"Cô cũng biết rõ, Đàm gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là Gia Tường. Tất cả sự nghiệp và gia sản này, tương lai đều sẽ trông cậy vào nó."
Mặc dù biết đứa con trai này vẫn luôn chống đối mình, sau bao nhiêu năm vẫn không bao giờ tha thứ cho mình, tính cách của anh khi đối diện với ông vẫn luôn bồng bột và xốc nổi như vậy. Nhưng dù gì đi nữa, anh cũng là huyết thống duy nhất của Đàm gia, anh đương nhiên phải có trọng trách gánh vác cả cơ nghiệp và nối dõi cho Đàm gia sau này.
Dù là ở thời đại này, nhưng cách nhìn của ông Đàm vẫn không thể thoáng hơn về khái niệm gọi là môn đăng hộ đối. Ông hiểu rõ anh không cần những thứ đó, thứ anh cần chỉ đơn giản là một tình yêu thật sự, tình yêu đơn thuần không toan tính mưu cầu. Nhưng trong cái nhìn của ông Đàm, tình yêu chẳng qua chỉ khiến con người ta trở nên mù quáng và mịt mù lí trí, không phân biệt rõ đúng sai. Hi Văn là một cô gái tốt, đơn thuần lại lương thiện, nhưng cô không thể cho Đàm Gia Tường được một hậu phương vững chắc như ông mong muốn.
Hi Văn nhìn về phía trước, thời gian trôi qua đã hơn 1 tiếng đồng hồ kể từ khi cô rời khỏi nhà. Đàm Gia Tường chỉ cần đợi lâu hơn một chút, nhất định sẽ chạy đi tìm cô.
"Nếu ông chủ muốn tôi rời xa Gia Tường, thì mong ông hãy suy nghĩ lại một chút."
"Một mối quan hệ không tương đồng về gia thế lẫn địa vị thì có gì đáng để suy nghĩ sao cô Bạch?"
"Nhưng ông nên nhớ tình yêu là thứ khiến con người ta hạnh phúc. Và nó xuất phát từ trái tim, không phải từ danh vọng, tiền tài hay lợi ích gì đó như ông đã nói."
Hi Văn vô cùng căng thẳng. Cô biết sau khi bản thân nói ra những lời này, có thể ông Đàm sẽ càng mất đi thiện cảm với cô nhiều hơn. Nhưng cô không có gì để chứng minh cho ông thấy, ngoài việc mình yêu con trai ông cả. Cô biết đối với một người từ lâu đã sống trong gia thế quyền quý như ông Đàm, ngồi nghe một người trẻ nói chuyện về tình yêu trong sáng không vật chất thật quá nực cười.
Thở ra một hơi nặng nề, lòng bàn tay của cô đã toát hết mồ hôi lạnh.
"Nếu như không có tình yêu, thì con người chúng ta chẳng khác gì những con rối biết đi. Đã vậy, Gia Tường còn là người chịu nhiều tổn thương và mất mác từ nhỏ. Ông hiểu mà đúng không?"
Đồng hồ đã điểm 19h.
Đàm Gia Tường nấu cơm đã chín từ lâu, nhưng anh đợi mãi cũng không thấy Hi Văn trở về. Anh sốt ruột đứng ở trước cửa nhìn đồng hồ mấy lần, bắt đầu lấy điện thoại ra gọi. Chuông điện thoại rung lên, nhưng dường như bầu không khí căng thẳng trong xe khiến cô không thể nghe thấy được. Ông Đàm cười nhàn nhạt, tay đặt trên vô lăng nhịp nhịp mấy lần.
"Cô cho rằng con trai tôi thiếu cô thì sẽ chết sao?"
Câu này của ông nói ra, khiến Hi Văn nhìn thấy được ông vốn dĩ không hiểu chút gì gọi là tình yêu. Cô thấy thật tiếc thương cho mẹ của anh, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, lại vô cùng yêu thương chồng con, nhưng cuối đời cũng không thể hiểu được ông yêu mình thế nào. Ông không những không phải một người đàn ông tốt, mà còn là một người cha tệ bạc. Chứng kiến Đàm Gia Tường phải sống trong những đau khổ và ám ảnh của trước kia, làm cô cảm thấy nơi mà ông gọi là nhà ấy thật ra chính là địa ngục.
Hi Văn không còn thấy hồi hộp như lúc trước nữa. Cô cười nhạt một cái.
"Tôi không tự tin như thế. Nhưng chắc chắn rằng, anh ấy dù sao cũng thấy hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh ông, thưa ông chủ."
Lúc này, Đàm Gia Tường đã rời khỏi nhà. Anh vừa lái xe vừa liên tục gọi điện thoại cho Hi Văn, nhưng bên kia vẫn không chút đáp hồi. Bao nhiêu ngày qua trở thành một con người nhẫn nhịn, học cách kiềm chế, vậy mà bây giờ anh đã không thể giữ nổi cho mình một chút bình tĩnh. Anh kêu lên một tiếng, đập mạnh tay vào vô lăng. Chiếc xe lăn bánh trên đường, Đàm Gia Tường không ngừng nhìn ngó quanh quẩn để nhìn xem Hi Văn đang ở nơi nào.
Bỗng nhiên từ phía xa, anh nhận ra được bóng dáng của một chiếc xe khá quen thuộc. Đôi lông mày nhíu lại, xe anh từ từ di chuyển đối diện về phía ấy. Hi Văn cũng đã nhận ra được trước mặt mình là xe của Đàm Gia Tường, lòng cô bắt đầu hơi lo lắng nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh trước mặt ông Đàm.
"Xin lỗi ông chủ. Nhưng có lẽ tôi phải đi rồi."
Hi Văn vừa mở cửa xe ra, chiếc xe hơi của ông Đàm cũng đã lùi lại rồi chạy đi mất. Cô bước về phía chiếc xe của Đàm Gia Tường, nhìn thấy anh vội vàng tháo dây an toàn ra rồi đẩy cửa, từng động tác đều vô cùng khẩn trương gấp gáp. Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc ấy anh như hồi tưởng lại lúc đứng ở bên đường, nhìn mẹ mình bị xe tông chết. Nỗi đau đớn sợ hãi khi mất đi người mà mình yêu nhất, khiến anh nhận ra được mình không thể nào sống thiếu cô.
Cô mấp mé môi, định nói gì đó. Nhưng cô lại thấy Đàm Gia Tường bước vội, anh đi đến trước mặt cô nhanh như một cơn gió, không nói lời nào mà lao đến hôn ghì lên môi cô, chiếm trọn từng hơi thở.
Hi Văn choáng váng trước sự đột ngột này, chân cô không đứng vững mà bất giác lùi ra sau, bị anh hôn đến người mềm nhũn ra. Đàm Gia Tường giữ lấy cánh tay cô, ôm thật chặt, hôn thật sâu. Nụ hôn ấy của anh là chiếm đoạt, là yêu thương, là sợ hãi, là những lo lắng.
"Em đã đi đâu vậy? Tại sao lại ở trong xe của ông ta?"
Sau khi hôn xong, hơi thở của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai khiến Hi Văn đỏ mặt. Anh chạm chóp mũi của mình vào chóp mũi của cô, cọ cọ, hơi thở vẫn chưa thể ổn định. Đôi mắt hẹp dài ấy nhìn vào môi cô, đôi môi căng mọng ửng đỏ lên vì vừa bị anh cắn nhẹ vài cái. Cô bối rối, nhẹ nhàng đáp lời.
"Ông chủ muốn nói chuyện với em một lát, nên em mới vào trong đó."
Hi Văn ngước nhìn anh, đôi mắt hiện lên những khát khao về tình yêu, những cũng có những nỗi lo lắng riêng cho mình.
"Gia Tường. Chúng ta khác nhau về mọi thứ, khác nhau..."
"Đã gọi là chúng ta rồi thì không có sự khác nhau. Nếu em sợ, thì sinh con cho anh đi, đến lúc đó sẽ không ai thay đổi được gì nữa."