Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 4



Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Dường như Hàn Dương vừa gặp đã yêu Lâm Nguyệt.

Lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Nguyệt là ở cửa tiểu khu, chủ nhật ngày hôm đó anh ta về nhà, khi đi tới trước cửa chính thì sau lưng có tiếng còi xe. Hàn Dương vừa tránh vừa quay đầu nhìn lại, một chiếc xe taxi màu xanh da trời chậm rãi chạy tới, lúc nhìn thoáng qua, anh ta thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế lái phụ, mái tóc dài hơi xoăn khẽ bay theo gió, để lộ gương mặt trắng trẻo sạch sẽ.

Gọn gàng, xinh đẹp.

Vài giây ngắn ngủi, chiếc taxi lái đi.

Nhưng Hàn Dương vẫn đứng sững tại chỗ, ánh mắt đuổi theo taxi, hình bóng gương mặt của cô gái vẫn ở trong tâm trí anh ta không rời đi được.

Cấp 3, đại học, thậm chí là khi đi học nghiên cứu, Hàn Dương đã thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa có người nào chỉ nhìn một cái đã khiến anh ta quên cả bước đi.

Hàn Dương không kìm lòng được bước nhanh chân hơn, rẽ vào ngã rẽ, từ xa nhìn thấy chiếc xe taxi dừng lại ở dưới tầng nhà mình. Mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè tiểu khu đều sẽ có một nhóm khách thuê mới, Hàn Dương lập tức đoán ra thân phận của cô, anh ta vui mừng tiến lại gần, lần đầu tiên chủ động giúp con gái dọn nhà. Thực ra hành lý của Lâm Nguyệt rất nặng, khiêng lên tầng năm khá mệt, nhưng thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười nói tiếng cảm ơn của Lâm Nguyệt, Hàn Dương vô cùng thỏa mãn.

Có lần anh ta "tình cờ gặp gỡ" Lâm Nguyệt rồi cùng nhau về nhà bị mẹ thấy được. Đêm đó mẹ có nói mấy câu, Hàn Dương loáng thoáng đoán được mẹ không đồng ý cho anh ta theo đuổi Lâm Nguyệt, nhưng bất kể thế nào, Hàn Dương đều không ngờ tới mẹ sẽ nuốt lời rồi đuổi người ta đi.

Đột nhiên Hàn Dương không dám nhìn Lâm Nguyệt nữa, nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hàn Dương cứng người lại.

Bà Ngô không quan tâm đến con trai, mặt không thay đổi đánh giá Phó Nam, Chu Lẫm rồi hỏi Lâm Nguyệt: "Tìm được phòng rồi à, tối nay dọn hả?"

Thái độ của bà ta rất tệ, dường như cao hơn người khác một bậc, vô duyên vô cớ bị người ta nuốt lời, dù tính tình Lâm Nguyệt có tốt cũng không thể duy trì nụ cười trước mặt bà Ngô được, giống như giải quyết việc chung nói: "Tối nay dọn trước một chút, tối mai dọn xong hết sẽ trả lại chìa khóa."

Nhìn thấy được sự tức giận ẩn giấu của Lâm Nguyệt, trong mắt bà Ngô nhanh chóng thấp thoáng sự trào phúng, không dây dưa nhiều, chỉ bảo Lâm Nguyệt trước khi đi phải thu dọn căn phòng sạch sẽ. Từ đầu tới cuối, bà Ngô không nói một chữ thô tục, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh mắt của bà ta đều mang theo sự kiêu căng vô hình.

Lâm Nguyệt nhịn, nhưng Hàn Dương không thể nào chịu được cách mẹ mình đối xử với cô gái mình thích như vậy, xoay người chất vấn: "Mẹ, căn phòng..."

Bà Ngô lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Không phải con định đi chạy bộ à? Không chạy thì vào nhà đi."

Không muốn cãi nhau với con trai ở bên ngoài, bà Ngô nói xong liền về nhà, để lại cửa chống trộm cho con trai khóa.

Tay Hàn Dương cuộn lại thành nắm đấm.

Lâm Nguyệt mới là người oan nhất, nhưng thấy bóng lưng gầy gò cứng ngắc của Hàn Dương, đột nhiên Lâm Nguyệt hơi đồng tình với người nghiên cứu sinh lấy việc giúp người làm niềm vui này, bàn về tuổi tác, Lâm Nguyệt nhỏ hơn Hàn Dương 2 tuổi, nhưng có lẽ do đã bước vào xã hội đi làm rồi nên Lâm Nguyệt vô tình coi Hàn Dương là học sinh của mình.

"Anh vào đi, đừng vì chuyện này mà cãi nhau với người nhà, phòng mới của tôi rất tốt." Dắt Phó Nam đi lên sân thượng tầng hai, Lâm Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ.

Hàn Dương quay lưng lại với cô, vẫn còn tức giận, cũng không có mặt mũi nào đối diện với cô.

Hai người không được coi là bạn bè, lập trường của Lâm Nguyệt cũng không thích hợp nói nhiều, cô dắt Phó Nam đang mờ mịt tiếp tục đi lên tầng, Chu Lẫm yên lặng theo sau.

"Cô ơi, bà kia hung dữ quá." Leo lên mấy tầng, Phó Nam thầm nói với Lâm Nguyệt.

Tâm trạng của Lâm Nguyệt hơi phức tạp. Lúc mới liên hệ thuê phòng, bà Ngô vẫn không như vậy, rất hòa nhã với cô, không biết tại sao, sau này gặp nhau thái độ của bà Ngô lại thay đổi.

Hàn Dương cũng không hiểu rốt cuộc mẹ nghĩ thế nào, về đến phòng khách, anh ta trầm mặt hỏi đáp án. Bà Ngô đang ngồi bên cạnh chồng mình, say sưa nhìn TV chằm chằm, lời nói ra lại như một gáo nước lạnh giội lên đầu Hàn Dương: "Mẹ biết con thích cô ta, nhưng mẹ không đồng ý, nếu không thể ở bên nhau, mẹ không thể cho con có cơ hội theo đuổi cô ta được."

Ông Hàn kinh ngạc nhìn vợ và con trai, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Lâm Nguyệt có chỗ nào không tốt chứ?" Hàn Dương nhìn mẹ chằm chằm, muốn biết nguyên nhân.

Rốt cuộc bà Ngô cũng khinh bỉ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn lên trên, giống như có thể nhìn thấy Lâm Nguyệt cách đó mấy tầng: "Con là nghiên cứu sinh của trường nổi tiếng, trong nhà có phòng có xe, cuối cùng cũng phải tìm một người vợ ở đây, cô ta là sinh viên đại học nông thôn, có chỗ nào xứng với con hả?"

Bà ta đã xem CMND của Lâm Nguyệt rồi, dù là cùng một tỉnh nhưng là người của huyện nhỏ trấn nhỏ, thậm chí bà ta còn chưa nghe đến chỗ nhỏ đó bao giờ, loại con gái này, làm khách thuê thì bà Ngô hoan nghênh, làm con dâu ư, không có cửa đâu! Con trai của bà ta nên tìm một người môn đăng hộ đối, Lâm Nguyệt có thể cho con trai bà ta cái gì chứ? Kết hôn chỉ làm liên lụy tới nó thôi.

Trừng mắt với con trai, âm lượng của bà Ngô cũng cao hơn, dùng hành động để từ chối nói chuyện với con trai.

Thành kiến về hộ khẩu là một hiện tượng phổ biến của thành phố lớn, nhưng hôm nay Hàn Dương mới biết mẹ của anh ta cũng hư vinh như thế.

"Con thích ai không cần bố mẹ quan tâm." Hàn Dương lạnh lùng nói, sau đó bước nhanh mấy bước, lại đi ra ngoài.

Bà Ngô đứng bật dậy muốn đuổi theo con trai, ông Hàn kéo vợ lại, đau đầu nói: "Con đã lớn, bà quan tâm nhiều thế làm gì, bà đuổi người rồi, Lâm Nguyệt kia cũng không ngốc, sẽ không chấp nhận con trai bà đâu, xem TV đi, có đuổi theo thật thì bà lại nhúng tay vào nữa."

Bà Ngô nhìn cửa nhà chằm chằm, nghe xong lời của chồng, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình dáng người đàn ông đã gặp ở hành lang lúc nãy, cả người là một màu đen, nhìn không giống người tốt, buổi tối lại cùng Lâm Nguyệt về nhà, chắc chắn hai người này có gian tình. Nghĩ như thế, bà Ngô yên tâm, cảm thấy sẽ có người giúp bà xua tan mấy suy nghĩ của đứa con trai ngốc này.

Trên tầng năm, Lâm Nguyệt mở cửa phòng mời Chu Lẫm và Phó Nam vào.

Căn phòng chỉ có 10 mét vuông, một ban công nhỏ và phòng vệ sinh, hai vali đã được Lâm Nguyệt thu dọn xong tối qua được xếp dựa vào tường và một túi hành lý rất lớn, sau đó căn phòng căn bản không còn gì nữa, chỉ còn lại bộ đồ dùng trên giường và mấy cái túi nhựa dùng để đựng mấy thứ vụn vặt.

"Chính là mấy cái này?" Chu Lẫm nhìn xung quanh một vòng, bất ngờ hỏi.

Lâm Nguyệt gật đầu. Tháng trước mới dọn nhà, vì để bớt việc nên cô đã bỏ một đống đồ cũ đi, hành lý thực sự không nhiều.

Chu Lẫm đi ra trước ban công, nhìn ngó một lúc sau đó xoay người vào, hờ hững nói: "Dọn một lần cho xong luôn đi, ngày mai không cần sang đây nữa."

Vẻ mặt bà chủ nhà này rất cay nghiệt, anh không muốn gặp lại lần thứ hai.

Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, nhanh vậy à?

Chu Lẫm dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh, hai tay đút túi quần, liếc mắt nhìn giường của Lâm Nguyệt: "Tôi đã thu dọn bên đó hết rồi, một lần cho xong, cũng đỡ lo."

Lâm Nguyệt chậm rãi đánh giá lại căn phòng đã ở trong một tháng này, quả thực không có gì đáng để lưu luyến nữa.

"Ừ, tôi sẽ lập tức thu dọn, hai người ngồi đi." Lâm Nguyệt nhanh chóng quyết định.

"Mấy vali đều đầy rồi hả?" Chu Lẫm hất cằm về phía hai cái vali màu hồng phấn cạnh tường, "Đầy rồi thì tôi mang xuống trước."

Lâm Nguyệt gật đầu.

Chu Lẫm đứng lên dùng một tay xách vali đi thẳng ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, Lâm Nguyệt thấy kinh ngạc không thôi. Một cái toàn quần áo, miễn cưỡng có thể coi là nhẹ, nhưng trong vali còn lại đều là sách, nặng trình trịch, cô chỉ có thể kéo đi, làm sao mà Chu Lẫm lại nhấc lên như xách một con gà vậy?

"Cô ơi, con cần dọn cái gì ạ?" Phó Nam cũng nóng lòng muốn thử, cậu học sinh nhỏ bé đang đứng trước túi hành lý lớn nhất của Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt mỉm cười, đưa cho cậu bé con gấu bông nhỏ ở trên giường: "Nam Nam giúp cô cầm trước, lát nữa chúng ta cùng đi nhé."

Phó Nam vui vẻ nhận lấy gấu nhỏ, cúi đầu nghiên cứu, cảm thấy con gấu này rất đẹp.

Bên ngoài hành lang, mỗi tay Chu Lẫm xách một vali đi xuống tầng ba thì gặp phải Hàn Dương. Hàn Dương nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, Chu Lẫm cũng không nhìn anh ta, chậm rãi đi xuống tầng, dáng vẻ thoải mái như thể hai tay trống trơn. Hàn Dương đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân xa dần, sau đó mới nhanh chân bước lên tầng.

Lâm Nguyệt đang gấp chăn lại nhét vào trong túi hành lý, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại thì thấy Hàn Dương đứng trước cửa, vẻ mặt không được tự nhiên.

Thứ đầu tiên Hàn Dương nhìn thấy là chiếc đệm còn lại trong phòng, kinh ngạc hỏi: "Tối nay đi luôn à?" Không phải đã nói sẽ ở lại một đêm sao?

Lâm Nguyệt nhìn theo ánh mắt của anh ta, khẽ cười: "Không có nhiều đồ lắm nên dọn một lần cho xong, đúng rồi, tôi trả chìa khóa cho anh nhé." Cất chăn xong, Lâm Nguyệt lấy chìa khóa trên bàn, gỡ một cái xuống rồi đưa cho Hàn Dương.

Hàn Dương nhìn cô, đầu tiên thấp giọng áy náy nói: "Xin lỗi cô, mẹ tôi không nên nuốt lời như vậy."

Lâm Nguyệt thực sự không để ý cho lắm: "Không sao, anh đừng để trong lòng, tiếp tục học cho tốt nhé."

Cô đang cười, gương mặt dưới ánh đèn vừa mịn màng lại hồng hào, lớp mồ hôi dày đặc ẩn hiện dưới hàng tóc mái, không biết là leo cầu thang mệt hay do thu dọn đồ đạc mệt, Hàn Dương chỉ biết hiện tại cô rất đẹp, anh ta không muốn lùi bước nữa. Tiếng bước chân dưới tầng càng ngày càng gần, là người nọ đang quay về, Hàn Dương nắm chặt chìa khóa, lấy hết dũng khí hỏi: "Tôi, tôi có thể thêm WeChat của cô không?"

Lâm Nguyệt ngẩn người, cô còn tưởng rằng Hàn Dương chỉ đang tạm biệt, nhưng vào giờ phút này, gương mặt của Hàn Dương đỏ lên cùng với ánh mắt chờ mong của anh ta, đột nhiên khá giống với mấy nam sinh đã từng theo đuổi cô khi còn đi học. Một cô giáo và một sinh viên đại học, tuy số lần hai người vô tình gặp nhau hơi nhiều nhưng Lâm Nguyệt chưa bao giờ ngờ được chuyện này.

Nhận ra tấm lòng của Hàn Dương, gương mặt bà Ngô chợt hiện ra, tới lúc này Lâm Nguyệt mới hiểu vì sao bà Ngô lại đuổi cô đi.

Không biết tại sao Lâm Nguyệt lại buồn cười, bà Ngô cảm thấy cô đang quyến rũ con trai bà ta sao?

"Thôi, chúng ta cũng không quen thân mà." Lâm Nguyệt lịch sự từ chối, không muốn cho Hàn Dương hi vọng không nên có.

Sự lo lắng và căng thẳng của Hàn Dương trở nên nhạt dần.

Chu Lẫm không nhanh không chậm đi lên tầng.

Lâm Nguyệt không đợi anh xuất hiện đã đi vào cất laptop, quay lưng ra cửa, nhưng cô biết Hàn Dương đi rồi, Chu Lẫm bước vào, may mà Chu Lẫm không hỏi gì cả.

"Còn cái này nữa, đã làm phiền anh rồi." Toàn bộ đã dọn xong, Lâm Nguyệt nhìn túi hành lý căng phồng, nhỏ tiếng nói.

Chu Lẫm ừ một tiếng, nhấc túi hành lý khiêng lên vai, trước khi đi còn cầm cái túi laptop nặng nề của Lâm Nguyệt, tiếp theo không nói gì đã cướp luôn cả hai cái balo. Trong lòng Lâm Nguyệt đầy cảm kích, dùng tay nhấc mấy cái túi nhỏ còn lại, cuối cùng nhìn căn phòng một lượt rồi tắt đèn đóng cửa, dắt Phó Nam xuống dưới tầng.

Sau khi lên xe, Chu Lẫm yên lặng lái xe, Phó Nam buồn ngủ nên dựa vào ghế ngồi gật gù, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn ra cửa sổ. Kinh tế của thành phố Giang phát triển, ánh đèn buổi tối rất lung linh, hầu như mấy tòa nhà cao tầng đều sáng đèn, xe chạy qua một tiểu khu, Lâm Nguyệt thấy cửa sổ sáng rực, trong lòng lại dâng lên nỗi khát khao về gia đình.

Chu Lẫm nhìn gương chiếu hậu, thấy trên cửa sổ phản chiếu một gương mặt cô đơn xinh đẹp.

Anh cụp mắt hỏi Phó Nam: "Buồn ngủ rồi hả?"

Phó Nam dụi mắt, bướng bỉnh lắc đầu: "Chưa ạ."

Chu Lẫm hừ một tiếng, chốc lát sau, đột nhiên trong xe vang lên ca khúc chủ đề của một bộ phim hoạt hình nhẹ nhàng. Nghe thấy giai điệu đó, Lâm Nguyệt không nhịn được bật cười, gần đây mấy bạn học nhỏ đều theo dõi bộ phim hoạt hình này, mấy cô giáo cũng lén lút thảo luận vài câu, nếu muốn được mấy bạn nhỏ yêu quý thì thầy cô giáo cũng phải hiểu rõ trào lưu của bọn chúng.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười vui vẻ của Phó Nam, sự chú ý của Lâm Nguyệt chuyển sang Phó Nam, cô cười suốt cả đường.

10 phút sau, xe dừng lại.

Lần này Lâm Nguyệt vội cướp lấy một cái vali, cô không cậy mạnh nên chỉ cầm vali quần áo.

Chu Lẫm nhìn cô, không quan tâm cho lắm, anh đeo túi hành lý lớn lên trên vai, một tay cầm vali đựng sách, đi trước dẫn đường.

Lâm Nguyệt đi theo sau, ánh mắt không tự chủ rơi vào người Chu Lẫm. Chu Lẫm mặc quần dài, áo sơ mi tay ngắn, hai tay đều mang vật nặng khiến cơ bắp trên cánh tay căng lên, áo sơ mi bó sát người, bắp thịt sau lưng cũng hiện ra rõ ràng. Vật nặng như vậy mà anh cầm lên không tốn sức chút nào, bước chân vừa nhanh vừa ổn định, cả hành lang chỉ nghe thấy tiếng thở càng ngày càng nặng của cô.

"Chờ ở đây một chút." Đến tầng ba, đột nhiên Chu Lẫm xoay người, nhìn chằm chằm vào cô rồi nói.

Lâm Nguyệt thở hồng hộc, ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Chu Lẫm đâu, chỉ có tiếng bước chân, giống như đi lại giống như chạy.

Anh còn chạy nữa ư?

Mồ hôi rơi như mưa, không biết tại sao trước mắt Lâm Nguyệt lại hiện ra bóng lưng của Chu Lẫm, cánh tay kia còn to hơn cái chân nhỏ của cô nữa.

Buổi chiều Lâm Nguyệt còn đề phòng sự cường tráng của anh, bây giờ cô lại rất yên tâm.