Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 17



Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Nặc Nặc thành kính nâng chiếc nhẫn gỗ kia, cố gắng nghiêng thân thể bị thương về phía trước, không dám nháy mắt, đôi mắt đã mở ra đến mức đỏ lên một vòng, hơi trước lan tràn mà chăm chú nhìn cô.

Anh giống như hiến vật quý báu mà nâng vật trong lòng bàn tay kia lên cao hơn, cố gắng hết khả năng đưa đến trước mặt cô.

Khắp nơi trong phòng bệnh là mùi thuốc sát trùng, nhưng giờ khắc này, có lẽ là bởi vì cách nhau quá gần, Dụ Dao bị mùi hương cây cỏ lành lạnh đặc thù trêи người Nặc Nặc vây quanh hoàn toàn.

Đầu cô sắp mê man rồi.

Vốn tưởng rằng lần đầu tiên trong đời được cầu hôn dưới tình huống này đã đủ khó bề tưởng tượng, chờ đến khi Nặc Nặc vui vẻ nói ra lời “Cưới tôi” kia, Dụ Dao bị nghẹn lại một hơi, suýt nữa thì thất thố ho lên.

… Bà mẹ nó, đề nghị này thế mà lại có chút hấp dẫn?!

Nếu cô cưới được cô vợ nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy thì còn không phải ngày ngày bỏ trong túi giấu đi à.

Có điều đến bây giờ Dụ Dao cũng đã hiểu, hôm nay cún con chắc chắn là bị cái gì đó làm ảnh hưởng, chỉ là một bầu nhiệt huyết, hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của kết hôn.

Dụ Dao có chút muốn cười, cô lơ đãng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy ngón tay của Nặc Nặc.

Anh nâng chiếc nhẫn, đầu ngón tay theo bản năng mà cong vào trong, cho dù là tư thế như vậy nhưng cũng không che giấu được vết sưng và vết rách kia.

Dụ Dao nhíu mày, kéo Nặc Nặc tới nhìn kỹ, trêи làn da tái nhợt của anh vốn có không ít vết thương vì cô mới có, hiện tại lại bởi vì mài gỗ quá lâu, đôi tay vừa bị cô đụng một cái, anh lập tức đau đến mức co lại, sợ bị cô phát hiện ra, anh còn kiên trì không dám động đậy, sắc môi cũng hơi hiện ra màu trắng.

Thái dương cô nhảy lên, giọng điệu không khỏi chuyển sang lạnh lẽo: “Làm tay thành như vậy, anh muốn cái gì đây!”

Bả vai căng ra của Nặc Nặc rũ xuống, ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi.

Dao Dao không muốn.

Bất kể là gả hay cưới, hoặc là chiếc nhẫn thô sơ này, cô đều rất chán ghét.

“Tôi, tôi xin lỗi…”

Nặc Nặc cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy chiếc nhẫn gỗ mà anh xem như báu vật quá giản dị xấu xí, muốn lén lút cất vào trong túi, Dụ Dao bị vẻ ảm đạm của anh làm cho trái tim nhói lên, cô đè anh lại, nhanh chóng cướp chiếc nhẫn tới, thuận tay đeo vào đốt ngón tay thứ nhất của ngón trỏ.

Đây là thằng nhóc gì vậy, hung dữ không được mắng không được, cô mới nói một câu, ánh mắt kia của anh chẳng khác nào bị cả thế giới vứt bỏ, khổ sở đến mức làm cho ý chí sắt đá của cô cũng bị công phá trong vài phút.

Dụ Dao ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Vì sao lại nghĩ đến chuyện cưới gả này?”

Nặc Nặc dừng ánh mắt trêи đốt ngón tay của cô, không nỡ rời đi, anh nhẹ giọng nói: “Mỗi một chú cún đều sợ xa cách chủ nhân.”

Dụ Dao tức cười, con trai Nặc Nặc còn học được cách gắp lửa bỏ tay người rồi, ý này là anh chỉ là một chú cún con bình thường, có mơ ước bình thường.

“Tôi cũng chưa từng nghe nói tới cún con nhà nào muốn kết hôn với chủ nhân.”

Nặc Nặc nhỏ giọng nhấn mạnh: “Bởi vì bọn chúng đều không thành tinh.”

Anh còn rất kiêu ngạo.

Dụ Dao cố gắng không để cho biểu cảm của mình mất khống chế: “Vậy thì càng không được, người và yêu tinh không phải cùng một giống loài, không thể lấy nhau.”

Cô ở bên này còn chưa nói xong, Kiều Nhiễm trông coi ngoài cửa phòng bệnh lỡ tay mở lớn âm lượng điện thoại, bộ phim mà cậu ta đang xem lại đúng lúc phát triển đến một câu thoại nào đó, trong lúc nhất thời chấn động điếc cả tai.

“Yêu tinh thì làm sao?! Ta lại muốn nghịch thiên mà đi, cùng con người kết hôn sinh con, cùng nàng sống hết cả đời này.”

Vẻ mặt Nặc Nặc kϊƈɦ động, anh còn muốn cẩn thận giữ gìn khuôn mặt xinh đẹp mà Dao Dao thích nên không dám quá hào hứng, câu lấy góc áo của Dụ Dao, sợ cô không nghe rõ, anh vội vàng phổ cập cho cô: “Dao Dao, trong phim nói rồi, có thể.”

Dụ Dao chỉ muốn giết chết Kiều Nhiễm ngay tại chỗ.

Không thể thực hiện được lý do thoái thác lừa gạt cún con, Dụ Dao không có cách nào, vẻ mặt cô trở nên hơi nghiêm túc, cô không còn nói đùa nữa mà ra sức bình thường nói: “Nặc Nặc, kết hôn là chuyện cực kỳ quan trọng trong đời, cũng là chuyện vô cùng nghiêm trọng, không thể chỉ bởi vì sợ xa cách, hoặc vì bất kỳ lý do gì đó không đủ thuần túy mà thực hiện.”

“Muốn kết hôn với một người thì chỉ có một nguyên nhân, đó là yêu người đó.”

“Nhưng không phải là loại yêu của thú cưng đối với chủ nhân.”

Dụ Dao vừa nói vừa chợt hiểu rõ, Nặc Nặc sợ hãi mất đi cô, trái tim cô không tự chủ được mà trở nên mềm đi, cô sờ lọn tóc của anh: “Tôi cũng giống như vậy, sẽ không kết hôn với người tôi không yêu… hoặc là yêu tinh.”

Nặc Nặc cắn môi đến mức môi ứ máu.

Cho nên không thể là anh.

Anh không có tư cách.

Anh chỉ là một chó tinh ngớ ngẩn đi đường nói chuyện đều cần cô dạy bảo, không hiểu được yêu mà cô nói, càng không xứng làm người được cô yêu, ngay cả một chút yêu thích và để ý của cô, anh cũng không biết là mình có thể nhận được hay không.

Trong ánh đèn, trong con ngươi của Nặc Nặc mà ngân hà xuôi dòng, anh dùng bàn tay sưng đau chống giường, cố gắng tới gần cô: “Dao Dao, thế nào mới có thể, được em yêu?”

Dụ Dao chỉ cho rằng anh có tâm tính của thú cưng nên cô không quá nghiêm túc, giống như trả lời câu hỏi của phóng viên, cô thuận miệng liệt kê ra mấy đặc trưng bình thường của bạn trai tiêu chuẩn: “Chu đáo? Biết kiếm tiền? Biết lãng mạn? Ít nhất ----”

Cô nhìn Nặc Nặc, muốn cười nhưng không cười mà nói: “Phải biết viết mấy chữ chứ nhỉ, nhận giấy kết hôn phải tự mình ký tên mà.”

Nặc Nặc ngơ ngác một chút, gương mặt và cổ cho đến xương quai xanh cùng đỏ lên, lỗ tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu, ánh nước trong mắt gần như lay động ra lông mi, anh tủi thân xấu hổ mà ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó.

… Anh còn không biết viết chữ mà đã vọng tưởng kết hôn với Dao Dao.

Anh thật sự là không biết xấu hổ.

Dụ Dao nhận lấy chiếc nhẫn không vì điều gì khác, chỉ là không muốn khiến Nặc Nặc thương tâm, nhìn hai bàn tay của anh, cô liền hiểu rõ đến cùng là cần bao nhiêu nghị lực và tâm tư để mài một gối gỗ không theo quy luật gì trở thành một chiếc nhẫn mượt mà.

Cô nói rất rõ ràng với Nặc Nặc: “Cứ coi như là tín vật giữa chó tinh và chủ nhân, hôm nay tôi lấy rồi thì sẽ không vứt bỏ anh.”

Nặc Nặc dựa vào cánh tay của cô, thẹn thùng nói: “Lần trước đi cửa hàng thú cưng, những con chó khác… đều có thẻ bài, tôi có thể có một cái không? Cái rẻ nhất, bằng nhựa, trông thế nào cũng được.”

Chỉ cần là cô cho.

Dụ Dao không biết nên khóc hay cười, làm một con cún con, con trai Nặc Nặc rất nghiêm túc.

Hai ngày sau đó, cảnh sát bên kia chính thức thông báo, Triệu Tư Kỳ bị bắt giữ, tiếp theo đó sẽ hết sức chỉnh lý chứng cứ và liệt kê rõ tội danh, cô ta phải đối mặt mới trách nhiệm hình sự về tội cố ý phóng hỏa cùng với số tiền bồi thường tài sản kếch xù.

Cho dù không có tiền bồi thường thì cũng có cách, cô ta có căn hộ ở thành phố hạng hai nào đó, vào lúc không thể khác được thì nó sẽ bị tòa án chấp hành dùng để bù vào tổn thất của tòa nhà bị thiêu hủy và đoàn làm phim.

Trong lúc đó, cảnh sát theo thường lệ đến hỏi thăm ý kiến của Dụ Dao, làm người bị hại trong vụ án phóng hỏa, thái độ của cô ở một mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức hình phạt cho Triệu Tư Kỳ.

Điều bất ngờ chính là, trước khi Dụ Dao mở miệng thì không biết làm sao mà vụ hỏa hoạn bị tung lên mạng, đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, số người trong cuộc lại quá lớn, muốn điều tra cũng không thể nào tra được.

Dụ Dao thân mang tin tức xấu, ngoại trừ lúc ban đầu tin tức bị tuôn ra dẫn tới sự kinh ngạc và đồng tình, nhưng sau khi nhân vật bị hại được xác định là cô thì hướng gió theo một cách tự nhiên mà bị xoay chuyển theo hướng kỳ lạ.

Rất nhiều người bình thường thì nhã nhặn khiêm nhường, nhưng khi mở điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản clone thì lại có thể không có chút gánh nặng nào mà mở miệng nói lời hung ác.

“Dụ Dao? Ha ha, vậy thì chỉ có thể nói một tiếng đáng đời, vài ngày trước xào cho bản thân hot lên như vậy, đoán chừng ông trời cũng nhìn không nổi, muốn tới dùng lửa thật thiêu cô ta.”

“Sao cô ta đến đâu cũng có chuyện vậy, không phải là lại vì trở mình để nổi tiếng mà làm ra đấy chứ? Người cùng đoàn phim với cô ta thật là xui xẻo.”

“Lần trước Khương Viện bị cô ta trị, chịu thiệt thòi lớn, lần này lại là ai vậy.”

“Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý tới phim sao? Trước kia Dụ Dao nở mày nở mặt cỡ nào, bây giờ lưu lạc tới mức chỉ có quay loại phim rác rưởi không đủ tư cách này? Cái phim ăn chắc bị chấm 1 sao trêи Douban*.”

*Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

“Chẳng trách người hâm mộ của sách ‘Minh Hôn’ đều đang điên cuồng mắng cô ta, nghe nói kịch bản bị đổi đến vô cùng thảm, hơn một nửa là có công lao của cô ta.”

Cảnh sát cũng không muốn để cho dư luận tiêu cực thêm một bước mở rộng, phối hợp với đoàn làm phim nhanh chóng đưa ra tuyên bố, thuật lại quá trình vụ án một cách đơn giản, nhấn mạnh là Triệu nào đó cố ý phóng hỏa, Dụ Dao là người bị hại.

Không nghĩ tới sóng gió không những không ngừng mà còn càng ngày càng nghiêm trọng.

“Có kẻ nào không có việc gì mà có thể đi phóng hỏa? Nói không chừng Triệu Tư Kỳ này ở trường quay bị Dụ Dao ức hϊế͙p͙ thế nào đó nên không thể nhịn được nữa.”

“Bạn của tôi làm cảnh sát, nghe nói muốn định tội Triệu Tư Kỳ thì còn phải tham khảo ý kiến của Dụ Dao, nếu cô ta không bỏ qua thì mức hình phạt cân nhắc chắc chắn sẽ nặng.”

Việc không liên quan đến mình, vụ án có đáng sợ có ác liệt hơn nữa thì cũng có không ít người làm Thánh Mẫu, nói dù sao lửa cũng không cháy đến cô, cô lại không bị thương.

Dụ Dao vốn cho rằng việc phát triển đến mức này là đủ khiến cho người ta buồn nôn rồi, nhưng mà tiếp theo đó do các tài khoản marketing dẫn dắt mà cư dân mạng đều đang hô hào Dụ Dao buông tha cho Triệu Tư Kỳ.

“Triệu Tư Kỳ còn trẻ như vậy, chỉ là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cô lại không bị thương, làm gì mà không thể tha cho người ta một cơ hội?”

Ngay cả cảnh sát cũng cho rằng Dụ Dao sẽ dao động.

Dù sao cũng là nhân vật công chúng, đều phải cân nhắc đến ảnh hưởng để tránh bất lợi cho sự phát triển của bản thân.

Dụ Dao lại chỉ vuốt ve chiếc nhẫn gỗ trêи ngón trỏ, ngước mắt cười lạnh: “Tôi buông tha cho cô ta thì ai buông tha cho chúng tôi? Nên phán như thế nào thì phán thế ấy, phán nhẹ thì tôi cũng sẽ làm ầm ĩ lên.”

Cô đăng Weibo, một câu vô cùng đơn giản.

--- “Những người khuyên tôi rộng lượng, chúc cho mấy người có cơ hội có thể thử bị người ta phóng hỏa đốt người.”

Buông tha?

Trong khoảnh khắc Nặc Nặc thiêu đốt sinh mạng của anh để nhào về phía cô thì mãi mãi không thể nào buông tha được.

Đoàn làm phim “Minh Hôn” cần chọn địa điểm khác, rất nhiều phục trang đều bị thiêu hủy, chuẩn bị lại cũng phải tốn chút thời gian, cũng may là vốn ít, đồ cũng rẻ, tổn thất không tính là quá lớn.

Đạo diễn ngược lại như được hồi sinh*, anh ta kϊƈɦ động đến mức thế nào cũng phải quay bộ phim này, đoàn làm phim tạm thời quyết định ba ngày sau quay lại, đến lúc đó Nặc Nặc cũng sắp xuất viện.

*Nguyên văn là 触底反弹: mang nghĩa một sự việc ở mức thấp nhất lại đột nhiên tăng lên mạnh mẽ lên đỉnh cao, từ này thường là thuật ngữ liên quan đến kinh tế.

Dụ Dao nghĩ đến chuyện thẻ bài của cún con, số dư còn lại của cô có hạn, không mua được cái gì đắt nhưng cũng không thể thật sự làm thẻ tên chó bằng nhựa cho anh được, vòng tới vòng lui ở khu gần bệnh viện, cô lựa chọn cửa hàng gốm nghệ thủ công, đi vào vừa học vừa làm, làm ra một cái thẻ bài nhỏ xấu xí.

Một miếng hơi mỏng, lớn bằng ngón út của con gái, ở trêи mặt vẽ lên một cái đầu chó đơn giản, mặt sau cô khắc lên hai chữ “Nặc Nặc” xiêu xiêu vẹo vẹo, đục lỗ hai bên rồi xuyên dây đan màu đỏ.

Làm thành vòng tay.

Dụ Dao cầm thẻ bài đi về bệnh viện, gần tới trước cửa, cô nhìn chằm chằm vào cái đầu chó trêи thẻ bài, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Có chút giống… mặt của sợi dây chuyền mà anh đeo trêи cổ?

Cô cũng chỉ thấy qua một hai lần mà thôi, làm sao lại thuận tay làm ra được vật tương tự như thế.

Dụ Dao không có thời gian lo lắng nhiều, cái điện thoại dự phòng mà cô vừa nạp thẻ điện thoại bắt đầu rung lên vù vù, hiện lên cái tên mà cô không muốn thấy nhất.

Cô đứng ở cửa chính bệnh viện hít một hơi thật sâu rồi quẹt sang nghe máy, trong giây phút mà cuộc gọi được kết nối, cho dù không mở loa ngoài thì âm thanh truyền ra từ ống nghe cũng cao đến mức không che giấu được.

“Dụ Dao, cánh cháu cứng cáp rồi? Lần trước ông bảo cháu giải nghệ, toàn bộ cháu làm như gió thoảng bên tai đúng không?! Đi quay loại phim hạ lưu kia, còn làm ra hỏa hoạn gì đó, có phải cháu cũng muốn học theo mẹ cháu, tình nguyện chết ở bên ngoài cũng không về nhà đúng không?!”

Ánh mắt Dụ Dao lạnh lẽo, cô dịu giọng nói: “Ông ngoại, đừng nổi giận, cháu không sao.”

“Không sao thì quay về đính hôn cho ông!” Ông cụ nổi trận lôi đình: “Ngạn Thời chờ cháu bao lâu rồi? Cháu có tự giác hay không? Lúc trước ông khuyên cháu đi gặp Dung Dã, có nói gì cháu cũng không chịu, ông cho rằng cháu sợ nó, hiện tại ông chỉ còn Lục Ngạn Thời từ nhỏ cùng cháu lớn lên, cháu còn không đồng ý?”

Sự kiên nhẫn của Dụ Dao đang ở ranh giới sụp sổ, đầu ngón tay cô nắm di động đến mức nóng hổi, cô cười híp mắt nói: “Ông ngoại, Lục Ngạn Thời đều chưa chủ động, chuyện đính hôn làm sao có thể do ông nói được, đúng không ạ?”

Trong điện thoại im lặng một lát, ông cụ trầm giọng nói: “Được, đến lúc đó cháu còn không ngoan ngoãn nữa thì ông sẽ trói cháu về nhà.”

Dụ Dao cố nén giận mà cúp máy, lúc này mới nhìn thấy ở thanh thông báo có một tin Wechat.

Người gửi tin nhắn là “cún con Nặc”, không có chữ, chỉ có một tấm hình, trong đó là tờ giấy trắng, viết rất nhiều chữ lít nha lít nhít, không có gì khác, đều là chữ “Dao”.

Xiêu vẹo, non nớt, nhưng mỗi một nét lại mượt mà đáng yêu.

Đáng tiếc là học viết không tốt lắm, mỗi một chữ “Dao” đều thiếu một nét ngang.

Dụ Dao đi lên lâu rồi vào phòng bệnh, Nặc Nặc ngồi trêи giường đưa lưng về phía cô, trước mặt bày ra một cái bàn trẻ em đơn giản, cặp chân dài không có chỗ để đáng thương cuộn lại ở trêи giường.

Tay anh vẫn còn đau, không dùng được quá nhiều sức, anh mím môi rất căng, trêи chóp mũi màu tuyết thấm một lớp mồ hôi nhàn nhạt.

Dụ Dao lặng lẽ tới gần, thấy anh còn đang luyện chữ “Dao”, dốc sức muốn viết đẹp một chút.

Cún ngốc.

Dụ Dao bất ngờ cúi người xuống, nhẹ nhàng giữ lấy tay anh, muốn cầm tay anh viết một lần, dạy anh viết đúng chữ này.

Nặc Nặc cảm nhận được cô, hơi thở có chút dồn dập, anh không khỏi ngửa mặt lên.

Cô ở bên cạnh anh, mái tóc dài rũ xuống rơi trêи vai anh, thơm đến mức muốn ôm lấy.

Trêи mí mắt của Nặc Nặc có một tầng màu đỏ son nhàn nhạt: “Dao Dao, em ngồi ở đây, viết cho tôi xem, có được không?”

Anh đặt bút xuống, nhường ra vị trí của mình, để trống ra một phần trêи cái bàn nhỏ kia cho cô.

Dụ Dao không nghĩ nhiều, cô vui vẻ ngồi xuống rồi tự tay viết mẫu một lần, với sự thông minh của Nặc Nặc thì hẳn là anh có thể ---

Suy nghĩ của cô bỗng nhiên bị cắt ngang.

Bàn tay cầm bút còn dừng ở giữa không trung, toàn thân lại không bị khống chế mà dâng lên một chút ngứa ngáy, tất cả các giác quan đều bị cứng lại.

Nặc Nặc từ sau lưng cô nhích lại gần, dùng tư thế gần như giống với tư thế vừa rồi của cô, đưa tay qua cánh tay, lòng bàn tay ấm áp bao trùm lên bàn tay phải cầm bút của cô.

Anh ngồi đó, so với lúc cô đứng thì càng thêm gần hơn, hơi thở và giọng nói liền ở bên tai.

“Dạy như vậy thì Dao Dao không mệt.”

Nặc Nặc giãn mở năm ngón tay ra, bao trùm lên tay phải của Dụ Dao.

Dụ Dao cầm bút, không biết là tự nguyện hay là bản năng mà chậm rãi viết xuống giấy chữ “Dao” mà anh luôn nghĩ đến, cô viết một nét, tay anh cũng đi theo một nét đó, một chữ mười bốn nét, tay anh dán vào tay cô, cẩn thận đi hết toàn bộ.

Ngực anh và lưng cô, lòng bàn tay của anh và mu bàn tay của cô, chúng đều dán vào thật chặt, nhiệt độ cơ thể của Dụ Dao lên cao, cô nhìn chăm chú vào tên của cô, cùng với mấy chục mấy trăm chữ “Dao” ngây ngô ở xung quanh, nhịp đập mạch máu của cô đang tăng nhanh.

Cô dạy xong, muốn ra vẻ trấn định mà rút tay đi.

Nhưng mới động một cái, tách ra được một chút thì bàn tay trắng lạnh xinh đẹp kia liền đuổi theo, lại mềm mại mà phủ lên.

Có người từ phía sau cô cúi đầu xuống, dựa vào cổ cô, trong giọng nói mang chất lạnh lẽo không biết làm sao lại trộn lẫn vẻ khàn, anh trầm giọng nói với cô: “Dao Dao, tay mềm quá, muốn cầm mãi.”