Cả đoạn đường không quá ngắn cũng không quá dài nhưng Ngữ Âm và Nhị lại chẳng nói với nhau câu nào. Ngay cả kế hoạch tác chiến cũng không dù chỉ một nội dung khiến Cảnh Nhị bất lực trước sự cứng đầu của cô.
Ngay sau đó chiếc Lamborghini Veneno sang trọng của Ngữ Âm liền dừng trước căn biệt xa hoa, được thiết kế tinh sảo tỉ mỉ quen thuộc. Hạ kính xe, Cảnh Nhị vừa nhìn thiết kế của căn biệt thự bỗng dưng cười đầy khinh bỉ.
- Cô nói đây là nơi đào tạo cô?
- Ừm.
Ngữ Âm tháo đai an toàn sang một bên, cô kéo sợi dây thun trên đầu xuống khiến mái tóc bồng, mượt tha thướt liền buông xõa. Ngữ Âm không vội, cô vuốt chỉnh trang lại mái tóc mở ngăn nhỏ trong khoang xe là hàng tá những dụng cụ mỹ phẩm.
- Lấy đồ thôi cũng phải đẹp sao? Lần đầu tôi thấy đấy.
- Hừm.
- Cũng nay chưa hết hạn sử dụng.
Cô lật mặt sau của từng hộp phấn rồi khẽ mỉm cười.Từng lớp nền, lớp phấn phủ đến lớp son cô đều đánh rất đậm tới tận lớp thứ ba mới có dấu hiệu ngưng. Ngữ Âm vừa quay mặt lại kẻ mắt, Cảnh Nhị đã không khỏi giật mình, cau mày nhận xét thầm.
- Lão đại mù mới nhận cô.
- Tôi nghe thấy hết đấy. Nên là cẩn thận lời nói của anh không tôi xé miệng anh ra cho hổ ăn sáng không chừng.
- …
Đôi môi màu đỏ đậm thêm lớp phấn dày đặc mới đúng là con người của cô khi ở tổ chức. Ít ai biết được sau lớp phấn này là cả một mỹ nữ xinh đẹp đâu, họ chỉ biết cô gái này là một sát thủ của tổ chức CJC khi cô có lớp phấn này.
- xuống đi. Không muốn chết thì nghe theo tôi.
- Được.
Hai người họ bước xuống xe ung dung bước vào cánh cổng của căn biệt thự. Hai tên canh gác thấy có người lạ mặt liền chạy đến phía Ngữ Âm.
- Có chuyện gì vậy?
- là tôi. Sao hả? Đi có một tháng mà không nhận ra nữa à?
Hai tên canh gác nghe giọng có chút quen thuộc nhưng vẫn nghi ngờ liền quan sát kĩ. Gương mặt bỗng trở nên vui vẻ, hứng hở nói chuyện với Ngữ Âm.
- Hoa Hồng
- ừm.
- Đàn em nhớ chị lắm đấy.
- Sao giờ chị mới về? Gặp trục trặc gì à?
- Nói sau đi! Lão gia đâu?
- bên trong bên trong.
Hai tên canh gác liền mở đường cho cô bước vào. Nhưng lại chặn súng Cảnh Nhị ngăn cản anh.
- Bạn tôi! Để cậu ấy vào.
- Hoa Hồng, đây là quy tắc dù là bạn cũng không được vào trong, nếu không có …
- Vậy anh ở ngoài đợi tôi.
- Tô…
Ngữ Âm liếc mắt ra hiệu cho Cảnh Nhị, cô biết bọn họ không cho anh vào lên cố tình gây khó dễ. Còn Cảnh Nhị thì ngược lại anh hoang mang đứng sang một bên đợi cô trong sự lo lắng.
- Mẹ kiếp…
Ngữ Âm mới đi đến trước cửa kính phòng khách đã nhìn thấy Công Quang và Fritz. Cô cũng đoán ra được bọn họ là đang cố ý đợi cô đến.
Nét khí phách, không sợ trời không sợ đất liền bị cô vùi sâu xuống lòng. Cô bày ra bộ mặt đáng thương, thảm hại bước vào căn biệt thự.
- Về rồi sao?
- Lão gia! Xin lỗi, tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao. Xin hãy trách phạt.
Giọng điệu khinh bỉ đến kinh tởm những con người trước mặt cô. Ngữ Âm quỳ sụp xuống sàn nhà với bộ mặt thảm thương.
- Trách phạt? Hoa Hồng, nói tôi xem tôi nên phạt cô như nào đây?.
- Tùy Lão gia xử lí.
- Có chí khí, có chí khí không hổ là bông Hồng của tổ chức.
Ngữ Âm cười nhạt, câu nói nịnh bợ đầy hàm ý này cô đã nghe quá nhiều rồi. Thêm nữa thì thấy ghê tởm.Nhìn dáng vẻ dửng dưng của Fritz cô càng khinh miệt, đám người vì tiền, vì hư danh khiến chị và mẹ cô thành ra như vậy cô chắc chắn không bỏ qua.
- Anh họ, cuốn xéo về nhanh thật đấy.
- Em cứ nói đùa. Anh tới là có chuyện quan trọng cần bàn với lão Quang đâu rảnh tới nghe chuyện phiến.
- Trò cười.
- …
- Nhiệm vụ không hoàn toàn, vi phạm quy tắc của tổ chức lôi vào ngục xử.
- Rõ.
- Rõ.
Ngữ Âm được đám người của tổ chức rời đi trước mặt Công Quang. Cô biết ông ta sẽ dùng phương thức mạnh nhất để xử cô nhưng dù thế nào qua đêm nay cô bắt buộc phải có tập dữ liệu trong tay, bắt buộc phải có chúng bằng được …
- Phía lão Lâm cậu xử lí sao rồi? Không phiền phức nữa chứ.
- xong xuôi. Ông yên tâm.
- Người đàn ông ngoài kia là?
- Cảnh Nhị. Thuộc hạ thứ hai trong tổ chức J. Ông không nhận ra sao?
- …Hoa
- Ông đoán đúng rồi đấy. Hoa Hồng, ông khó lòng muốn cứu thì Lục Cảnh Thành lại khó lòng bám víu. Thế lực đó không phải Cố Gia như ngài nghĩ.
- không cần ra tay. Xử lí hai phía này trước. Lục Cảnh Thành chắc chắn sẽ không vì một ả đàn bà mà hấp hả chạy sang, lo việc kia đã.
- Được.
Fritz quan sát nét mặt của Quáng Quang, ông ta khi nghe thấy ba từ Lục Cảnh Thành thì có chút lo lắng. Ông ta không sợ quyền lực của hắn mà sợ con người hắn. Một con quái vật tàn nhẫn không có tình người.
- --------------------
[ Sân bay Budapest -Hungary ]
Sân bay Budapest không quá đông nhưng cũng không quá ít. Không khí trong lành, dễ chịu lan tỏa khắp nơi trong sân bay.Lục Cảnh Thành và Nhất Nhị vừa xuống máy bay.Một đám người lạ đi đến trước mặt ba người bọn họ.
- Chủ tể.
- Chủ tể.
- ừm.
Lục Cảnh Thành nhìn thái độ của Kỳ và Nhất rất lạ thường ngày cô không nói ít như vậy. Càng không biết điều như này.Nhưng rồi lại gạt sang một bên.
- Sắp xếp ổn thỏa?
- Vâng. Ổn thỏa ạ.
- di chuyển.
- Chủ tể. Mời.
- Cậu Cảnh. Cô Cảnh mời.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chỉ trong vài phút rồi nhanh chóng kết thúc. Đây không phải địa bàn của bọn họ, tin tức Lục Cảnh Thành sang Đông Âu không quá khó để tên cáo già kia biết tin.
Một hàng dòng McLaren trải dài từ sảnh chính của sân bay đến cuối đường. Vừa nhìn hãng xe đã khiến Kỳ thích mắt, McLaren Speedtail một trong những con xe cô mê mẩn, vừa đưa tay định chạm vào nó liền bị một cách tay ngăn lại.