Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 2: Đi tìm



Taxi dừng ngay trước cổng lớn của thôn biển Gia Vĩnh, Từ Y Vân bước xuống xe, đóng cửa lại, xe rời đi rồi thì cô mới bước tiếp. Phía bên trái Từ Y Vân là biển, gió biển thổi rất mạnh làm vài loạn tóc vốn được chải ngay ngắn bây giờ đã rối nhẹ. Cô đưa tay chạm lên tóc muốn giữ tóc vào nếp nhưng vuốt thế nào gió vẫn cứ thổi tung bay làn tóc đen của cô.

Từ Y Vân đảo mắt một vòng xung quanh, trước tầm nhìn không xa có một tiệm cắt tóc nhỏ, trước tiệm cắt tóc có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa nhảy dây, cũng có đứa đang cầm một cây củi đã cháy than một đầu để vẽ xuống nền xi măng cứng cáp.

Từ Y Vân bước tới mỉm cười, mấy đứa trẻ đột nhiên ngừng mấy động tác đang chơi của mình lại rồi nhìn người lạ trước mắt. Riêng chỉ có một bé gái đang cầm trên tay một cây củi cháy than phần đầu đứng nhìn Từ Y Vân bằng đôi mắt to tròn của mình rồi cất giọng trong trẻo hỏi: "Chị bị lạc đường sao?"

"Chị không bị lạc đường, chị chỉ muốn hỏi các em có biết ở đây chỗ nào trồng rất nhiều hoa giấy không?" Từ Y Vân mỉm cười thân thiện hỏi.

Những đứa trẻ được dạy dỗ nghiêm khắc là không được nói chuyện với người lạ nên chẳng đứa trẻ nào dám mở miệng trả lời Từ Y Vân ngoại trừ cô bé can đảm kia, nhưng lần này thì cô bé đó cũng không nói gì nữa mà nhìn đăm đăm Từ Y Vân.

Lúc này Từ Y Văn mới lấy trong túi ra một tờ tiền một trăm tệ rồi nói: "Nếu em nói cho chị biết ở đây chỗ nào trồng nhiều hoa giấy nhất thì chị sẽ tặng em tờ một trăm tệ này."

Chưa đầy ba giây sau thì mấy đứa trẻ khác mặc kệ Từ Y Văn mà tiếp tục chơi trò chơi của mình, chỉ có cô bé cầm cây cửi cháy than một đầu im lặng nhìn Từ Y Vân.

Nhìn đến mức cô cảm thấy ngại mà cất tiếng hỏi: "Em không muốn lấy tiền sao?"

"Mẹ em dặn là không nhận bất cứ thứ gì từ người lạ."

Từ Y Vân mỉm cười, cô gật đầu không ngừng tán khen: "Đúng là đứa trẻ ngoan." Cô cất tờ tiền vào túi sau đó lại hỏi: "Vậy chị làm thế nào để biết ở đây chỗ nào trồng nhiều hoa giấy?"

Đứa trẻ đột nhiên dời tầm nhìn xuống chiếc túi mà Từ Y Vân đang đeo, cô bé nói: "Em thích con gấu hồng đó."

Trên chiếc túi của Từ Y Vân có treo một móc khoá con gấu màu hồng, nghe vậy cô bèn tháo chiếc móc khoá xuống rồi đem làm điều kiện: "Nếu em nói cho chị biết ở đây chỗ nào trồng nhiều hoa giấy, chị sẽ tặng em móc khoá chú gấu hồng này, được không?"

Nét mặt cô bé do dự hồi lâu, bàn tay cũng siết chặc lấy cây củi cháy than một đầu trên tay. Còn Từ Y Vân thì cầm lấy chiếc móc khoá con gấu hồng quơ qua trước mặt cô bé, cuối cùng do dự hồi lâu thì người thắng là Từ Y Vân.

Cô bé nhậm lấy móc khoá gấu bông hồng như điều kiện đã hứa sau đó dẫn Từ Y Vân đi sâu vào trong con đường phía trước.

Mặt đường lót những khối đá lớn đã mòn theo thời gian, hai bên đường thì toàn là hàng quán mở cửa nào là quán nhậu, quán ăn, quán nước, tiệm cắt tóc gội đầu thậm chí còn có tiệm thú y nữa.

Đúng là Từ Y Vân từng đi trên con đường này lúc nhỏ rồi nhưng thời gian đã trôi qua mười lăm năm, cái gì cần thay đổi cũng đã thay đổi rồi, có gì cần nâng cấp cũng đã nâng cấp rồi.

Ngay cả đến cái không khí của mười lăm năm trước cũng chẳng còn dư vị nào xót lại.

Trên đường đi, để thuận thiện xưng hô nên Từ Y Vân đã hỏi cô bé: "Này cô bé, em tên là gì?"

"Chị gọi em là Tiểu Mạch Nha là được ạ." Cô bé nói.

Tiểu Mạch Nha mặc chiếc yếm màu hồng đang dẫn đường đi phía trước, trông dáng vẻ là rất quen thuộc nơi này.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm nay em được bảy tuổi rồi ạ." Tiểu Mạch Nha vừa đi vừa nói.

"Chị cảm thấy em trưởng thành hơn rất nhiều so với những bạn trẻ còn lại lúc nãy." Từ Y Vân không ngại nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Đúng rồi ạ, em lớn tuổi hơn mấy đứa lúc nãy, em bảy tuổi rồi, còn chúng thì chỉ mới sáu tuổi thôi." Tiểu Mạch Nha vừa đi vừa chấp hai tay ra phía sau lưng trông giống như bà cụ non vậy, rất đáng yêu.

Bên đường có tiếng reo sạp hàng kẹo hồ lô, Tiểu Mạch Nha cố tình đi chậm lại từng bước một, ánh mắt thì cứ ngó mãi cây kẹo hồ lô đang được cấm trên giá. Vừa nhìn thì Từ Y Vân đã đoán ra bụng dạ của cô bé ranh ma Tiểu Mạch Nha kia rồi, cô bèn giả vờ xoa xoa bụng mình rồi nói:

"Đã đi lâu như vậy rồi, chị đói quá hay là chúng ta ăn kẹo hồ lô nhé?"

Tiểu Mạch Nha chu chu cái miệng nhỏ của mình vờ quay mặt qua hướng khác rồi nói: "Cái này là chị mời nên em mới ăn đấy nhé, chứ em cũng không đói lắm đâu."

Từ Y Vân cười thầm trong bụng nhưng vẻ mặt lại rất phối hợp mà diễn xuất.

"Được rồi, kẹo hồ lô này chị mời." Sau đó cô móc từ túi ra tờ tiền một trăm tệ lúc nãy rồi trả tiền đổi hai cây kẹo hồ lô, một cây của cô và một cây của Tiểu Mạch Nha.