Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 110: Em Là Món Quà Đáng Giá Nhất!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời đột nhiên ấm áp hẳn lên, Ngu Thư Hân ngày mới bắt đầu bị Tiểu Đường đánh thức, nàng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"

"9 giờ." Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Nên rời giường thôi , đợi lát nữa chúng ta đi leo núi."

"Leo núi?" Ngu Thư Hân không phải rất tình nguyện: "Nhưng là bác sĩ Lục..."

"Không sao." Tiểu Đường dịu giọng nói: "Tôi đều an bài xong rồi."

Ngu Thư Hân nghe Tiểu Đường nói như vậy nơi nào còn có dị nghị, nàng xuống giường tiến phòng vệ sinh rửa mặt cuối cùng mặc vào một bộ đồ thể thao mang theo khẩu trang cùng mũ nắm tay Tiểu Đường ra ngoài. Xuống dưới đại sảnh trước cửa khách sạn Tiểu Đường lịch thiệp mở cửa xe giúp Thư Hân sau đó cô mới đi lên ngồi cạnh nàng ở ghế tài xế. Tiểu Đường gạt cần số nhấn chân ga, đánh tay lái chiếc xe bon bon hòa vào dòng xe cộ đưa hai người tới một quán ăn ven đường thì ngừng lại, hai người uống nửa bát sữa đậu nành rồi ăn vài chiếc bánh quẩy mới lên đường xuất phát đi leo núi.


Dưới chân núi đã có rất nhiều người ở đây, chờ một lúc lại có một đoàn du lịch nối đuôi nhau đi tới, phía trước đoàn người là một hướng dẫn viên cầm cờ hướng dẫn mọi người trong đoàn đi theo mình. Đoàn người nhịp nhàng đi lướt qua đầu xe ô tô của cô và nàng đang đậu gần đó, có tiếng huýt gió thanh âm trò chuyện không dứt thoảng qua bên tai. Ngu Thư Hân ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu xem ngoài cửa sổ hỏi: "Trực tiếp lái xe lên đó sao?"

Triệu Tiểu Đường gật đầu, hai tay đặt ở trên tay lái, trang phục hôm nay của cô cũng giống Thư Hân một bộ đồ thể thao thoải mái cùng màu. Tay áo được Tiểu Đường vén đến khuỷu tay lộ ra cánh tay nhỏ thon dài trắng nõn khá là mạnh mẽ.

Từ bên dưới ngọn núi đi đến giữa sườn núi có thể lái xe nhưng để đi lên trên nữa thì chỉ có hai cách một là leo núi, hai là ngồi cáp treo. Ngu Thư Hân lần trước đi theo đoàn du lịch du ngoạn chính là ở nơi này leo núi, lần này tuy rằng sức khỏe đã không có gì đáng ngại nhưng thật sự bò đến trên đỉnh ngọn núi kia cũng quá sức đối với một phụ nữ mang thai như nàng. Ngu Thư Hân không biết tại sao ngày hôm nay Tiểu Đường lại muốn đi tới đây leo núi.


Triệu Tiểu Đường lái xe đến giữa sườn núi rồi dừng xe ở bãi đậu, nơi này có rất ít du khách. Triệu Tiểu Đường xuống xe trước sau đó vòng qua ghế bên kia mở cửa dắt tay Thư Hân bước xuống, bản thân cô cũng đeo thêm khẩu trang và chiếc mũ thìa giống kiểu dáng Thư Hân đang dùng. Nhìn hai người lúc này trông giống một cặp tình lữ dùng đồ đôi ra ngoài du lịch hưởng thụ trông rất ngọt ngào đẹp đôi. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi Tiểu Đường lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, vài phút sau có một người đàn ông mặc vest đen hướng về phía hai người đi tới. Ngu Thư Hân nhận ra người đàn ông này chính là một trong số đám vệ sĩ theo chân hai người tối qua, nàng hỏi người kia : "Có việc?"

Vệ sĩ đi tới bên cạnh hai người cung kính gọi một tiếng Triệu tổng, Ngu tiểu thư sau đó đưa hai tấm vé cáp treo trên tay cho hai người. Ngu Thư Hân hơi kinh ngạc sau đó lại bật cười, mấy vệ sĩ này thật đúng là được Triệu Tiểu Đường sử dụng triệt để năng lực làm việc của họ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.


Thư Hân ngoan ngoãn để Tiểu Đường dắt đi theo phía sau cô hướng về nơi có cáp treo đi đến, nhóm vệ sĩ lập tức đuổi theo bước chân hai người thời thời khắc khắc ngăn người lạ ở xung quanh hai người đi sát gần. Nhưng mà nơi này đâu phải có rất nhiều người đâu, mấy người tới đây chủ yếu là để leo núi rèn luyện nên chả mấy ai ngồi cáp treo làm gì. Chỉ có mấy người già lớn tuổi, trẻ nhỏ đi theo gia đình du lịch mới ngồi cáp treo cho đỡ vất vả thôi, mấy người này đang xếp hàng đợi tới lượt. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường không có ý định đi cửa sau để khỏi xếp hàng lấy số, hai người rất tuân thủ đi tới quầy đứng xếp hàng phía sau mấy du khách kia. Phía trước hai người là hai người phụ nữ lớn tuổi mái tóc hơi bạc, hai người đó đang đứng chỉnh lại trang phục cho nhau hình ảnh rất ấm áp, thỉnh thoảng trò chuyện khẩu âm cũng rất khác biệt có thể nhìn ra họ là người nơi khác lại đây du ngoạn.
Ngu Thư Hân nhìn hai bà lão trước mặt lại nghĩ đến Triệu Tiểu Đường, nàng quay đầu nhìn thấy cô đang đứng ở phía sau mình tựa hồ đang che chở nàng. Ngu Thư Hân yên tâm lùi ra sau tựa ở trước người Tiểu Đường, cảm giác cơ thể cô mềm mại dán vào phía sau lưng nàng, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm chỉ thuộc về Tiểu Đường, bốn phía chim hót cũng đặc biệt dễ nghe hơn mọi ngày.EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý - ĐẠI NGU HẢI ĐƯỜNG - Chương 110: Em Là Món Quà Đáng Giá Nhất!
Hoa Hồng xanh lá mạ, sinh cơ áng mây hồng!

🍬🐟🍬❤️💛

"Làm sao vậy?" Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân dựa vào lại đây lại không nói gì cô mới hỏi: "Em mệt hả?"

"Không có." Ngu Thư Hân hướng về phía Tiểu Đường chớp chớp mắt: "Như vậy khá là thoải mái."

Triệu Tiểu Đường thấy hành động dựa dẫm này của Thư Hân bản thân bất đắc dĩ mỉm cười cưng chiều cúi đầu không nói.

Sau khi hai người lên cáp treo ngồi thì còn có thêm hai vệ sĩ nữa, mỗi một khoang cáp treo được bố trí hai băng ghế cho 4 người lên một lần. Ngu Thư Hân có chút ngại ngùng khi còn có hai người khác ở đây nên cũng không cùng Tiểu Đường trò chuyện nhiều. Nàng ngồi yên lặng ngắm nhìn cảnh sắc phía bên ngoài cách một tấm chắn cabin trong suốt, ở góc độ này nhìn xuống dưới khiến Thư Hân cảm thấy đầu hơi choáng váng. Nàng vội vàng rời tầm mắt đi, Tiểu Đường đưa tới một chai nước khoáng : "Uống một chút chứ ?"
Ngu Thư Hân xua tay.

Sau khi cáp treo dừng lại trạm phía trên thì vẫn còn cần đi qua một chiếc cầu kính mấy trăm mét mới lên tới đỉnh núi. Ngu Thư Hân cũng không có chứng sợ độ cao thế nhưng lần này khi mới đặt bước chân đầu tiên lên cây cầu kính tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Nàng vừa bước đi vừa níu lấy cánh tay của Tiểu Đường ép sát vào người cô bởi vì cầu kính trong suốt khiến con người ta cảm tưởng sẽ tớt xuống phía dưới lúc nào không hay bước chân run run. Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân sợ hãi đến toát mồ hôi như vậy liền giang tay ra đặt ở bên cạnh eo Thư Hân nửa ôm nửa kéo đỡ nàng sát vào lòng mình. Mưu kế nhỏ của Tiểu Đường thuận lợi mà thành công, ở trong lớp khẩu trang che kín gương mặt khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn.
Hai người tựa như những cặp tình nhân bình thường khác tình cảm gắn bó lúc nào cũng dính lấy nhau không rời.

Hai người đi qua chiếc cầu kính lại leo lên khoảng 10 bậc thang là tới đỉnh ngọn núi, nơi này gió thổi rất lớn ánh mặt trời trên cao tỏa tia nắng vàng rực rỡ. Đám mây trắng như làn sóng ùn ùn lướt qua, cảnh sắc xung quanh vô cùng đẹp không có gì diễn tả hết. Triệu Tiểu Đường còn muốn đi tới gần vách đá Thư Hân kéo cô lại hỏi: "Đường muốn đi hái hoa sao?"

Không lẽ Tiểu Đường thật sự muốn đến chỗ ngày trước nàng từng tới hái loài hoa kia sao!? Triệu Tiểu Đường bị Thư Hân vạch trần mục đích trong lòng cô cũng không ngại thừa nhận thẳng thắn: "Ừm."

Ngu Thư Hân không muốn liền lôi Tiểu Đường đi về hướng ngược lại nơi đó, trên đỉnh núi có khu nghỉ ngơi cho du khách có một vài nhóm người đang ở đó ngồi tán gẫu. Ngu Thư Hân sợ sẽ có người nhận ra mình liền nắm tay Tiểu Đường dẫn tới chỗ ghế đá góc khác, ở đây có bàn đá tròn và ghế được đánh bóng nhẵn, xung quanh cũng có rất nhiều cây đại thụ cho nên ngồi ở đây có thể che khuất bóng hai người. Chỗ này ngày trước Thư Hân và Hứa Giai Kỳ từng dừng chân nghỉ ngơi cho nên mới hiểu rõ địa hình chỗ này như thế, nàng mang theo Tiểu Đường ngồi xuống ghế đá rồi nói rằng: "Không cần đi."
Triệu Tiểu Đường không rõ: "Tại sao?"

Ngu Thư Hân nhưng chỉ là cười: "Cái kia hoa chỉ nở vào cuối năm, hiện tại Đường coi như muốn đi qua đó thì cũng không tìm được đâu."

Triệu Tiểu Đường đối với kiến thức liên quan tới hoa cỏ không hiểu gì hết, cô có chút áy náy: "Vậy lần sau đi."

"Lần sau chúng ta trở lại nơi này."

Ngu Thư Hân nhìn dáng vẻ chấp nhất của Tiểu Đường không khỏi cười khẽ: "Nhất định phải hái sao?"

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo kiên trì: "Nhất định phải hái."

Ngu Thư Hân đối diện cặp mắt sắc lẹm kia ngừng vài giây: "Kỳ thực không cần như vậy mà."

Nàng kéo tay Tiểu Đường qua giữ chặt, trải qua hai, ba ngày đổi thuốc thương tích đều đã kết vảy cũng không cần lúc nào cũng phải quấn băng gạc. Chỉ có lòng bàn tay là còn chút thương tích đo đỏ, sờ ở trên tay có chút chai sạn. Thư Hân theo miệng vết thương kia xoa xoa sờ tới sờ lui nhỏ nhẹ nói: " Tiểu Đường, chuyện tình cảm không cần phải tính toán chi ly như vậy. Càng không phải em cho Đường cái gì, Đường liền muốn trả lại em cái đó. Em là cam tâm tình nguyện làm những chuyện kia, nếu như lại được một lần nữa chọn lựa em vẫn sẽ đi làm việc đó."
"Cũng sẽ không oán Đường nửa chữ."

Triệu Tiểu Đường phản ứng lại đôi bàn tay nắm chặt lấy tay Thư Hân, cô lấy xuống khẩu trang ngồi xổm xuống trước người Thư Hân ngửa đầu nói: "Tôi biết."

"Tôi biết trong chuyện tình cảm không nên tính toán chi ly, thế nhưng vì người đó là em tôi mới muốn làm như vậy."

Cô nói xong chần chờ vài giây lại hỏi: " Em biết tại sao tôi sẽ dùng phương thức ngày trước em theo đuổi tôi để theo đuổi em không? "

Ngu Thư Hân đúng là không nghĩ tới điểm ấy, nàng vẫn cho rằng là bởi vì Triệu Tiểu Đường không biết cách theo đuổi người khác nên mới học theo cách thổ lộ của nàng ngày trước. Hơn nữa trước đó Thư Hân năm lần bảy lượt từ chối quà từ cô về sau Tiểu Đường phải thay đổi sách lược tán tỉnh cho nên Thư Hân cũng không lưu tâm điều này. Hiện tại bị Tiểu Đường hỏi, đôi mi thanh tú của Thư Hân khẽ nhíu lại : "Tại sao ạ?"
Triệu Tiểu Đường quan sát ánh mắt trong trẻo của Thư Hân biểu tình rạng ngời, cô không trả lời mà hỏi lại: "Trước đó em theo đuổi tôi có tâm tình như thế nào?"

Tâm tình ra sao ?

Cánh môi hồng nhuận căng mọng ẩn mình dưới lớp khẩu trang khẽ giật giật, nàng vẫn chưa lên tiếng đã bị Tiểu Đường cướp trước một bước nói rằng: "Dũng cảm, quyết đoán, kiên định, liều lĩnh, được ăn cả ngã về không."

"Đúng không?"

Ngu Thư Hân lúc trước đối với Triệu Tiểu Đường xác thực chính là như vậy. Nàng sẵn sàng dùng thanh xuân của mình, sự nghiệp đang thăng hoa để đánh đổi lấy tình yêu của cô bất chấp cô lúc đó không hề thích nàng tối ngày lạnh nhạt thờ ơ. Bây giờ Tiểu Đường ở trước mặt nàng từng chút một hỏi dò lại làm Thư Hân vô lực phản bác, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
"Thư Hân." Triệu Tiểu Đường gọi tên của nàng rất tha thiết trân trọng, không còn là giọng nói mang theo hàn khí nghiêm khắc, giọng cô đặc biệt khàn khàn mà ấm: "Có thể được em yêu trao tình cảm đối với tôi mà nói đó là một niềm hạnh phúc."

"Tôi cũng muốn." Tiểu Đường dừng một chút: "Muốn em có thể nắm giữ loại hạnh phúc này."

"Càng hi vọng người đem niềm hạnh phúc kia đến cho em chính là tôi."

Xưa nay cách biểu đạt của Tiểu Đường luôn gọn gàng dứt khoát so với lần đầu mối quan hệ của hai người được Tiểu Đường dùng sự logic của bản thân đối đáp thì tốt hơn rất rất nhiều. Sau khi nghe Tiểu Đường nói ra những điều chất chứa trong suy nghĩ của cô Thư Hân cũng đã hiểu mọi chuyện, nàng có vài giây thất thần tựa hồ bản thân nàng không nghĩ tới ngay từ đầu Tiểu Đường đã có suy nghĩ như vậy, nàng còn tưởng rằng...
Nghĩ đến suy đoán trước đây Tiểu Đường vì đứa bé mà mới muốn chịu trách nhiệm với nàng, đối tốt với nàng đúng là một suy đoán ngốc nghếch mà. Bây giờ nghĩ lại Tiểu Đường vì mình mà không ngại vượt ngàn cây số, trèo non lội suối chỉ vì muốn hái đóa hoa kia tặng nàng Thư Hân nhịn không được đưa tay ôm chầm lấy cổ Tiểu Đường kéo cô hướng về mình ôm chặt.

"Thư Hân." Triệu Tiểu Đường ôm eo Thư Hân mặt kề sát ở trước ngực nàng cô nói rằng: "Tôi trước đây đã suy nghĩ rất lâu, coi như em không chấp nhận tôi thì tôi vẫn sẽ muốn cho em biết. Em xứng đáng để người khác yêu thương trân trọng, em xứng đáng có được hết thảy sự tốt đẹp nhất trên thế gian này.... Em là người con gái duy nhất khiến tôi hiểu yêu là như thế nào.... "

"Đừng nói nữa." Ngu Thư Hân giọng nói lạc đi, nàng ôm chặt hai vai của Tiểu Đường, hai tay vì dùng sức đến đầu ngón tay cũng trắng bệch. Triệu Tiểu Đường sợ tâm tình của Thư Hân quá khích liền vỗ về nàng một hồi lâu. Ngu Thư Hân nghe Tiểu Đường ở bên tai mình nói nhỏ an ủi nàng liền dứt khoát đứng lên, không nói một lời chính là kéo Tiểu Đường đứng dậy đi ở bên cạnh người.
Triệu Tiểu Đường bị Thư Hân lôi kéo một bên đeo khẩu trang một bên hỏi: " Chúng ta đi đâu?"

Ngu Thư Hân bước tiếp cũng không quay đầu lại: "Xuống núi."

"Trở lại khách sạn."

Triệu Tiểu Đường cười khẽ, cô bước nhanh hơn một bước đi song song với Thư Hân rồi nhanh hơn bước nữa đứng trước mặt nàng. Đang định nói gì đó thì điện thoại của Thư Hân đột nhiên đổ chuông khiến cả hai giật mình một cái, Ngu Thư Hân nới lỏng bàn tay đang lôi kéo Tiểu Đường ra, nàng trầm mặc hai giây nhận điện thoại.

Lisa bên kia đang ấn ấn cái trán: " Em đang ở đâu? Buổi chiều ký hợp đồng, chị đi qua đón em nha ?"

"Buổi chiều ạ?" Ngu Thư Hân mờ mịt xem bốn phía: "Em đang ở ngoài thành phố."

"Ngoài thành phố ?" Lisa căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng cất cao: "Em không phải ở Triệu gia nghỉ ngơi sao?"
" Thế nào lại chạy đi nơi khác rồi?"

Ngu Thư Hân buông thõng đôi tay đang cầm tay Tiểu Đường, nàng gãi đầu một cái lại quay người trở về chiếc ghế đá gần đó vừa ngồi, trả lời: "Em đi ra thư giãn."

"Triệu tổng có ở bên cạnh em không?"

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô: "Có ạ."

Lisa lúc này thấy yên tâm rồi: "Ừm, vậy em mau trở lại đây, bản hợp đồng trong hai ngày cần phải kí rồi. Phía đoàn phim đã bắt đầu thả tin tức."

Ngu Thư Hân nghe vậy đáp lại: "Em biết rồi, buổi tối em sẽ trở lại."

"Cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi." Lisa đến cùng còn lo lắng thân thể nàng: "Chú ý nghỉ ngơi nhé."

"Vâng." Thư Hân nói: "Chị Lisa yên tâm."

Lisa biết bên người Thư Hân có Triệu Tiểu Đường thì còn có cái gì không yên lòng nữa chứ. Người kia đều hận không thể đem Ngu Thư Hân phủng ở bên trong lòng bàn tay, đừng nói để Cẩu Tử tới gần, chính là bản thân Lisa tới gần đều phải bị ánh mắt lạnh như băng kia làm cho hóa đá rồi cho nên Lisa rất yên tâm cúp điện thoại.
Ngu Thư Hân ngồi dựa vào băng ghế, mới vừa cùng Lisa trả lời điện thoại làm cho nàng bình tĩnh không ít, nàng quay đầu đối với Triệu Tiểu Đường nói: "Chúng ta xuống núi thôi."

Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên người nàng: "Tôi đã để bọn họ đi mua vé cáp treo rồi."

Ngu Thư Hân gật đầu có chút áy náy: "Xin lỗi, đều không thể tốt tốt bồi Đường đi dạo."

"Tôi cũng không thích dạo chơi cho lắm." Triệu Tiểu Đường chậm rãi nói: "Tôi càng yêu thích ngủ hơn."

Câu nói không có gì quá ngạc nhiên vì Thư Hân đã nghe những câu tương tự như vừa rồi quá nhiều rồi. Đúng là cái con người da mặt dày mà! Trời ơi, đồ háo sắc này! EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý - ĐẠI NGU HẢI ĐƯỜNG - Chương 110: Em Là Món Quà Đáng Giá Nhất!
Ngu Thư Hân nghe vậy đang định quay qua liếc cho cô một cái cảnh cáo ai ngờ khi bản thân chạm mắt với đôi mắt sáng quắc kia trái tim lại đập nhanh hơn, mạnh hơn. Làm cho nàng không dám nhìn thẳng vào cô phải dời tầm mắt qua hướng khác, vệ sĩ chạy đi mua vé đã trở lại. Ngu Thư Hân đứng lên, chiếc điện thoại nắm trong lòng bàn tay truyền đến tiếng chuông nhắc nhở của thông báo đẩy  nàng tiếp nhận tấm vé của Tiểu Đường đưa cho sau đó cúi đầu mở điện thoại ra nhìn đến phần thông báo của Weibo đẩy tin tức tới thì sửng sốt vài giây.

# Thái Khôn tham gia diễn Phản Quang #