Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 51



Còn điều gì đáng xấu hổ hơn việc đang mặc quần áo của bạn trai, lon ton đi lại với đôi chân để trần, sau đó vừa vặn bị ba mẹ bạn trai phát hiện, mặc dù hai người chuẩn bị là vợ chồng rồi chứ?

Thời Nhan không biết nên cảm thấy như thế nào nữa.

Cô bị mẹ Chu kéo tới, ngồi giữa ba Chu và mẹ Chu, trong tay cầm cốc nước ấm mà mẹ Chu đưa cho. Chưa kể, cô cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cơ thể rồi, nhất là khi bên tai đều là những lời mong chờ của ba Chu và mẹ Chu về đứa cháu tương lai. Thời Nhan ước giá như mình có phép độn thổ, “Bùm” một cái, biến mất không còn chút tăm hơi nào.

Lúc ba Chu và mẹ Chu đang nói chuyện hào hứng thì một tiếng “Òng ọc” vang lên cắt ngang câu chuyện của bọn họ, hai người lập tức dừng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn mặt Thời Nhan, sau đó là bụng cô.

“…” Thời Nhan.

Cô thật sự muốn khóc, phải làm sao bây giờ?

Mẹ Chu phản ứng lại đầu tiên, bà chỉ vào phòng bếp nói: “Vừa nãy bác thấy con đang bê một bát mỳ udon, đói bụng rồi đúng không?”

Thời Nhan xấu hổ, cố gắng nở một nụ cười, thành thật gật đầu: “Vâng… Đúng ạ.”

Hơn nữa không phải là đói bình thường, cô đói đến nỗi lưng sắp dính vào ngực ở phía trước rồi, đói muốn chết mất.

Mẹ Chu vỗ đùi một cái sau đó đứng lên, lớn giọng nói: “Đi.”

“Dạ?” Thời Nhan ngây ngốc, trong mắt tràn đầy dấu hỏi chấm: “Đi… Đi đâu ạ?”

Me Chu cầm lấy cốc nước trong tay cô đặt lên bàn trà sau đó kéo cô dậy: “Đi ăn cơm thôi!”

“Dạ?”

“Đừng ăn mấy thứ không có dinh dưỡng đó, chúng ta sẽ đưa con đi ăn món nào đó ngon ngon.”

Cứ như vậy, Thời Nhan ngây ngốc bị ba mẹ Chu dẫn ra ngoài, dùng bữa trưa dành cho ba người.

Thời Nhan ban đầu vẫn còn câu nệ, vẫn cố làm ra vẻ tiểu thư khuê các, nhưng cô thật sự đói không chịu được nữa. Mẹ Chu cũng đã nhìn ra, bà luôn tay gắp thức ăn vào bát của cô.

“Ăn đi, cứ từ từ mà ăn, giống như lúc có Chu Mục nhà chúng ta ở đây, con cứ ăn bình thường đi.”

Nếu mẹ chồng tương lai đã nói như vậy, Thời Nhan cũng không khách sáo nữa. Cô cầm bát lên, ăn sạch sẽ mọi thứ trong bát, lại ăn thêm một bát cơm trắng lớn nữa, cuối cùng nở một nụ cười thỏa mãn.

Sau bữa trưa, Thời Nhan định về nhà, nhưng lại không cưỡng lại được sự nhiệt tình của ba mẹ Chu. Cô đi theo bọn họ đến trung tâm thương mại, sau khi đi dạo một vòng, bọn họ đã mua rất nhiều thứ cho cô. Thời Nhan thật sự rất ngại, nhưng cô cũng không thể phụ lòng ba mẹ Chu được, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.

Mua sắm xong, ba Chu và mẹ Chu lại nhiệt tình đưa cô về nhà.

Thời Nhan mang theo túi đồ vào trong nhà. Ba Thời và Thời Hàm đều không ở đây, cô trực tiếp xách túi đồ lên tầng, đặt túi đồ trong tay xuống rồi lấy điện thoại ra, chụp ảnh đống đồ đó rồi gửi cho Chu Mục.

Thời Nhan: [Mục Mục, ba mẹ anh quá nhiệt tình và hào phóng.]

Có lẽ là Chu Mục đang bận, nửa giờ sau anh mới trả lời lại.

Chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Thời Nhan vừa đi từ trong nhà tắm ra, cô cầm điện thoại lên, thấy Chu Mục trả lời thì lập tức mở ra.

Chu Mục: [Đó là đối với em thôi, anh chưa từng thấy bọn họ nhiệt tình với anh như vậy.]

Nhìn tin nhắn, Thời Nhan bật cười ha ha. Một lúc sau, cô vui sướng đáp lại anh.

Thời Nhan: [Tại sao em lại cảm thấy câu nói này của anh như mang theo mùi giấm chua ý nhỉ!]

Chu Mục: [Không đâu, không phải anh còn có em sao? Bọn họ đâu có.]

Thời Nhan: [Ai da! Cái miệng thật ngọt.]

Trò chuyện một lúc, biết Chu Mục đang bận, cô cũng không nhắn thêm gì nữa.

Đặt điện thoại xuống, Thời Nhan chạy đến bàn làm việc, mở máy tính xách tay ra rồi mở trình duyệt, tìm kiếm các cửa hàng bán đồ cưới tốt nhất. Không tìm kiếm thì không thể biết được, mà một khi tìm kiếm rồi mới biết hóa ra thành phố A lại có nhiều cửa hàng đồ cưới như vậy, ngay trong trung tâm cũng phải có đến gần hai trăm cửa hàng, những chỗ được đánh giá cao cũng phải mấy chục cái.

“Mở nhiều cửa hàng đồ cưới như vậy làm gì chứ!” Thời Nhan than thở.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô vẫn xem xét từng cửa hàng được đánh giá cao một, cuối cùng quyết định chọn một vài cái. Cô lấy một cuốn sổ ra ghi lại tên cửa hàng, số điện thoại cùng địa chỉ.

Viết xong, vừa mới đặt bút xuống thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Là giọng của Thời Hàm, nhưng hình còn có một giọng nói khác, là một giọng nữ.

Cô bước đến cửa cẩn thận lắng nghe, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

Đang định mở cửa thì cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, Thời Nhan hoảng sợ nhảy ra sau một bước ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Ngoài cửa, Thời Hàm đẩy cửa vào cũng bị dọa sợ, anh ta cho rằng Thời Nhan vẫn chưa về.

“Em về lúc nào vậy?” Sau khi định thần lại, Thời Hàm hỏi.

Thời Nhan ôm ngực, tức giận nói: “Em về lâu rồi.” Ánh mắt cô rơi xuống người ở phía sau Thời Hàm, có chút kinh ngạc mà kêu lên: “Chị Chu Thanh, sao chị lại ở đây?”

Nhìn kỹ hơn có thể thấy Chu Thanh đang mặc một chiếc áo khoác kaki màu đỏ sẫm, áo len trắng bên trong và mái tóc cũng ẩm ướt.

Thời Nhan đẩy Thời Hàm ra, đi đến trước mặt Chu Thanh: “Chị Chu Thanh, chị… Bị sao vậy?”

“À…” Chu Thanh cũng không biết nên nói như thế nào, cô ấy ngước mắt lên nhìn Thời Hàm, nói: “Hỏi anh trai em ý.”

“Hả?” Thời Nhan quay đầu lại nhìn Thời Hàm. Thời Hàm lúng tung ho khan một cái, biết mình sai, anh ta cũng thành thật giải thích: “Cái đó… Là anh gặp cô ấy ở trong nhà hàng, thấy cô ấy ngồi ăn một mình nên muốn ngồi xuống ăn chung. Nào ngờ mới ăn được một nửa thì một người phụ nữ lao tới, chỉ vào mặt cô ấy rồi mắng cô ấy là hồ ly tinh, sau đó trực tiếp hất rượu vang đỏ vào cô ấy, kết quả…”

Kết quả không cần hỏi cũng biết, chính Thời Nhan nhìn thấy cũng thấy có chút sợ hãi.

“Phụ nữ?” Thời Nhan nhíu mày, dường như nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng cô giật giật: “Bạn gái cũ của anh?”

“…” Thời Hàm còn chưa nói được gì thì Thời Nhan đã biết mình đoán đúng rồi: “Anh ý, lúc em gặp rắc rối thì anh nói em, bây giờ chính anh cũng có khá hơn chút nào đâu. Em đã nói với anh là đừng có đi khắp nơi mà trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, thế mà anh có nghe đâu, giờ thì tốt rồi đó, đều hại đến cả chị Chu Thanh!”

“Em gái Nhan…” Chu Thanh liếc nhìn Thời Hàm, nói: “Hiểu lầm thôi mà! Hơn nữa cũng có xảy ra chuyện gì đâu.”

Vừa rồi trên đường đi tới đây Thời Hàm cũng đã nói xin lỗi cô mấy trăm lần rồi, anh ta chân thành đến nỗi cô ấy còn tưởng Thời Hàm mà cô ấy nhìn thấy hôm nay là Thời Hàm giả mạo. Cô ấy cũng đã tha thứ cho anh ta từ lâu rồi, giờ có nói gì nữa thì hóa ra mình lại quá keo kiệt.

Chu Thanh vỗ vai Thời Nhan, nói: “Thôi được rồi, thật sự không sao mà. Vừa rồi chị nói không mang theo chìa khóa nhà, anh ấy cũng nói đưa chị về đây thay quần áo. Có em ở đây thì càng tốt, mau dẫn chị đi thay quần áo đi!”

Bị Chu Thanh nắm lấy vai rồi xoay đi chỗ khác, Thời Nhan lườm Thời Hàm một cái rồi dẫn Chu Thanh vào trong phòng ngủ.

“Chị Chu Thanh, chị vào trong tắm trước đi! Trong ngăn tủ của em cũng có một cái khăn lông mới.” Thời Nhan đi tới tủ quần áo: “Em tìm cho chị một bộ quần áo rồi đặt ở bên cạnh cửa nhé.”

Chu Thanh đáp lại rồi bước vào phòng tắm.

Thời Nhan cầm một chiếc áo sợ mi mỏng, thêm một chiếc áo hoodie nhung, một chiếc áo khoác lông, cùng với một chiếc quần jean co giãn lên. Sau khi tìm quần áo xong, cô kéo một chiếc ghế dựa tới đặt ở bên ngoài phòng tắm, sau đó đặt quần áo lên đó.

Cô gõ cửa phòng tắm: “Chị Chu Thanh, quần áo em để ở cửa, chị tắm xong thì lấy nhé!”

“Ừ.” Chu Thanh.

Đặt quần áo lên đó xong, Thời Nhan đi ra khỏi phòng.

Thời Hàm vẫn còn ở bên ngoài, anh ta dựa vào vách tường cạnh cửa, thấy Thời Nhan đi ra, anh ta vừa định nói gì đó liền nhận lại một ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao của cô.

“…” Thời Hàm áy náy nói: “Anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Anh đã chia tay với người phụ nữ kia được vài tháng rồi, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định mà quấn lấy anh. Ai mà biết được hôm nay lại tình cờ gặp được cô ta rồi cô ta nổi điên như vậy chứ.”

“Còn không phải do anh không rõ ràng sao.” Thời Nhan nói.

Thời Hàm vội vàng phủ nhận: “Thật sự không phải mà, anh với cô ta đã thật sự chia tay rồi, cũng đã nói về sau nếu có gặp nhau thì cứ giả vờ như không quen biết. Ai ngờ sau này cô ta lại đổi ý, cứ quấn lấy anh. Hơn nữa, lúc trước chia tay là bởi vì cô ta bắt cá hai tay, không phải vấn đề từ anh.”

Thời Nhan trợn mắt, nói: “Thôi, em không so đo với anh nữa.” Thời Nhan cắn môi, hỏi: “Người phụ nữ kia ở đâu?”

“Em định đi tính sổ à?”

Bị Thời Hàm nhìn ra tâm tư, Thời Nhan chống nạnh, nói: “Bắt nạt chị em tốt kiêm chị chồng em, em không tìm cô ta tính sổ thì em không phải là Thời Nhan.”

Nghe vậy, Thời Hàm khẽ cười một tiếng, lười biếng dựa vào vách tường, một tay đút trong quần, tay còn lại lướt lướt điện thoại.

Anh ta khẽ cười, lắc đầu nói: “Không cần.”

Thời Nhan không hiểu: “Tại sao?”

Thời Hàm ngước mắt lên nhìn Thời Nhan, cong môi: “Bởi vì anh đã giáo huấn cô ta rồi.”

Nghe thấy hai từ giáo huấn, Thời Nhan cho rằng anh ta đã đánh người, cô kêu lên một tiếng, sau đó hỏi: “Anh, anh đánh người sao?”

“…” Khóe miệng Thời Hàm vô thức giật giật: “Không phải, dù sao cô ta cũng là một người mẫu, mấy cô người mẫu không phải sợ nhất là mất việc sao, anh đã cảnh cáo cô ta rồi, nếu lại quấy rầy anh nữa, anh sẽ khiến cô ta không còn bước lên sàn trình diễn được nữa. Đừng quên, anh trai em có rất nhiều bạn, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy anh đều giải quyết được. Kết quả, người đại diện của cô ta lập tức xuất hiện rồi lôi cô ta đi.”

Thời Nhan không nói lời nào, cô nhìn anh ta chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên bật cười “Ha ha” rồi xoay người đi về phía cầu thang.

“Đi đâu thế?” Thời Hàm hỏi.

Thời Nhan không quay đầu lại, nói: “Em đi nấu canh gừng, mùa đông mà để đầu tóc ướt sẽ bị cảm lạnh đó, đến lúc đấy phải làm sao?”

“Ồ!” Thời Hàm quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, bất động.

Đứng đó khoảng mười phút, Thời Hàm nghe thấy động tĩnh ở trong phòng, anh ta cho rằng Chu Thanh đã chuẩn bị xong, cũng không gõ cửa mà mở cửa phòng ra, kết quả, liền nhìn thấy bóng dáng của mỹ nhân vừa mới tắm xong đi ra ngoài lấy đồ.

Trên người Chu Thanh chỉ quấn một chiếc khăn lớn, vừa vặn che đi những bộ phận quan trọng, để lộ xương quai xanh và bờ vai quyến rũ, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc vừa gội xong vẫn còn ấm ướt, xõa tung ở sau lưng, khuôn mặt sạch sẽ ửng hồng vì nước nóng.

Hình ảnh kia có thể nói là quá quyến rũ.

Bàn tay nắm nắm cửa của Thời Hàm dần dần siết chặt, khớp xương trắng bệch, vô thức nuốt nước bọt, nói “Tôi xin lỗi”, rồi mang cơ thể cứng đờ đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Chu Thanh bị dọa sợ, mãi đến khi Thời Hàm đóng cửa lại cô ấy mới hoàn hồn.

Cô ấy đột nhiên bịt kín miệng lại để ngăn tiếng hét của mình không thoát ra, nắm chặt chiếc khăn tắm, thật lâu sau mới hoàn hồn lại. Lúc này, vẻ hồng hào trên khuôn mặt cô ấy đã lan ra đến sau tai, cô ấy cảm thấy mình có thể sẽ bốc hỏa ngay trong một giây tiếp theo.

Cố gắng bình tĩnh lại, cô ấy cầm lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm, thay quần áo xong lại bước ra ngoài, hít mấy hơi thật sâu rồi mới đi ra khỏi phòng của Thời Nhan.

Bên ngoài, Thời Hàm đã sớm chạy trối chết.

Chu Thanh đứng ở cửa, im lặng, đột nhiên khóe miệng khẽ cong lên.