Em Cũng Yêu Anh Mà

Chương 44



Khoảng thời gian bốn năm tuy không dài, nhưng đủ để một con người thay đổi. Xuân Nghi bây giờ đang là chủ của một cửa hàng áo cưới sang trọng trong thành phố. Lịch phỏng vấn của Mỹ An bắt đầu vào buổi chiều, nên buổi sáng cô đã tranh thủ ghé qua thăm cửa hàng

- Mỹ An... đến chơi sao? Thật vui quá... Mau vào trong này đi nào! - Xuân Nghi niềm nở chào đón.

- Ồ... Cửa hàng áo cưới này đẹp quá. Tất cả đều do mày tự trang trí sao?

- Không phải tạo trang trí. Tao lên ý tưởng và nhân viên làm cho tạo ha ha.

- Ôi... Con người ta bây giờ đầy đủ, ấm no quá ta.

- Hi hi... Ngại quá, là do may mắn thôi!

- Xuân Nghi này, tao luôn thắc mắc một điều. Từ khi bước vào cửa hàng, tạo cứ thấy anh chàng đẹp trai đằng kia trông quen quen, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

- Ha ha... quen à? Thôi được rồi không giấu mày nữa. Đây là thiệp cưới của tao, tháng sau cưới rồi, nhớ đến đó nha!

- Hả... Tháng sau... Mày cưới?

- Um... um...

Mỹ An bất ngờ với tin tức này của Xuân Nghi. Cô vội vàng mở thiệp ra để xem chủ rể là ai. Bất ngờ hơn khi nhìn thấy cái tên "Hoàn Nguyên Phong sánh đôi cùng Hoàng Xuân nghi".

- Họ Hoàn sao? Lại còn có tên là Nguyên Phong... Đừng nói với tao là người đó nha, cái người mà ngày trước...

- Đúng rồi đó, là anh Nguyên Phong học lớp KT01 đây. - Nguyên Phong cắt ngang lời nói của Mỹ An với giọng điệu vui vẻ.

- Bất ngờ thật nha... Bảo sao cứ thấy quen quen. Ngày trước hai người cứ gây nhau như chó với mèo ấy.

- Bây giờ vẫn gây nhau thôi, không thay đổi gì đâu ha ha.

- Thấy mày được như vậy tao rất vui đó Xuân Nghi. Bạn của tôi giờ đã có chồng rồi... Hoan hô... hoan hô...

- À mày ở Hoa Kỳ có gặp Diễm Bích không? - Xuân Nghi hỏi.



- Ờ... Không, Diễm Bích đến Hoa Kỳ khi nào vậy?

- Sau chuyện ở Sunny năm đó, gia đình họ Trương đã đưa Diễm Bích quay trở lại Hoa Kỳ. Hiện tại cô ấy đã kết hôn và sống một cuộc sống hạnh phúc ở

đó rồi.

- Ồ... Như vậy thật tốt, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc mà.

- Ừm... Còn Xuyến Chi thì bỏ đi đâu rồi, không một ai nhìn thấy cậu ta ở thành phố nữa. Có lẽ hiện tại cậu ấy cũng đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở một nơi nào đó, nhưng không phải là thành phố này.

- Tao cũng hi vọng như vậy, cô ấy đã chịu nhiều tổn thương rồi.

- Còn Nhất Trung thì... vẫn còn đang ăn cơm tù, không biết khi nào được thȧ.

- Sau những việc Nhất Trung gây ra, chắc là còn lâu anh ta mới được tại ngoại.

- Ừm... Vậy đi cho xã hội yên bình.

- Ừm... ừm...

rôi.

- Ờ... Còn tạo và Nguyên Phong thì... Như mày thấy đó ha ha... Sắp kết hôn

- Tao biết rồi, cứ khoe mãi thôi ha ha...

- Ừm... Còn một người nữa, hiện tại thì...

- Thì sao? Anh ấy bây giờ sao rồi, vẫn còn độc thân chứ ? - Mỹ An cắt ngang

lời nói của Xuân Nghi với vẻ mặt vô cùng phấn khích.



- Anh nào? Mày đang nghĩ đến ai đó, tao còn chưa nói tên mà?

- À... ở... thì... - Mỹ An ấp úng.

- Là Lý Lạc Thiên à? Mỹ An muốn nghe chuyện của cậu ta phải không? Nguyên Phong nói.

- Còn phải nói, chắc chắn là anh ta rồi ha ha... - Xuân Nghi nói.

- À... Lạc Thiên đã có vợ cách đây ba năm trước rồi. - Nguyên Phong nói.

- Sao chứ, anh ta cưới ai vậy? Tao đi du học không bao lâu là anh cưới rồi à? Mỹ An kích động.

- Ấy... ấy bình tĩnh. Tao chỉ biết anh ta đã cưới vợ thôi. Những chuyện khác không biết. Tạo và Nguyên Phong thật sự là... đã lâu rồi không còn gặp Lạc Thiên nữa.

- Vậy sao? Hừm... tiếc thật đấy... - Mỹ An buồn bã nói.

- Sao... tiếc cái gì ?

- Không có gì..... À... thôi nhé! Bây giờ tao đi đến công ty chờ phỏng vấn luôn đây. Bai bai... - Mỹ An nhanh chóng rời đi.

- Này... vẫn chưa đến giờ mà, ở lại chơi thêm chút nữa đi.

Xuân Nghi cố gọi theo nhưng Mỹ An không quay lại, mà vẫn tiếp tục đi. Từ cửa hàng của Xuân Nghi đến công ty mất khoảng 45 phút. Còn hơn một giờ đồng hồ nữa mới đến giờ phỏng vấn, nhưng Mỹ An không muốn tá túc ở cửa hàng lâu hơn nữa. Cô sợ phải nghe những thông tin của Lạc Thiên, nên quyết định công ty sớm hơn dự định ban đầu. Mỹ An đi bộ một đoạn đến ngã tư thì bắt được một chiếc taxi. Ngồi trên taxi, Mỹ An không thể thoát khỏi được những thông tin mà Xuân Nghi và Nguyên Phong vừa cung cấp. Có lẽ Mỹ An đã luôn hi vọng rằng Lạc Thiên vẫn sẽ chờ cô quay trở lại, hai người lại có thể một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau xây dựng một tình yêu đẹp. Nhưng trớ trêu thay, cậu ấy đã kết hôn từ ba năm về trước. Đang ngồi trầm ngâm thì giọng của bác tài xế cất lên, khiến Mỹ An bừng tỉnh.

- Con gái, con muốn đi đến đâu?

- À... Dạ, bác đưa con đến tập đoàn thời gian Hanihito ạ!

Hanihito... Hanihito... Cái tên công ty cứ văng vẳng trong đầu. Mỹ An cảm thấy nó rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó. Rồi bỗng... Chợt những từ khóa quen thuộc hiện lên một cách tự nhiên trong vô thức, "Hanita", "Diễm Bích đã kết hôn", "Lạc Thiên cũng kết hôn", "sống ở Hoa Kỳ", "lâu rồi không gặp". Một suy nghĩ táo bạo loé lên trong đầu Mỹ An. Cô xâu chuỗi và kết hợp các từ khóa lại. Sau đó chợt hiểu ra rằng, có thể Diễm Bích và Lạc Thiên đã kết hôn với nhau. Sau đó công ty Hanita được sáp nhập vào và trở thành Hanihito. Về việc sống ở Hoa Kỳ và không còn muốn gặp lại bạn bè, có thể là do họ muốn lãng quên đi câu chuyện ở Sunny năm đó, bắt đầu một cuộc sống mới. Đến đây, cuối cùng Mỹ An cũng hiểu ra mọi chuyện. Cô ngồi lặng im nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời rồi nở một nụ cười mãn nguyện nhưng có pha một chút nổi buồn. Cô thầm chúc phúc cho hai người bọn họ.

Chiếc xe taxi dừng lại trước cổng công ty Hanihito. Thật không hổ danh là sự kết hợp của nhà họ Trương và họ Lý. Hai gia đình giàu nhất thành phố này. Thật hoành tráng và sang trọng. Được trở thành nhân viên ở Hanihito thôi, cũng đã cảm thấy vô cùng vinh dự.

Còn 15 phút nữa là đến giờ phỏng vấn, cũng không phải là quá sớm. Mỹ An quyết định đi đến phòng chờ trước. Ở đây cô gặp được hai người khác cũng đến phỏng vấn, một người nam và một người nữ, cả hai đều đến sớm giống như Mỹ An. Vừa ngồi xuống ghế, Mỹ An vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ về buổi phỏng vấn ngày hôm nay.