Em Cũng Yêu Anh Mà

Chương 18



Lạc Thiên ôm lấy người mình yêu vào lòng thủ thỉ vài câu "anh yêu em". Cả hai cứ nằm ôm nhau ở trên giường mãi không chịu rời đi. Đúng là khi yêu nhau, từng giây, từng phút đều muốn ở bên nhau. Bởi vì họ sợ nếu buông nhau ra thì ngày mai có thể không còn cơ hội được ôm ấp nhau như thế này nữa. Mãi cho đến trưa khi Xuân Nghi đến nhà, họ mới chịu rời khỏi nhau. Nghe thấy giọng nói của Xuân Nghi ở bên ngoài, Mỹ An vội vàng mặc quần áo rồi lấy cái khăn giả vờ đang lau bàn, còn Lạc Thiên thì nằm trên giường tiếp tục giả bệnh để tạo dựng hiện trường giả. - Sao hôm nay mày không đi học? Đã thế còn đến nhà Lạc Thiên sớm vậy, mày trốn học để sang đây đi làm sao? Tao còn đang nghĩ mày bị bệnh sau trận mưa đêm qua rồi chứ. - Xuân Nghi nói.

À... ờ... tao... tao... ưm... xem nhầm thời khóa biểu, cứ tưởng hôm nay được nghỉ cơ. - Mỹ An ấp úng.

Con nhỏ này, lần sau xem cho kĩ vào nhé! Tuần sau sẽ có kiểm tra giữa kỳ môn đại cương đó, về học bài cho cẩn thận.

Ờ... tao biết rồi. Cảm ơn mày.

Lạc Thiên còn ngủ à? Anh ta khỏe chưa?

Mày không cần lo, anh ta khỏe lắm. Đêm qua hoạt động gần như cả đêm mà.

Hả... hoạt động cái gì mà cả đêm?

À... Ha ha... không... không có gì. Ý tao là Lạc Thiên bây giờ khỏe lắm, có thể ngồi làm việc cả đêm hôm qua rồi, không còn ngủ lì bì như trước nữa.

À... thì ra là vậy. Nhưng sao mày biết hôm qua Lạc Thiên làm việc cả đêm vậy? Mày ở lại đây à?

 - Ấy... bậy quá. Mày bậy quá. Buổi sáng tao đến làm việc thì anh ta bảo với tao như thế. Rồi bây giờ đang nằm ngủ bù sức cho đêm qua ấy mà.



  Để tránh đi sự hiếu kỳ của Xuân Nghi, Lạc Thiên giả vờ trở mình sang hướng khác. Còn Mỹ An thì viện lý do để cho Lạc Thiên nghỉ ngơi rồi kéo Xuân Nghi đi ra ngoài phòng khách, không cho ở lại trong phòng ngủ của Lạc Thiên nữa.

  Sau một đêm sự cố mặn nồng với nhau, cả hai đã dũng cảm thể hiện tình cảm của mình đối với đối phương hơn. Khi chỉ có hai người, họ thoải mái ôm ấp và trao cho nhau những nụ hôn thể hiện tình yêu. Từ ngày biết yêu, Lạc Thiên về nhà riêng mỗi ngày và dường như không có ý định rời đi. Hắn ta không còn đi đến bar hay lang thang ở những nơi ăn chơi đàn đúm nữa. Còn Mỹ An bỗng như trở thành một người bạn gái lý tưởng, hôm nào cũng mua đồ ăn về và nấu cơm, kho cá... chờ Lạc Thiên đến ăn cùng. Cô nàng cũng ít về lại kí túc xá hơn, chủ yếu đều qua đêm ở nhà của Lạc Thiên. Hai người họ cứ như là một cặp vợ chồng son và ngôi nhà này giống như là một tổ ấm nhỏ, một mái lều tranh trong đó có hai trái tim vàng.

  Hôm nay là một ngày lễ trong năm, có dịp được nghỉ học. Xuân Nghi rủ cả nhóm đi xem phim rạp. Để tránh bị để ý, Mỹ An vẫn hóa trang trong trang phục chùm kín cả mặt và cả mái tóc, còn Lạc Thiên thì không lái Lamborghini nữa, thay vào đó hắn lái một chiếc xe bình thường. Đến rạp, Lạc Thiên và Nguyên Phong đi đến quầy mua vé, còn Mỹ An và Xuân Nghi thì ngồi chờ. Thật tình cờ, hôm nay nhóm người của Diễm Bích cũng đến xem phim ở đây. Cả nhóm chạm mặt Lạc Thiên và Nguyên Phong ở quầy mua vé.

Ui... là người quen... hai anh đại ca của em rủ nhau đi xem phim à? Tình cảm mặn nồng quá vậy ta ha ha. - Nhất Trung hỏi.

Bớt nói nhảm đi. Tao đi xem phim thì đúng rồi... mày cũng vậy à? - Nguyên Phong nói.

Hừm... Đúng rồi... hôm nay đi xem phim. Nhưng... hai anh chả bao giờ thấy rủ thằng em Nhất Trung này đi chơi cùng nhỉ? - Nhất Trung trách móc.

 - Ý gì đây? Mấy lần trước rủ mày toàn bỏ đi với gái, giờ còn trách móc bọn tao à?

Diễm Bích em cũng đi chơi với Nhất Trung sao? Hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy? - Lạc Thiên hỏi.

 - Ừm... đâu có... em và Xuyến Chi thân thiết với nhau, hôm nay rủ nhau đi xem phim. Nhất Trung là bạn trai của Xuyến Chi nên hôm nay... đi cùng. - Diễm Bích ấp úng trả lời.

  - À... Thì ra là vậy.

  - Nhưng mà... hôm qua em rủ anh đi chơi, anh bảo bận mà hôm nay lại...



 - Đúng rồi... anh bận đi với Nguyên Phong này. - Nói xong Lạc Thiên cầm theo vé xem phim và định rời đi.

 - Hai người đi coi sao lại mua đến bốn vé? - Xuyến Chi nhìn thấy số vé trên tay Lạc Thiên rồi nói lớn.

 - Anh còn hai người bạn nữa, có vấn đề gì sao? - Lạc Thiên nói.

  - À... không sao, anh cứ đi trước đi. - Xuyến Chi nói.

  Nghe Lạc Thiên nói còn hai người bạn nữa. Diễm Bích sinh nghi liền nhìn xung quanh để dò tìm. Nhìn qua một lượt không thấy có gì đáng nghi, lại nhìn thêm lần nữa thì thấy có hai cô gái đang ngồi ở ghế chờ, không ai khác đó chính là Xuân Nghi và cô gái bí ẩn Mỹ An. Cô gái chùm kín mặt mà Diễm Bích đang điều tra bao lâu nay, không ngờ lại xuất hiện ở đây. Nàng tiểu thư ánh mắt ghen ghét nhìn chầm chầm vào cô gái, đang định đi đến hỏi cho ra lẽ thì Nhất Trung giữ tay Diễm Bích lại, nói thủ thỉ vào tay vài câu "bình tĩnh, trách bứt dây động rừng".

 - Chào... Xuân Nghi, cũng đến xem phim sao? - Diễm Bích nói khẩy.

Không được sao. - Xuân Nghi nói trống không.

Hừm... còn Mỹ An không đi cùng à?

Không.

Tính ra mày cũng hai mặt quá ha. Trên lớp thì kè kè theo Mỹ An, lợi dụng nó chỉ bài cho mày. Hết giờ học thì tranh thủ đi chơi với cô tiểu thư nào đây, định lừa tiền cô ta sao? Mà... đó là việc của mày, tao không nên quan tâm. Cái tao quan tâm ở đây là... mày chơi với hai đứa... mà đứa nào cũng nằm trong tình nghi đang ve vãng chồng của tao hết.