Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 31: •



Chương 31

Kể từ ngày anh biết cô có thai liền nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cô đi một bước liền theo một bước như sợ cô một phút sau liền xảy chân vậy. Cô cũng đâu đến mức vụng về như vậy.

Ngày hôm nay cùng Dương Tiểu Như đi dạo một vòng trung tâm thương mại, cô cũng phải nói rất nhiều, không ngừng ở trong lòng anh làm nũng mới có thể thoải mái như vậy. Thai nhi cũng đã được 5 tháng. Bụng cô cũng to ra nhiều. Cô mặc một chiếc váy xuông màu nhạt, bên ngoài là chiếc áo khoác dạ cổ lông, chân đi đôi giày bệt. Nói đến giày thì lại càng đáng giận hơn. Toàn bộ giày cao gót của cô anh thế nhưng lại đem chúng cất đi. Không để cô được xỏ chân vào lấy một lần. Cho dù đôi giày chỉ cao 5 phân cũng không. Năn nỉ rất lâu anh mới để lại vài đôi 3 phân cho cô. Thật tức chết cô mà!

"Tiểu Tâm, cậu xem đôi này có phải rất đẹp không?" Dương Tiểu Như thử một đôi giày cao gót của Valentino, vô tâm nói.

"Đẹp!" Diệp Tâm chỉ có thể bấm bụng trả lời.

Nếu là trước đây cô sẽ không ngần ngại nói với nhân viên: "Lấy tôi size 37." và thanh toán ngay lập tức nhưng bây giờ thì không. Nhìn đôi giày số lượng có hạn kia cô chỉ có thể kìm nén.

Dương Tiểu Như lại vô tâm vô phế lên tiếng: "Ủa? Cậu không thử sao?"

Diệp Tâm mỉm cười đáp: "Cảm ơn vì cậu còn quan tâm đến người bạn này!"

Lúc này Dương Tiểu Như mới chú ý đến đôi giày cô đang đi: "Từ khi nào cậu đã đi giày bệt vậy?"

"Còn không phải vì mang thai sao? Cố Duy Khiêm ngang nhiên đem nhưng đôi giày quý giá của mình cất đi còn có đôi giày lần trước mua về chưa kịp đi thử nữa!" Diệp Tâm lúc này không còn quan tâm đến điều gì nữa, cô lập tức đem uất ức trong lòng nói ra.

Dương Tiểu Như biết bản thân đã mắc một sai lầm rất lớn liền lên tiếng an ủi, đồng thời hướng phía cô nhân viên ra hiệu: "Cậu nhìn xem, đôi này đế bệt cũng rất đẹp mà. Hay là mình cũng mua một đôi chúng ta đi đôi vậy?"

Cô nhân viên rất hiểu ý, xoay người lấy một đôi đế bệt rồi đưa đến trước mặt cô nói: "Tiểu thư, cô nhìn xem phiên bản này đế bệt cũng rất đẹp. Cô có thể thử xem."

Diệp Tâm đành ngậm ngùi chọn đế bệt mặc dù đôi 10 phân kia rất đẹp. Dương Tiểu Như cũng rất biết điều, sau khi thanh toán liền kéo cô đến quầy đồ trẻ con. Không ngừng nói: "Cậu xem cái này có phải rất hợp với con nuôi của mình hay không?"

Sau khi biết cô mang thai, Dương Tiểu Như liền không ngừng đòi làm mẹ nuôi bằng được khiến cô không khỏi đau đầu đành đồng ý. Tuần trước đi khám, bác sĩ nói bé con trong bụng cô là bé trai, cô bạn thân này lại rất tận lực ra dáng mẹ nuôi mua hết đồ này đến đồ khác. Nhưng cô biết đâu Cố Duy Khiêm đã sớm mua đầy đủ hết rồi. Còn tự tay trang trí phòng ốc nữa. Nhưng nhìn bạn thân như vậy cô lại không nỡ nói ra sợ sẽ làm cô ấy buồn, đành đem lời kia giấu đi thật kĩ.

"Tiểu Tâm, cậu xem những con vịt này thật đáng yêu!" Dương Tiểu Như thật sự rất giống một đứa trẻ đi đến nơi nào liền xà vào ngắm nghía thật kĩ. Đặc biệt là những đồ nhỏ nhặt như thế này.

"Đúng là rất đáng yêu!" Diệp Tâm cầm lấy một chú vịt nhỏ bé. Đây là một bộ vịt biết bơi dùng để trẻ nghịch khi đi tắm. Mỗi con một màu trông rất thú vị. Mà khi bóp còn kêu tiếng "chíp chíp".

"Tôi lấy một bộ!" Dương Tiểu Như liền hướng nhân viên bán hàng nói.

Cô nhân viên nghe vậy đương nhiên rất vui vẻ, lập tức đi lấy một bộ mới mang đi thanh toán.

Ngồi trong quán cafe, Dương Tiểu Như sắp xếp đồ theo thứ tự. Thứ nào là mua cho con trai nuôi, thứ nào là của cô. Diệp Tâm không nhịn được cười: "Tiểu Như, cậu có cần mua nhiều đồ như vậy không? Mình mang thai mới có 5 tháng. Số đồ cậu mua cho bé con mình sắp không có chỗ chứa rồi!"

"Con nuôi của mình đương nhiên không giống người khác rồi. Cái gì cũng phải có!" Dương Tiểu Như nhấp một ngụm trà đáp.

"Đúng là hết cách với hai người. Duy Khiêm còn trang trí phòng xong hết rồi!" Diệp Tâm cô làm mẹ còn chưa vội vậy mà hai người họ đã vội rồi.

"Đây là chuyện sớm muộn. Trước sau gì cũng làm chi bằng làm sớm một chút. Như vậy sẽ không lo thiếu!" Dương Tiểu Như lại cực kì đồng tình với cách làm của Cố Duy Khiêm. Cô luôn quan niệm thừa còn hơn thiếu. Vậy nên cứ mua nhiều một chút sau này kiểu gì cũng sẽ có lúc cần dùng.

"Được, được, được! Vậy vấn đề này mình nhường cậu hết. Mình sẽ chỉ tập trung dưỡng thai mà thôi!" Diệp Tâm đúng là hết cách. Cô ngừng mốt chút rồi lại nói. "Tiểu Như, cậu với Bắc Lâm tiến triển đến đâu rồi? Bao giờ mình mới có thể nhận thiệp hồng đây?"

Dương Tiểu Như ợm ờ vài tiếng cả nửa ngày vẫn không nói nên lời: "Ừm... vẫn bình thường... ờ... như trước..."

"Thế nào là bình thường? Thế nào là như trước?" Diệp Tâm đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cô không những kết hôn đã lâu còn sắp có bé cưng nhưng cô bạn thân này thì sao? Vẫn không có ý định cho cô ăn kẹo mừng.

"Cậu đừng có giống mẹ mình nữa có được hay không? Ngày nào cũng nghe mẹ nói đi nói lại mình cũng sắp ốm rồi. Giờ đến lượt cậu cũng nói!" Dương Tiểu Như không khỏi than thở. Đúng là cô cứ khi nào ở nhà liền bị mẹ cho một bài ca. Phiền đến phát mệt rồi!

"Dì cũng là vì lo cho cậu mà thôi. Mình cũng thật sự mong cậu sớm có một chỗ dựa vững chắc. Nếu như Bắc Lâm không đủ tốt cậu phải tìm một con đường tốt hơn!" Diệp Tâm quả thực rất sợ cô ấy bị tổn thương.

"Yên tâm đi! Mình biết tự lo liệu mà. Còn cậu ý, cái cô Tưởng Hân kia còn làm phiền hai người không?" Dương Tiểu Như rất nhanh bẻ sang chuyện khác.

"Cậu đoán xem!" Diệp Tâm bình thản nhấp một ngụm trà nói.

Dương Tiểu Như đương nhiên hiểu, tức giận nói: "Cái cô Tưởng này cũng thật là. Không thù không oán gì với cậu sao cứ phải bám lấy hai người không buông như vậy chứ!"

"Người cô ta làm phiền là Duy Khiêm. Không phải mình!" Diệp Tâm xắn một miếng bánh ngọt ăn. Gần đây cô rất thích ăn bánh ngọt. Mỗi bữa chiều đều sẽ có một loại bánh khác nhau cùng với trà để cô ăn nhẹ. Thân hình mảnh khảnh giờ đã có chút thịt rồi. Nếu là trước kia cô sẽ lập tức giảm cân nhưng bây giờ cô cần phải ăn vì đứa bé.

"Cậu còn đợi cô ta đến làm phiền cậu sao? Đến lúc đấy mất chồng rồi đó!" Dương Tiểu Như nộ khí không những không giảm mà ngược lại còn tăng cao.

Diệp Tâm nhét một miếng bánh vào miệng cô bạn: "Nhỏ tiếng chút! Cậu định để mọi người biết hết sao?"

"Hừm. Cậu phải tìm cách gì đi chứ!"

"Cậu muốn mình làm gì bây giờ? Đến gặp cô ta dằn mặt một trận hay là tạt nước cô ta đây?" Diệp Tâm vẫn rất bình thản như không nói.

"Trước kia không phải cậu hay làm vậy với những cô gái bu quanh Cố Duy Dực sao? Bây giờ lại để im cho một con nhỏ làm phiền chồng mình như vậy à?" Dương Tiểu Như nhớ trước kia không cần cô nói thì cô ấy đã tự hành động trước rồi. Bây giờ thế nhưng lại trở nên hiền làng như vậy.

Diệp Tâm im lặng không nói. Cô đang mang thai không muốn cùng người phụ nữ khác xích mích mà cô ta cũng chưa có hành động gì quá đáng. Chỉ là thỉnh thoảng gọi điện tới làm phiền anh mà thôi. Cô cũng không muốn anh khó xử nên sẽ im lặng. Nếu như anh hiểu lòng cô vậy thì cô không cần nói anh cũng sẽ tự biết tránh xa cô ta mà thôi.

Kể ra cũng thiêng thật. Hai người bọn cô vừa nói tới cô ta thì cô ta liền xuất hiện. Làm Dương Tiểu Như khó khăn lắm mới im lặng không nói tới vấn đề này nữa còn chưa được bao lâu đã lại lên tiếng: "Tiểu Tâm, xem ra số lần trùng hợp cậu với cô ta gặp nhau cũng thật nhiều đi! Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới. "

Diệp Tâm xoay người lại nhìn quả thật là Tưởng Hân. Cô ta thế nhưng lại xuất hiện tại nơi này. Cô không khỏi lườm Dương Tiểu Như một cái: "Tất cả cũng tại cậu! Nhắc tới cô làm cái gì chứ."

Vốn định làm như không nhìn thấy nhưng Tưởng Hân ngay từ lúc bước vào chính là cố tình tìm đến. Mục đích của cô là gì thì cũng rất rõ ràng rồi. Cô gọi đồ xong, xoay người tìm một bàn trống lại vờ như bây giờ mới thấy tiến lên trước nói: "Diệp tiểu thư, cô cũng ở đây sao?"

Diệp Tâm đang cúi đầu xem món đồ chơi vừa mua, cô mỉm cười dịu dàng đáp lại: "Tưởng tiểu thư, thật trùng hợp!"

Tưởng Hân trên tay cầm một chiếc khoác ngoài của nam, cố tình đưa tới trước mặt cô: "Bắc Kinh này xem ra cũng thật nhỏ bé. Lại có thể trùng hợp gặp người quen như vậy thật tốt."

Dương Tiểu Như ngồi một bên sớm đã khó chịu biểu cảm giả tạo này của Tưởng Hân nhưng cô đương nhiên hiểu phép lịch sự tối thiểu.

Diệp Tâm muốn không để ý đến chiếc áo cũng khó. Cô ngồi còn cô ta đang đứng, nghiễm nhiên chiếc áo đập thẳng vào mắt cô rồi. Mà chiếc áo này chính cô mua cho anh, sáng nay cô còn đích thân mặc lên cho anh nữa.

Dương Tiểu Như nhìn theo ánh mắt cô nhìn đến chiếc áo. Nếu cô nhớ không nhầm chiếc áo này cô cùng với Diệp Tâm chọn qua chọn lại cuối cùng cũng chọn ra một cái ưng ý nhất. Giờ thì hay rồi. Đến cô còn nhận ra nữa là Diệp Tâm.

Một giây này nụ cười trên môi cô trở nên hết sức gượng gạo, cô biết rõ ràng chiếc áo này của anh nhưng lại muốn hỏi lại một lần nữa. Chiếc áo này cũng không phải chỉ có mình cô mua cho anh, có thể là của người khác mà.

"Chiếc áo này cũng đẹp thật..."

Tưởng Hân thành công thu hút được ánh nhìn của cô, cười đến xinh đẹp, vừa nói vừa vuốt nhẹ chiếc áo đáp: "Có thể không đẹp sao. Nó là của Khiêm mà!"

Dương Tiểu Như lúc này sớm đã không chịu nổi, cô lên tiếng đuổi khách: "Tưởng tiểu thư, thật ngại quá. Chúng tôi còn có chuyện cần nói. Phiền cô tránh đi giùm!"

Tưởng Hân vẫn chưa chịu buông tha tiếp tục nói: "Diệp Tâm, chiếc áo này phiền cô trả lại Khiêm giúp tôi vậy."

Diệp Tâm đưa tay ra muốn nhận nhưng đôi tay cứng đờ giữa không trung. Dương Tiểu Như đưa tay cầm lấy, không khách khí nói: "Cố ca cũng thật là. Ai lại đi để cô cầm áo giúp như thế chứ!"

Diệp Tâm thu lại bàn tay, cô nâng lên tách trà nhấp một ngụm. Cô vì sao mới có chút chuyện như vậy đã trở nên mềm yếu rồi. Một lời cũng không nói ra được vậy?

Một câu của Dương Tiểu Như khiến cho nụ cười của Tưởng Hân cứng đờ. Cái gì mà cầm hộ. Rõ ràng Khiêm thấy cô mặc ít áo sợ lạnh nên đã khoác lên cho cô. Cô ta thật đúng là không biết điều: "Không phải..."

"Tưởng tiểu thư còn có chuyện muốn nói sao? Nếu không còn vậy phiền cô tránh đi giùm. Tiểu Tâm đang mang thai, lại đang mệt nên không tiếp cô được. Mời!" Dương Tiểu Như thấy Tưởng Hân định nói liền tuôn một tràng. Không để cô ta có cơ hội mở miệng phát ngôn ra những điều khiến người đối diện khó chịu. Cô còn cố tình làm động tác tiễn khách.

Nhìn Tưởng Tâm rời đi, Dương Tiểu Như hướng cô nói một bài: "Cậu xem, cậu còn nhún nhường cô ta sẽ nhảy lên đầu của cậu mà ngồi đó. Cố Duy Khiêm cũng thật hồ đồ. Chiếc áo này cậu mua cho anh ta bây giờ lại đưa cho người con gái khác. Thật khiến người khác bực mình. Mà cũng lạ, trên đời này đàn ông chết hết rồi hay sao mà cô ta cứ thích làm tiểu tam tranh giành chồng với cậu vậy. Kiếp trước chắc cậu đã mắc nợ cô ta nên kiếp này mới bị cô ta ám quẻ!"

Diệp Tâm vẫn không lên tiếng, cô chỉ gượng cười đáp lại Dương Tiểu Như.

Trước nay bản tính tiểu thư của Dương Tiểu Như luôn luôn như vậy. Không bao giờ để bản thân và những người xung quanh cô chịu thiệt. Cô rất ghét những cô gái yếu đuối, nhu nhược nhưng lại không ngờ tới Diệp Tâm một thời nay đã thay đổi rồi. Cô cầm điện thoại soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Lúc Dương Tiểu Như và Diệp Tâm rời khỏi quán, chiếc xe thể thao quen thuộc lập tức dừng ở trước mặt. Cố Duy Khiêm bước xuống xe vội vàng tới bên Diệp Tâm lo lắng nhìn một lượt.

"Tâm Nhi, em có chỗ không khoẻ sao?"

Diệp Tâm có chút bất ngờ, cô không khỏi ngạc nhiên: "Sao anh biết em ở đây?"

"Tiểu Như nhắn tin cho anh nói em không được khoẻ." Cố Duy Khiêm thấy cô không có vấn đề mới nhẹ nhàng thở ra, tâm anh cuối cùng cũng có thể buông lỏng.

Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn Dương Tiểu Như, cô ấy đúng là hết thuốc chữa rồi: "Em không sao."

Cố Duy Khiêm ôm lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn. Cô làm anh lo đến sắp phát điên rồi.

Dương Tiểu Như cũng không muốn làm bóng đèn, hướng hai người họ nói: "Trả đồ lại cho hai người. Mình về trước đây. Gặp cậu sau nha!"

Nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ tay Dương Tiểu Như, anh không khỏi sững người khi nhìn thấy chiếc áo. Cô như thế nào lại cầm chiếc áo này. Nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ bình tĩnh. Dường như anh đã hiểu tại sao Dương Tiểu Như lại nhắn một tin kia cho anh.

"Còn nơi nào muốn đi không?" Cố Duy Khiêm cất đồ vào trong xe, anh mở cửa cho cô, không nhanh không chậm hỏi.

"Không có." Diệp Tâm mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

Cố Duy Khiêm ngồi vào vị trí, anh không lập tức lái xe rời đi. Nhìn cô một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta về nhà!"

Diệp Tâm không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, thật chặt.