Nghiên Dương vừa gọi vừa chạy theo chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang đi xe đạp phía trước. Hôm nay, Hạ Vũ "bỏ rơi" Nghiên Dương đi chơi với Trần Nhất và Tống Quốc Lam, thực chất là bọn họ rủ cô đi tới quán game nhưng Nghiên Dương không có hứng thú với những chỗ đó nên đã từ chối. Sau khi tạm biệt thì Nghiên Dương thấy Dương Hàn Đông nên đã chạy theo cậu.
Dương Hàn Đông nghe thấy tiếng Nghiên Dương của cậu liền dừng xe, quay đầu lại nhìn. Hình ảnh cô gái nhỏ mặc chiếc áo len vàng cổ cao kéo đến nửa mặt để ngăn chặn lại cái lạnh đang tiến dần lại gần cậu. Cười nửa miệng nói:
"Gọi mà gọi to vậy à? Nhớ tôi đến vậy sao? Hử?"
"Ai thèm. Cậu không đi cùng đám Trần Nhất à?"
"Không. Thấy đói bụng nên tôi đi ăn. Đi cùng luôn đi! Lên xe đi."
Quán ăn mà Dương Hàn Đông chở Nghiên Dương đến là quán mì truyền thống Lão Thái Thái nằm cuối con đường nhỏ cách nhà cậu không xa. Có thể nói đây là nơi bí mật của riêng cậu. Bà chủ của tiệm nay đã gần 70 tuổi nhưng mắt còn rất tinh anh, tay nghề làm mì của bà rất cao siêu. Dương Hàn Đông thích nhất là ăn mì được làm thủ công, sợi mì vừa mềm vừa dai, ăn rất đã. Nước dùng ngọt thanh, xương heo được hầm kỹ 12 giờ sau đó được đem đi nấu cùng một số loại củ và nấm.
"Dương Hàn Đông cậu thường ăn ở đây sao?" Nghiên Dương nhìn xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó.
"Đúng vậy. Đảm bảo cậu ăn một lần liền nhớ cả đời." Ánh mắt khi nói của Dương Hàn Đông rất sáng, sau đó liền hỏi cô: "Cậu đang tìm gì vậy?"
"Menu đó. Tôi không thấy menu đâu cả. Vậy làm sao mà chọn món được."
Dương Hàn Đông bật cười nói: "Cậu nhìn trên tường đi. Ở đó có đấy."
Theo hướng Dương Hàn Đông chỉ, Nghiên Dương mở to đôi mắt thỏ con ra nhìn vào tấm biển treo trên tường rồi nhìn lại Dương Hàn Đông đang ngồi đối diện nói:
"Chỉ có món mì Thái Thái thôi à?"
"Ừ." Sau đó liền nói với bà chủ tiệm:
"Bà ơi, cho con hai tô mì cỡ lớn nha!" Rồi hướng Nghiên Dương hỏi: "Cậu ăn được cay không?"
"Một chút thôi."
"Vậy cho con một cay ít, một cay nhiều ạ."
Ngồi đợi tầm 10 phút đã có bát mì nóng hổi được bưng lên, bà chủ tiệm cười hiền từ nói: "Hôm nay mới thấy con dẫn bạn gái đến." Sau đó nói với Nghiên Dương: "Con cứ ăn từ từ. Muốn dùng thêm gì cứ gọi nha. Cứ coi đây là nhà của mình. Đừng ngại."
Nghiên Dương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Sau đó liền thử một sợi mì rồi đến hai sợi, tập trung ăn sạch bát mì trong 10 phút dù trong 10 phút đó Dương Hàn Đông có hỏi gì cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
"Oa.. ngon quá đi!"
"Có ai ăn mất của cậu đâu. Có vẻ chưa no. Muốn ăn thêm không?"
Nghiên Dương lười biếng ngả người ra ghế lắc đầu, tay xua xua, nói:
"Tôi no lắm rồi. Không ăn thêm được nữa đâu. Để hôm khác đi."
Dương Hàn Đông cười mãn nguyện nói: "Vậy sau này sẽ thường xuyên dẫn cậu tới đây."
Sau khi ăn xong Nghiên Dương đề nghị hai đứa nên đi bộ thì sẽ tốt hơn. Hai người chậm rãi cùng nhau đi qua hai con phố nhỏ rồi đến công viên chạy bộ nhỏ thì Dương Hàn Đông kêu bát mì khi nãy hơi cay bây giờ muốn ăn thêm hoặc uống thứ gì đó cho bớt cay.
"Hay tôi đi mua nước cho cậu nha?"
"Không cần đâu. Tôi hít thở không khí rồi sẽ hết cay thôi."
Nhảm nhí quá mà.
"Bạn học Nghiên này."
Nghiên Dương bất ngờ khi Dương Hàn Đông hôm nay lại khách sáo với cô như vậy, "bạn học Nghiên". Dương Hàn Đông dựng gọn xe qua một bên sau đó liền tiến lại gần Nghiên Dương, tay vòng lấy eo cô kéo lại gần mình, ghé sát vào tai cô, giọng có chút ma mị nói:
"Có phải hôn rồi sẽ hết cay không?"
Không cho đối phương có cơ hội trả lời liền bá đạo chiếm hữu lấy đôi môi kia dây dưa một lúc lâu sau đó mới luyến tiếc rời bỏ. Nghiên Dương lúc này vẫn chưa hình dung được chuyện xảy ra vừa rồi, ngơ ngơ ngác ngác nhìn tên thủ phạm trước mặt.
"Hôn rồi?"
"Hôn rồi."
"Tại sao.. cậu lại.. giảm cay.. bằng cách này chứ? Có thể.. uống nước mà?"
"Tôi thấy cách này rất hiệu quả."
"..."
"Bạn học Nghiên, chúng ta hẹn hò đi!"
"..."
"Dù sao thì nụ hôn đầu của tôi cậu cũng đã lấy đi rồi. Cậu cũng phải chịu trách nhiệm đi chứ. Nếu để các bạn học khác biết được tôi bị một người con gái cướp đi 'trinh tiết' thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người đời nữa."
Nghiên Dương từ đầu tới cuối được Dương Hàn Đông dẫn đi xem từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Là ai đã hôn cô trước? Bây giờ còn mặt dày nói cô cướp đi nụ hôn đầu của bản thân. Người này bị điên rồi!
"Cậu bị điên à? Ai cho cậu làm chuyện đó với tôi chứ?"
Nghiên Dương bây giờ mới hoàn hồn, tức giận đến phát khóc, hai tay nắm thành quyền đấm vào ngực người con trai trước mặt. Dương Hàn Đông cam chịu, để mặc người con gái đang làm loạn trước mặt. Cũng tại cậu không kiềm chế tốt. Dương Hàn Đông càng như vậy Nghiên Dương càng khóc to hơn, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cô rất sốc. Thấy để vậy không ổn, Dương hàn Đông bèn ôm lấy Nghiên Dương vào lòng mặc cho cô vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa vẫn nhất quyết ôm chặt. Tiếng khóc mỗi lúc một nhỏ dần, rồi dần chỉ còn tiếng nấc nhẹ. Áo sơ mi cậu mặc cũng đã ướt đẫm nước mắt của ai kia.
Tiết trời đêm tối lạnh như vậy nhưng hiện tại, vào giây phút này Nghiên Dương lại cảm thấy rất ấm áp, vô cùng ấm áp. Cảm giác rất lạ, lần đầu tiên trái tim rung động vì một người. Từ trước tới giờ Nghiên Dương chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với Dương Hàn Đông, hình như có một vài lần thì phải.
Dương Hàn Đông thấy cô gái nhỏ trong lòng không có động tĩnh gì liền mở miệng nhẹ giọng nói kèm chút trêu chọc:
"Ngoan. Sau này sẽ quen thôi."
Nghiên Dương nghe thấy câu nói này liền đỏ mặt, dụi đầu nhẹ vào ngực Dương Hàn Đông. Bây giờ cô rất xấu hổ a.