹ sọe rằng mkmjf sẽ không thể gặp lại con nữa... Nam lại đẩy bà ấy ra

Dương nắm tay Nam và nói" Dù gì đó cũng là mẹ ruột anh, là người nuôi lớn em. Anh nên tha thứ cho mẹ đi" Dương thì thầm vào tai Nam

"Con có thể tha thứ chi mẹ nhưng nếu để chấp nhận mẹ ngay thì con không làm được. Mẹ thông cảm." Tất cả mọi người đều noínchuyeenj cười đùa vui vẻ chỉ có 1 người lặng lẽ đi ra ngoài

Mẹ kế của Nam là vợ hiện tại của ba Nam, bả buồn vì bây giờ mẹ ruột của Nam quay về..

Bà viết lá thư để lại cho Nam ." Con trai giờ con cũng đã tỉnh lại rồi.Me cũng không còn gì lo lắng nữa, dù sao mẹ ruột con cũng đã quay về. Gia đình con ba người sẽ sống thật hạnh phúc. Mẹ không nên ở lại khiến ba con, con khó xử. Mẹ đi đây, nhưng con hãy nhớ là mẹ dù không sinh ra con nhưng mẹ thật lòng yêu thương con. Con trai cưng của mẹ. Nếu con đám cưới hãy nhắn tin cho mẹ, mẹ sẽ tới tham dự với tư cách khách mời, dù rặng mẹ muốn tới với tue cách là mẹ của chú rể. "

" Cô y tá hãy giúp tôi gửi lá thư này cho bệnh nhân Võ Đình Nam"

Ngày hôm sau mẹ kế ra bến xe về quê ngoại của bà.

"Xã yêu của em, ăn sáng thôi nào. Hôm nay em nấu cháo cho anh đấy nhé. Ăn nhiều vào nhanh khỏe còn về nhà với em nữa chứ." Nụ cười nham hiểm của Dương

"Anh muốn em đút cho anh... À... Nhanh nào"

"Đồ trẻ con" Cười tươi trong hạnh phúc

"Võ Đình Nam có người nhờ tôi gửi thư cho cậu. Hôm qua tôi bận quá nên quên mất"

Nam xé lá thư ra đọc, Là mẹ anh, mẹ bỏ đj rồi, mẹ sợ ở đây cản trở anh và mẹ ruột nhận nhau. Mẹ của anh từ ngày anh vừa về nhà đã luôn yêu thương anh, chưa 1 lần bỏ rơi anh, chưa 1 lần đánh anh, mắng anh. Mẹ.me


"Anh mau gọi cho ba đi"

"Alo ba ơi, mẹ có ở nhà không. Mẹ bỏ đi rồi."

"Sao, cái gì. Hôm qua ba đi công tác chưa về nhà nên không biết" Ông lo lắng hoảng hốt bì không hiểu vì sao vợ mìn bỏ đj. Ông đi thẳng về nhà thì vợ đã dọn đồ đi hết. Trên bàn là tờ giấy đơn ly hôn và kèm theo một lá thư "Anh à, lúc anh nhận được lá thư này thì em đã đi rồ. i Cảm ơn anh vì mấy chục năm qua đã làm chồng của em. Em biết năm xưa ba mẹ hai bên gia đình ép anh cưới em, anh không hề vui vẻ gì. Em biết người anh yêu là chị Thanh Thanh, nên em chưa một lần đòi hỏi gì hơn ở anh. Chỉ cần làm vợ của anh, làm mẹ của Nam là em hạnh phúc lắm rồi.Ngayf em thấy anh và chị ấy ôm nhau ở nhà mimhf, là em đã hiểu suốt bao năm qua anh vẫn chưa hề qiên chị ấy. Vậy thì em nên ra đi đê hia đình anh đoàn tụ, em sẽ chúc phúc cho 3 người. ".

Đọc thư xong ông lập tức tới bệnh viện gặp Nam.

" ba mẹ của con đi đâu rồi"

"Bà ấy tưởng rằng ba còn yêu Thanh Thanh nên bỏ đi. Nhưng ba và bà ấy bây giờ chỉ còn là tri kỷ, ta sớm đã yêu mẹ con rồi. Mẹ của con rất yêu thương con. Lúc ta đưa con về nuôi, ta cũng muốn có thêm em nữa. Nhưng bà ấy đã tự đi cắt bỏ buồng trứng của mình để không bao giờ mang thai được nữa, vì bà chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc con như con đẻ mà thôi. Bà sợ rằng nếu có đứa con khác, bà sẽ không thể toàn tâm với con được"

Nam khóc không nói nên lời "Nhanh chúng ta đi tim mẹ về, mẹ có lẽ sẽ về quê ngoịa đấy, chứ mẹ đâu còn chỗ nào đi đâu. Ba nhanh lên chở con rs bến xe tìm.".

Dương ôm Nam vào long an ủi anh, "Anh dừng li chúng ta sẽ đưa mẹ về. Đừng khóc nữa, có em đây.

Cả 3 người lập tức ra bến xe...