*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vũ Vũ
Thời điểm Hoắc Từ cùng Bạch Vũ nói chuyện, Bạch Vũ suýt chút nữa đã lật đổ chiếc bàn ăn.
Ngay sau khi kết thúc buổi chụp hình ngày hôm nay, Hoắc Từ mời tất cả mọi người cùng đi ăn tối.
Hoắc Từ là bà chủ, từ trước tới nay ra tay đều luôn hào phóng, cô đặt hai phòng, một phòng lớn cho tất cả mọi người, cô cùng Bạch Vũ ở phòng bao nhỏ hơn.
Hai người bọn họ ăn được một nửa, Mạc Tinh Thần mới tới.
Nếu không phải Mạc Tinh Thần kịp thời đè xuống Tatami* trên chiếc bàn, đoán chừng mọi thứ thật sự đều bị Bạch Vũ lật đổ.
“Hoắc Từ, cậu cũng thật là, chuyện lớn như vậy dù sao cậu cũng nên thương lượng trước với Tiểu Bạch một tiếng. Cậu và Tiểu Bạch cùng nhau mở phòng làm việc, cậu cũng phải tôn trọng cậu ấy chứ.” Mạc Tinh Thần như người từng trải, đầy thấm thía nói.
Ngồi ở phía đối diện, Bạch Vũ vô cùng tức giận, cậu hận không thể từ trên bàn bò lại bóp chết Hoắc Từ.
Thấy Mạc Tinh Thần nói vậy, Bạch Vũ chỉ về phía cô ấy, mắng: “Cậu ít giả bộ làm người tốt đi, tớ khẳng định việc này cậu cũng biết đúng không? Mạc Tinh Thần, thiệt thòi cho tớ ngày thường đối xử với cậu không tệ, cậu thế mà cùng cậu ấy hợp nhau lừa gạt tớ. Tớ nói, như thế nào mà cậu lại đột nhiên tới đây.”
“Mẹ kiếp, là Hoắc Từ kêu tớ tới ăn cơm.”
Mạc Tinh Thần vừa nói xong, liền cùng Bạch Vũ nhìn sang phía Hoắc Từ.
Hoắc Từ thản nhiên nhìn Mạc Tinh Thần: “Tớ kêu cậu tới, chính là muốn cậu khuyên nhủ Tiểu Bạch giúp tớ.”
Mạc Tinh Thần tức giận, miệng đều méo cả đi: “Có chuyện gì tốt sao cậu không nghĩ tới tớ.”
“Nhân vật trang bìa tháng mười hai của Elle là tiểu sinh Mục Đình, còn có tháng sau Gucci sẽ tuyên bố đại sứ tại Trung Quốc.” Hoắc Từ vừa nói xong, Mạc Tinh Thần mặt mày hớn hở.
Cô ấy là một blogger thời trang trên Weibo, trước mắt có hai trăm vạn fans theo dõi. Sở dĩ Mạc Tinh Thần có thể từ gà rừng biến thành chim công, chính là dựa vào các loại tin tức mà Hoắc Từ cung cấp.
Hoắc Từ làm việc vô cùng có nguyên tắc, mặc dù giá cô đưa ra cao nhưng ai đến cũng không cự tuyệt. Năm ngoái, sau khi tổng kết lại, khiến Bạch Vũ phải sợ đến ngây người chính là chỉ trong một năm, số tạp chí Hoắc Từ đã chụp lên tới con số chín mươi. Mạc Tinh Thần từ khi lấy tin tức ở chỗ Hoắc Từ, so sánh với bất kỳ biên tập viên thời trang nào cũng đều hữu ích hơn không ít.
Dù sao, biên tập viên thời trang cũng chỉ chuyên về một mảng, còn Hoắc Từ cầm trong tay chính là tất cả các loại tin tức liên quan tới ngành thời trang.
Bạch Vũ thấy các cô ngay trước mặt mình thỏa thuận với nhau, cậu tức giận đến mức tóc đều dựng thẳng. Chỉ có điều cậu còn chưa kịp làm ra hành động nào, Mạc Tinh Thần đã phản bội, quay đầu khuyên: “Tiểu Bạch này, tớ nói thật, dù sao Hoắc Từ đã đồng ý tiếp nhận công việc này rồi, cậu cũng không thể để cho cậu ấy tự mình ném bỏ danh tiếng đi được.”
“Ném bỏ danh tiếng? Cậu hỏi Hoắc Từ một chút, rốt cuộc là vì cái gì?”
Nếu không phải cách cái bàn với không tới, Bạch Vũ thật muốn hung hăng chọc vào ót cô ấy một cái.
Mạc Tinh Thần nhìn Hoắc Từ, chuyện này đúng là không hợp lí.
Hoắc Từ cũng không có ý định giấu diếm: “Ngày đó, cậu cũng ở quán bar, chính là anh ấy mời tớ.”
“Nam thần sơ mi trắng?” Mạc Tinh Thần hít vào một hơi, sau đó lại hỏi: “Không phải là cậu đã ngủ cùng anh ta?”
“Còn chưa có.” Nghe Hoắc Từ phủ nhận, Mạc Tinh Thần thở ra nhẹ nhõm, Hoắc Từ lại nói: “Nhưng sắp rồi.”
Mạc Tinh Thần: “……” Vì để tớ kêu cậu một tiếng ba ba, cậu cũng không cần phải nghiêm túc như vậy chứ.
“Cậu có biết hiện tại có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cậu hay không. Lại nói, cái người ở thâm sơn cùng cốc Nam Vãn kia, nửa năm nay so với cậu đều không có thua kém. Chín trang bìa lớn, cô ta cầm xuống hai cái. Nếu không phải do cậu xuất ngoại, sẽ có phần cho cô ta sao? Lần này cậu lại nghỉ một tháng, còn không biết cô ta muốn tùy tiện làm gì đâu.”
Hai năm nay, Nam Vãn là nhiếp ảnh gia mới, cô ta tốt nghiệp trường danh tiếng, diện mạo cổ điển lại thanh tú, có không ít người nói rằng, cô ta trông không giống nhiếp ảnh gia mà giống với tài nữ nuôi dưỡng ở cổ đại hơn.
Bạch Vũ cùng Mạc Tinh Thần đều không thích cô ta, thời điểm cô ta vừa mới xuất hiện đã bám chặt lấy Hoắc Từ. Hoắc Từ lạnh lùng thần bí, cô ta lại đem chính mình đắp nặn thành hình tượng dịu dàng khả ái, tài trí hào phóng. Đã nhiều năm qua, Hoắc Từ đi theo hướng nhiếp ảnh thương mại, cô ta vẫn một mực đem tác phẩm đi dự thi. Mấy năm nay mới bắt đầu chuyển sang nhiếp ảnh thương mại.
Hai tháng này, tạp chí xã hội nhất định sẽ mời nhân vật quan trọng tới. Năm đó, Hoắc Từ một lần liền giành được cơ hội chụp ảnh cho tạp chí <V> kỉ niệm tròn mười năm thành lập, nhân vật trang bìa chính là ảnh hậu đoạt giải Cannes Trịnh Nhung.
Đây cũng là một bước tiến quan trọng đến vị trí ngày hôm nay của Hoắc Từ.
Trong khoảng thời gian Hoắc Từ không có mặt ở đây, Nam Vãn đã cầm xuống hai trong năm tạp chí lớn nhất trong nước dành cho phái đẹp, thu hoạch không hề nhỏ.
Tuy rằng nhiếp ảnh gia nhiều không kể hết, nhưng hai người bọn họ tuổi tác xấp xỉ nhau, lại đều là mỹ nữ, khó tránh khỏi bị xếp cùng một chỗ.
Năm ngoái, Hoắc Từ một mạch chụp liền chín mươi trang bìa, có không ít người kêu gào chỉ trích, nói cô chỉ vì tiền.
Không giống như Nam Vãn, một nhiếp ảnh gia có phong cách độc đáo, không ngừng theo đuổi con đường nghệ thuật của riêng mình.
Bạch Vũ lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không phải toi công. Thời điểm các Blogger thời trang tổng kết lại hình ảnh những trang bìa xuất sắc nhất năm, có hơn phân nửa là tác phẩm của Hoắc Từ, sau lại có chủ biên của năm tạp chí lớn giành cho phái đẹp tự mình ca ngợi Hoắc Từ.
Fans của Hoắc Từ luôn luôn dung mãnh, trực tiếp treo lên đánh fans của Nam Vãn.
**
Kết quả, bọn họ vừa mới ra tới cửa, lại chạm mặt Nam Vãn cùng người đại diện của cô ta, còn có một nhóm người mẫu tới đây ăn cơm.
“Chị Hoắc, chị đã trở lại.” Nam Vãn thấy cô, liền đi tới chào hỏi, người đại diện của cô ta cũng cùng lại đây.
Một tiếng chị Hoắc này, thiếu chút nữa khiến Bạch Vũ tức chết. Hoắc Từ và cô ta bằng tuổi nhau, chỉ là Hoắc Từ sinh nhật tháng 6 còn Nam Vãn sinh nhật tháng 11.
Bạch Vũ sớm đã hoài nghi cô ta khai man tuổi, có điều cậu chỉ không nghĩ tới, cô ta thế mà được nước lấn tới.
Năm ngoái ở trên mạng, fans hai nhà xảy ra hỗn chiến, Nam Vãn còn nhờ người đại diện của cô ta tặng quà cho Hoắc Từ, nói rằng cô ta tuyệt đối không dám so sánh với Hoắc Từ.
Năm nay thật khiến người ta buồn nôn, cô ta còn dám đối mặt với bọn họ.
Hoắc Từ nhìn Nam Vãn, cô cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Theo tuổi, tôi hẳn phải gọi chị một tiếng chị Mộng Hà mới đúng.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến gương mặt Nam Vãn tím tái như gan heo.
Ngay cả gương mặt người đại diện của cô ta cũng đều đen đi, vội vàng lôi kéo Nam Vãn, cười nói: “Tiểu Bạch, mọi người cũng vừa mới ăn xong đúng không. Vậy chúng tôi không dám quấy rầy nữa, các cậu đi thong thả.”
Mấy người kia đi rồi, Mạc Tinh Thần cùng Bạch Vũ lập tức đi lên, hai người đều tò mò đến điên rồi.
Bạch Vũ hỏi: “Cậu kêu cô ta là gì?”
Mạc Tinh Thần hỏi: “Mộng Hà là ai?”
“Nam Vãn tên thật là Mã Mộng Hà.”
Nếu không phải vừa rồi cô ta cố ý, Hoắc Từ cũng không nghĩ sẽ nói ra chuyện này.
Bạch Vũ cùng Mạc Tinh Thần liếc nhau, cả hai đều run rẩy vì phấn khích.
Muốn trách cũng nên trách cô ta, ai kêu cô ta suốt ngày dán lên người hình tượng danh môn thục nữ, tiểu thư khuê các, fans cô ta còn không ngừng lôi kéo, chà đạp Hoắc Từ.
Mạc Tinh Thần hít vào một ngụm: “Cô ta thế mà lại đổi tên.”
Hoắc Từ cười nhạo một tiếng, nhìn Mạc Tinh Thần: “Đổi tên đã tính là gì, cô ta còn phẫu thuật thầm mỹ nữa.”
**
Bạch Vũ vẻ mặt không dám tin, mê man nói: “Cậu làm sao mà biết được?”
Lại hào hứng hỏi tiếp: “Tuổi của cô ta, có phải hay không cũng không đúng?”
“So với tớ, lớn hơn hai tuổi.”
“Đồ không biết xấu hổ.”
“Dưa chuột già quét sơn xanh.”
Mạc Tinh Thần cùng Bạch Vũ mỗi người một câu, một chút cũng không lưu tình.
Nói xong, Bạch Vũ lại trừng mắt, nhìn Hoắc Từ: “Chuyện quan trọng như vậy, tại sao cậu không nói với tớ?”
Nếu sớm biết, cậu nhất định mời thủy quân cho cô ta một bài học xứng đáng, để cô ta nếm thử mùi vị bị công kích là như thế nào.
Thời gian Hoắc Tù bị hắc, trên mạng đều là những lời khó nghe, nói cô căn bản không xứng được gọi là nhiếp ảnh gia.
Kỳ thật, có vô số nhiếp ảnh gia đi theo hướng nhiếp ảnh thương mại, nếu không phải có người cố ý gây chuyện, chuyện cũng chẳng thể nào nháo thành như vậy.
Lần đó mặc dù fans của Hoắc Từ đã giúp cô làm sáng tỏ, nhưng đều bị cho là fans não tàn. Ngay cả tài khoản weibo của phòng làm việc cũng đầy những tin nhắn nhục mạ.
Phụ trách tuyên truyền trên Weibo là trợ lý phòng làm việc, cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp, nhìn thấy toàn bộ đều là những tin nhắn khó coi, tức giận đến phát khóc.
“Không biết đã bò lên giường của biết bao nhiêu người, đồ đê tiện, con mẹ nó, cao lãnh nữ thần gì chứ.”
“Chết mẹ nó đi, thứ kỹ nữ, nhanh nhanh lăn ra khỏi giới nhiếp ảnh.”
“Suốt ngày chỉ biết ăn vạ, nát.”
Ngay cả Weibo của Bạch Vũ cũng không may mắn thoát khỏi.
Những người này tựa như từ cống ngầm chui lên, cả người bốc mùi tanh tưởi, còn dương dương tự đắc. Cho nên lúc Bạch Vũ muốn làm sáng tỏ nhưng đều bị Hoắc Từ ngăn cản.
Cô không theo đuổi nghệ thuật, cô chỉ chụp ảnh thương mại, chỉ cần có tiền, đều có thể mời cô tới.
Bọn họ cho rằng như vậy là có thể công kích được cô sao, nực cười.
“Nếu tớ nói ra thì có khác gì cô ta sao.”
Vì lợi ích của chính mình, tùy ý đi công kích người vô tội. Nam Vãn không vô tội nhưng Hoắc Từ khinh thường dùng thủ đoạn bì ổi để đối phó cô ta.
Cô có thắng, cũng phải thắng một cách quang minh chính đại.
“Cậu lạnh trước mặt, nhưng người ta âm* ở sau lưng.” Bạch Vũ đứng bên cạnh thở dài, nghĩ lại, nếu chơi xấu sau lưng, đó không phải là Hoắc Từ.
*Ý là: Hoắc Từ lạnh lùng trước mặt đó ạ, còn cái bà Nam Vãn kia thì sau lưng thâm hiểm.
Bị chuyện của Nam Vãn quấy rầy, Bạch Vũ cũng quên đi phiền toái của Hoắc Từ.
Huống hồ, Mạc Tinh Thần làm thuyết khách coi như không tệ, hiểu tình hiểu lý, cô khiến cho Bạch Vũ hiểu rằng thuận theo Hoắc Từ, bọ họ mới có hoa thơm quả ngọt mà ăn.
Nhiều năm bên cạnh Hoắc Từ, theo như lời Mạc Tinh Thần nói, phàm là những điều Hoắc Từ muốn làm, chưa bao giờ gặp hai từ thất bại.
**
Rất nhanh đã đến cuối năm, bởi vì Hoắc Từ chuẩn bị đi Phi Châu cho nên Bạch Vũ đã sắp xếp khoảng thời gian trống cho cô, tựa như cậu luôn nói, cậu cùng Hoắc Từ vẫn luôn hợp tác hòa hợp như vậy, chính là bởi cậu nghe lời.
Cậu oán giận cũng sẽ oán giận, nhưng oán giận xong rồi, vẫn sẽ mặc kệ Hoắc Từ, cô muốn làm gì đều theo ý cô.
Buổi tối ở nhà, Hoắc Từ ngồi trên sô pha, đối diện cô là một khung vẽ. Thời điểm cô xuất ngoại, bức vẽ mới được hoàn thành một nửa vẫn luôn được đặt ở đó.
Hoắc Từ cầm di động, không ngừng làm động tác “xoay tròn”.
Cô mở ra danh bạ, tìm số điện thoại của Dịch Trạch Thành, cô đang suy nghĩ sẽ dùng lí do gì để gửi cho anh.
Phải hỏi anh khi nào thì xuất phát, để cô có thể sớm chuẩn bị visa.
Hoắc Từ vừa mới gõ xuống kí tự đầu tiên thì điện thoại của trợ lý phòng làm việc Mạnh Phàm cũng vừa vặn gọi tới. Hiện giờ phòng làm việc có quy mô không nhỏ cho nên Bạch Vũ đã tìm vài trợ lý, đây là trợ lý riêng của cô.
Chỉ là ngày thường Bạch Vũ đều đi theo cô, Mạnh Phàm lại ít nói cho nên đều ở phòng làm việc.
Cô vừa mới bắt máy, đầu bên kia đã cầu cứu, hô to: “Chị Hoắc Từ, anh Tiểu Bạch bị người ta đánh.”
"Mấy người đang ở đâu?” Hoắc Từ từ trên sô pha bật dậy, nguyên nhân cũng chưa hỏi mà trực tiếp hỏi luôn địa điểm.
Bên kia âm thanh quá lớn, chợt một tiếng bén nhọn vang lên.
“Đừng tới.” Là giọng của Bạch Vũ, âm điệu đều đã thay đổi, nhưng Hoắc Từ làm sao mà không nhận ra chứ.
“Bọn họ nói chị đến, mới có thể thả người.” Mạnh Phàm nói chuyện đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Ấn đường Hoắc Từ nhăn lại: “Lớn rồi, khóc cái gì.”
Một tiếng mắng nhẹ, khiến người đối diện bình tĩnh lại.