Bệnh của Mộ Nhiên sẽ ngày một nặng thêm, dự đoán thời gian còn lại của con bé vẻn vẹn chỉ hai năm, nếu không nhanh nhanh ghép tủy, số mệnh của con bé sẽ chấm dứt khi chỉ vừa tám tuổi.
Mộ Đức Long không muốn Trần Tiểu Vy mang thai, lựa chọn biện pháp mang thai hộ, người duy nhất lại vô cùng phù hợp chính là Đàm Nhiễm.
Một tháng đã qua, Đàm Nhiễm vẫn không chấp nhận chuyện mang thai hộ, Đàm Nhiễm từ chối chuyện mang thai hộ càng cả sinh mạng, ngay cả khi quỳ rạp xuống đệm giường, đôi tay run run chấp trước ngực không ngừng chà chà thỉnh cầu, ngay cả khi dập đầu từng cái, khóc đến toàn thân ngây dại.
Bởi vì Đàm Nhiễm nhất quyết không đồng ý, Mộ Đức Long chỉ đành lên sẵn lịch cấy ghép cho Đàm Nhiễm, mặc kệ cô có đồng ý hay không đồng ý, đến ngày đó sẽ đưa cô vào viện cấy trứng.
Trứng của Trần Tiểu Vy và tinh của anh đều đã được hấp thụ sẵn, thành phôi, chỉ chở ngày đưa vào người Đàm Nhiễm.
Tối đêm qua, sau một đêm vừa quỳ lạy vừa dập đầu, may quá, cô dập đầu vào đệm, nếu không đầu cô đã vỡ mất.
Sau một đêm điên cuồng thác loạn, giữa trưa ngày hôm sau, Đàm Nhiễm bước xuống giường bập bênh như người gỗ, toàn thân đầy vết đỏ tím, da thị chỉ toàn bầm dập.
Cô lê tấm thân tàn đến quỷ than ma khóc đi vào phòng tắm, mỗi một bước chân cô bước lên, đi đến đâu, tư mật giữa hai chân nhễ nhại chảy ra chất dịch nhớp nháp, mỗi một bước nâng lên, buốt rát giữa hai chân lại làm ê nhức hai hốc mắt.
Đứng giữa phòng tắm, vặn hết công suất của vòi sen, Đàm Nhiễm đứng dưới làn nước, cô ngẩng đầu ngửa mặt, để nước xối xả trút vào mặt, từng hạt nước bắn vào đôi mắt cô.
Sau một đêm gào khóc, mắt Đàm Nhiễm nhoè đi, mờ hẳn đi, chỉ việc mở mắt cũng làm cô đau đầu, nước bắn vào mắt vừa đau vừa rát buốt, thế mà cô vẫn trơ trơ mở to mắt, hứng lấy từng hạt nước để gội rửa bản thân. Nước từ vòi sen xối xả vào cơ thể đẫm vết, từ trên xuống dưới, Đàm Nhiễm chậm rãi nhìn tấm gương phía trước, cô nhìn thấy chính mình trong gương.
Bệnh bạch tạng cho cô một làn da trắng như ngọc, lúc này đỏ mẫn, khắp nơi chỉ toàn vết đỏ hồng, nặng hơn là xanh tím.
Nhìn chính mình trong gương, Đàm Nhiễm dùng hai tay ôm lấy bụng, bàn tay mò xuống hạ thể, cố gắng rột rửa chính mình.
Sẽ không có một đứa bé nào cả... Sẽ không...
Cô sẽ không để chuyện này xảy ra, hoặc là cô chết đi... Bởi lẽ...
Dù kia không là con của cô, nhưng cô sẽ mang nó chín tháng mười ngày, cô sẽ là người đứt đoạn ruột sinh ra... Thế rồi anh mang nó đi cứu Mộ Nhiên.
Anh sợ Trần Tiểu Vy đau lòng mới không để cô ấy mang thai, còn cô thì sao?
Chẳng lẽ nào cô không biết đau lòng sao?
Không được... Bản thân cô làm vật tế là đủ rồi...
Đàm Nhiễm cố gắng mãi mới có thể sửa soạn lại bản thân, sạch sẽ rồi, cô lại chui lên giường, trốn trong chiếc chăn, ở đây chỉ có chiếc giường mềm mại này mang cho cô một chút hơi ấm.
Chỉ có chăn đệm gối dỗ dành cô, Đàm Nhiễm mệt mỏi nhắm lại đôi mắt sưng phù, cô phải nghỉ ngơi thôi.
Đàm Nhiễm ngủ một giấc lâu, kéo dài đến ba giờ chiều.
Buổi chiều ở biệt viện có hoàng hôn xuống, hoàng hôn nắng đỏ như màu máu dội xuyên rèm cửa, soi vào phòng ngủ.
Đàm Nhiễm vì quá mệt nên ngủ rất say, mơ màn nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng, cô lại mơ mang nghe thấy giọng nói của ai đó.
Đàm Nhiễm chẳng lười để ý, chắc hẳn bác quản gia đang cho người dọn dẹp phòng, cô vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân đến gần giường ngủ, Đàm Nhiễm bỗng nghe thấy một giọng nói thật dịu dàng gọi tên cô.
"Đàm Nhiễm."
Người ấy gọi, giọng nói thật êm ái.
"Nhiễm Nhiễm."
Chưa có một ai từng gọi cô dịu dàng như thế, đầu lông mày Đàm Nhiễm chợt nhíu, đôi vai rút nhẹ vào tấm chăn bông, cô muốn trốn khỏi hiện thực, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ có giọng nói dịu dàng ấy.
Lần đầu tiên cô nghe thấy người khác gọi cô là "Nhiễm Nhiễm", Đàm Nhiễm không muốn rời khỏi giấc mơ được gọi tên nâng niu như thế này.
Giọng nói dịu êm lại cất lên, kêu gọi cô thật rõ ràng.
"Nhiễm, Tiểu Nhiễm."
Người ấy thật ôn nhu kêu gọi, khẽ thì thầm.
"Dậy đi con."
Đàm Nhiễm chau đầu lông mày, mi mắt sưng phù nhắm thật chặt rồi buông lỏng, hai hàng mi màu ngà run run chậm rãi nâng lên.
Mở ra đôi mắt phù sương, mắt sưng bụp khiến cho cô thật cay khoé mi, đầu đau nhức kinh khủng.
Đàm Nhiễm trước tiên nhìn thấy trần nhà, mắt cô mờ quá, phải mất mấy giây mới có thể nhìn rõ trần nhà quen thuộc. Định hình được tầm mắt, Đàm Nhiễm mới chậm rãi xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh dịu dàng.
Kia là một người phụ nữ lạ mặt, bà đứng bên giường, có gì đó khiến cho bà rụt rè giống như đang nơm nớp lo sợ.
Bà nhìn cô bằng ánh mắt thật nâng niu, cái nhìn tựa như thời gian phiêu bạc, dường như đã từ rất lâu rồi.
Đàm Nhiễm chậm rãi nâng người ngồi dậy, đầu óc đau nhức choáng váng, cô phải chống tay đỡ lấy đầu, giọng vừa khàn vừa lạt đi sau một đêm than oán.
"Ai đấy..."
Cô hỏi, tay chống đỡ vầng trán, đợi cho cơn đau đầu qua đi, Đàm Nhiễm thả tay xuống, ngẩn mặt nhìn người phụ nữ lạ lẫm.
Trông rất xa lạ nhưng lại có gì đó thân quen, cảm giác xưa cũ dù đã lãng quên cứ ùa về, cô chẳng nhớ được người phụ nữ trước mặt là ai, nhưng người này gọi tên cô thật dịu dàng làm sao.
"À..."
Người phụ nữ cười thẹn, gương mặt bà già đi vì năm tháng đầy áy náy.
Lúc này, Đàm Nhiễm mới nhìn thấy Trần Tiểu Vy đứng bên cạnh người phụ nữ.
Đàm Nhiễm liền thu lại ánh mắt, hàng mi dài rũ xuống, không dám nhìn đến phía Trần Tiểu Vy.
Bởi vì mỗi khi cô nhìn thấy Trần Tiểu Vy, cô sẽ không nhịn được mà đau lòng, không nhịn được nhớ đến người đàn ông luôn cay nghiệt với cô, nhưng lại rất đỗi dịu dàng với Trần Tiểu Vy.
Đàm Nhiễm rũ mắt, đầu cúi xuống, mái tóc trắng ngà như sợi tơ rũ xuống phũ đi gương mặt, cô hỏi.
"Có chuyện gì?"
Trần Tiểu Vy cũng chẳng muốn nhìn tới Đàm Nhiễm, nếu chẳng phải vì Mộ Nhiên, Trần Tiểu Vy cũng không đứng ở đây.
"Trước đây..."
Trần Tiểu Vy lên tiếng, không mấy vui vẻ kể lại một câu chuyện.
"Mẹ tôi từng nói tôi có một chị gái, sinh ra mắc phải căn bệnh lạ gọi là bạch tạng, da dẻ thì trắng bệch, tóc tai thì trắng vàng nhìn không giống con người, vậy nên bị cha ghét bỏ. Sau này sinh ra tôi, mẹ muốn tốt cho chị nên đã đưa chị vào trại trẻ mồ côi."
Một câu chuyện vừa lạ vừa quen khiến cho Đàm Nhiễm từ từ ngẩn đầu, đưa đôi mắt sưng phù nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói Trần Tiểu Vy vẫn ung dung.
"Mẹ tôi bảo khi đưa chị vào trại trẻ mồ côi đã nói với viện trưởng thay tên cho chị, đặt cho chị theo họ mẹ, tên là Đàm Nhiễm."
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Đàm Nhiễm vào một năm trước, Trần Tiểu Vy đã ngờ ngợ nghi ngờ Đàm Nhiễm là người chị mà mẹ nói.
"Mẹ bảo, sau này nếu tôi gặp chị sẽ rất dễ dàng nhận ra, vì chị không giống người bình thường, từ lần đầu tiên tôi gặp chị, nhìn dáng vẻ quỷ quái vì căn bệnh này của chị, và cả cái tên Đàm Nhiễm của chị, tôi đã biết chị là chị gái của tôi."
"Thì sao?"
Trần Tiểu Vy vừa nói dứt, Đàm Nhiễm đã hỏi.
Nói những chuyện này với cô thì có lợi ích gì, Đàm Nhiễm đưa mắt nhìn người phụ nữ co ro vì áy náy.
Suốt bao năm qua, bà vẫn mang bóng hình yếu ớt nhu nhược như vậy, Đàm Nhiễm nhìn bà, giọng khàn lạc khẽ hỏi.
"Đàm Yên? Bà là Đàm Yên?"
Người phụ nữ căng thẳng mới vẽ ra được một nụ cười, bà vội gật gật đầu.
"Phải, mẹ là Đàm Yên, là mẹ của con."
Đầu lông mày Đàm Nhiễm nhíu lại, rất nhanh cô đã tự cười.
Trần Tiểu Vy đã nhận ra cô từ lần đầu tiên, cớ vì sao giờ đây mới nói, giờ đây mới đưa người phụ nữ này đến trước mặt cô, Trần Tiểu Vy lại muốn thứ gì đây?
Nếu sự thật là như vậy...
Đàm Nhiễm lại tự cười, khoé môi kéo lên chua xót, đôi mắt sưng phù cay buốt mà hoen đỏ.
"Nếu đúng là như vậy thì có gì vẻ vang không? Tôi và cô là chị em ruột thịt, cô và Mộ Đức Long có một đứa con, đứa con đó hiện tại gọi tôi là mẹ. Trần Tiểu Vy, có gì vẻ vang không mà cô lại đưa người phụ nữ này đến đây nhận quan hệ với tôi?"
Trần Tiểu Vy đương nhiên có lý do, hai tay nắm chặt thành quả đấm nói lên.
"Còn chẳng phải vì chuyện của Nhiên Nhiên, nếu cô đã biết thân biết phận như thế, cô hà cớ gì câu nệ anh Long làm gì, chấp nhận mang thai hộ chúng tôi đi, Nhiên Nhiên không chờ lâu được."
Trần Tiểu Vy thật ra không được mang thai, Mộ Đức Long không chạm vào cô thì làm sao cô có thể mang thai, một năm qua Mộ Đức Long giữ cô ở đây chẳng qua là vì chút rắc rối với Nhiên Nhiên, giờ đây Nhiên Nhiên mang bệnh, cần tủy nhưng Mộ Đức Long cũng chẳng chạm vào cô, thà rằng cho Đàm Nhiễm mang thai hộ cũng không muốn động vào cô.
Trần Tiểu Vy lại vạch trắng thay đen, dù sao thì Đàm Nhiễm cũng không biết gì, nói.
"Đức Long không muốn tôi mang thai vì sợ tôi đau lòng, cô lại cứ dong dài với anh ấy, anh ấy và cô chẳng có quan hệ gì cả, cô làm khó anh ấy như vậy để làm gì. Chi bằng cô chấp nhận mang thai đi, sinh xong đứa nhỏ thì cô có thể tự do rồi, chẳng phải anh ấy cũng nói chỉ cần cô sinh xong đứa bé liền không làm khó cô nữa sao?!"
Nói đến đứa bé, Đàm Nhiễm ngay lập tức xoay mặt đi như một cách thức từ chối.
"Nhiễm Nhiễm..."
Bỗng, người phụ nữ cất tiếng khiến cho Đàm Nhiễm phải xoay mặt lại.
Mặc dù người phụ nữ này đã bỏ rơi cô từ lâu, nhưng chung một dòng máu chảy, tiếng gọi dịu dàng của bà ấy làm cho trái tim Đàm Nhiễm cảm thấy có một chút xoa dịu.
Đàm Nhiễm nhìn bà, Đàm Yên cười thẹn, áy náy khó nói nên lời, Trần Tiểu Vy liền thúc đẩy.
"Mẹ mau nói đi, nói cho chị ta biết chứ!"
"À..."
Đàm Yên chần chừ, ậm ự một lúc mới khẽ nhìn Đàm Nhiễm.
"Nhiễm à, Nhiên Nhiên nó bệnh nặng."
"Dừng."
Đàm Nhiễm chặt đứt lời Đàm Yên, bởi chỉ một câu nói của bà đủ để Đàm Nhiễm biết bà muốn nói gì, tốt nhất bà đừng nói thêm bất cứ thứ gì phía sau.
Đàm Nhiễm bước xuống giường, bước chân vẫn bập bênh như người bị tật, đi đến bình nước rót ra một cóc nước, cổ họng cô khô khan quá.
Cầm cốc nước ngửa đầu uống, Đàm Yên vẫn nói.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiên Nhiên là con gái của Tiểu Vy, nói thì cũng là cháu gái của con mà, con nương tình... Con giúp Nhiên Nhiên đi, Tiểu Vy nói hôm qua Nhiên Nhiên nôn ra máu, nếu cứ chậm trễ thế này..."
Đàm Yên nói, Đàm Nhiễm uống hết một cốc nước, sống mũi cay xè đi, từng cơn cay xộc lên mi mắt, Đàm Nhiễm bậm chặt môi, bàn tay cần cốc nước trở nên run run, tay trái nhanh cầm lấy cổ tay phải, cô giữ lấy bàn tay đang run rẩy của bản thân mình.
Lại rót thêm một cốc nước, Đàm Yên vẫn đứng đó, hướng về phía cô.
"Nhiễm Nhiễm, con và cậu Long cũng chẳng có quan hệ gì, xem như chuyện mang thai này giúp hai đứa rõ ràng hơn đi, con giúp Nhiên Nhiên đi, dù sao con bé cũng là cháu gái của con."
Đàm Nhiễm ngửa đầu uống nước, mi mắt sưng phù nhắm chặt lại, bàn tay cần chiếc cốc run rẩy, nuốt không trôi nước, nước từ cốc trào ra mép miệng Đàm Nhiễm, thành giọt chạy dọc xuống cổ họng.
Nước hôm nay cũng thật khó nuốt trôi...
"Nhiễm Nhiễm à, vừa rồi con cũng nói... Hai chị em con dính dáng vào một người đàn ông cũng không có gì vẻ vang, con lùi một bước nhường lại cho Tiểu Vy sẽ tốt hơn mà. Chỉ cần con mang thai, sinh ra đứa bé trị bệnh cho Nhiên Nhiên, sau đó con và cậu Long cũng không có gì nữa, Nhiên Nhiên cũng khỏi bệnh."
"Nhiễm Nhiễm... Con nương tình thương Nhiên Nhiên đi, con bé đáng thương lắm, mang thai một đứa bé cũng tốn thời gian, nếu cứ chậm trễ như thế này... Nhiên Nhiên sẽ chịu không nổi, nương tình thương Tiểu Vy nữa được không?"
Đàm Yên nói xong, không gian là một màn tĩnh lặng, Đàm Nhiễm uống không hết cốc nước, số nước còn lại trào ngược xuống cổ làm ướt cổ áo, tay Đàm Nhiễm bủn run, chiếc cốc trên tay vì run mà lấp lánh phản ứng với ánh đèn trên trần nhà.
Xoảng.
Chiếc cốc trên tay Đàm Nhiễm rơi xuống sàn nhà, vỡ vụng thành từng mảnh ngay bên cạnh chân Đàm Nhiễm.
Đàm Nhiễm đưa mắt trơ trọi nhìn Đàm Yên, mắt cô sưng tấy, hoen cay đỏ rực hai đôi mi, nước mắt đong dầy trên khoé mi sưng, long lanh cho đến khi không còn chỗ chứa nữa, chúng tự vỡ oà, trượt xuống gò má.
"Mẹ?"
Đàm Nhiễm kéo không ra nụ cười, thân thể nhỏ bé bập bênh không đứng vững, cô trơ trọi nhìn người phụ nữ luôn gọi cô thật nâng niu kia.
Mở miệng ra một tiếng Tiểu Nhiễm, hai tiếng Nhiễm Nhiễm.
Tháng năm qua đã bỏ rơi Đàm Nhiễm, trái tim cô sớm đã mụt thành tro, cô đã sớm quên đi bóng hình bà.
"Từ khi nào tôi lại có mẹ như thế này?"
Đàm Nhiễm khẽ hỏi, miệng cô nghẹn lại, uống hai ly nước, cổ họng cũng không hoạt động nổi, nghẹn đắng cất lên tiếng nói bi ai.
"Từ khi nào mà tôi lại có mẹ?"
Chà... Cô thật ngưỡng mộ bản thân mình quá... Hôm nay đột nhiên cô lại có mẹ rồi.
Đàm Nhiễm bập bênh bước chân, thục lùi một bước, cả cơ thể gãy vụng ngã về phía sau, cô tựa vào bức tường, may mắn có bức tường đỡ lấy cô.
Mắt Đàm Nhiễm cay quá, cay đến đỗi đầu ê buốt, thế nhưng cô lại không ngăn được hàng nước mắt thi nhau chạy xuống, lồng ngực nặng trĩu như thế có hàng nghìn nỗi đau đang bủa vây.
Nỗi đau mà chẳng có ai nhìn thấy, những năm tháng ấy nhặt lá phong làm chăn đệm, giờ đây bỗng nhiên lại có mẹ.
"Không...Tôi không có mẹ, càng không có cha."
Đôi bàn tay Đàm Nhiễm run run, nắm chặt thành quả đấm, mí môi mím chặt lại.
Nặng nề quá, đầu cũng thật đau, hốc mắt cô nóng như lửa đốt, Đàm Nhiễm không thở nổi nữa.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, gào lên một tiếng théc lớn như người mất trí.
"Các người đã cho tôi thứ gì???"
Nghĩ lại những ngày tháng đó của cô, cô đã có mẹ từ bao giờ?
Nghĩ lại tất cả của cô, đã có ai trong số người bọn họ cho cô thứ gì không?
Đàm Nhiễm thê thái gào, giọng lại lạc đi, đôi vai cô run lên bần bật, tự mình lẩm bẩm, giàn giụa nước mắt mà lẩm bẩm.
"Đã cho tôi thứ gì... Không có... Không có một thứ gì."
Chẳng hề cho cô một thứ gì, chẳng một lòng thương nào dành cho cô, thế thì vì sao giờ phút này đây lại đòi hỏi cô.
Bảo cô nương tình cho Nhiên Nhiên, nương tình cho Trần Tiểu Vy, đã có ai nương tình cho cô chưa?
Tiếng Nhiễm Nhiễm này... Chỉ nghe một tiếng gọi Nhiễm Nhiễm từ miệng bà, sao lại nặng nề quá.
Nước mắt Đàm Nhiễm hệt như hạt thủy tinh, lăn tăn chạy trên đôi gò má, trượt xuống càm rồi nhĩu giọt, hạt thủy tinh rơi rồi vỡ.
Ở đâu đó trong trái tim, dường như đang rỉ thành giọt máu đỏ.
"Đã cho tôi thứ gì... Chẳng có một thứ gì..."
Hít vào một hơi thật sâu, xua đi nặng nề không tả nổi, Đàm Nhiễm bi ai giương mắt nhìn người phía trước, cô chẳng gào cũng chẳng căm giận nữa, bình thản như mây trôi.
"Tôi không có cha, càng không có mẹ, Đàm Nhiễm tôi chỉ là Đàm Nhiễm. Các người chưa từng cho tôi một thứ gì, vậy nên cũng đừng đòi hỏi tôi một thứ gì."
Đàm yên... Bà chỉ là Đàm Yên, không là gì với cô cả.