Đúng lúc tôi đang thưởng thức bún ốc và trà sữa ở phòng khách thì điện thoại tôi reo lên.
Tôi nhìn và thấy cuộc gọi từ mẹ tôi.
Cảm thấy tội lỗi, tôi vội lấy điện thoại trốn vào nhà tắm rồi lén nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, mẹ hỏi đủ thứ, tôi nghĩ bún ốc để nguội sẽ không ngon nên chỉ trả lời chiếu lệ vài câu rồi kiếm cớ cúp máy.
Không ngờ, vừa mở cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Quỹ Lễ đứng trong phòng khách, bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.
"Chuyện gì vậy?"
"Thẩm Miểu Miểu, em lại dùng xong toilet không xả nước! Em ngửi cả phòng khách xem, hôi quá!"
Vừa nghe Quý Lễ nói, tôi nhanh chóng đi tới phòng khách, dùng mũi ngửi ngửi.
Nó có mùi hôi á?
Bún ốc rất thơm mà phải không?
Quý Lễ vẫn như cũ bịt mũi, vẻ mặt chán ghét nhìn tôi, sau đó lập tức cảm thấy khó chịu đến muốn ói.
"Thẩm Miểu Miểu, em không ngửi thấy mùi phân sao?"
Tôi nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.
"Anh đang nói cái gì vậy! Đâu đó có mùi cức. Đây rõ ràng là mùi bún ốc, hiểu chứ?"
Tôi sợ anh không tin nên vội vàng gắp bún ốc ăn dở trên bàn đưa cho anh.
"Tôi đang ăn bún ốc. Ngửi đi, có ngon không?"
Quý Lễ vẫn bịt chặt mũi, sợ hãi lùi lại hai bước.
"Thẩm Miểu Miểu, tôi cảnh cáo em, sau này ở đây không được phép gọi món bún ốc."
Tại sao tôi lại không được gọi?"
“Tôi nói không thì là không. Lần sau nhìn thấy em ăn bún ốc, tôi sẽ đuổi em ra ngoài.”
Nhìn thấy Quý Lễ xoay người trở về phòng, tôi vội vàng gọi hắn.
"Ừm...đợi một chút!"
Quý Lễ quay lại nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ.
Tôi nuốt khan với chút sợ hãi.
"Được rồi, anh đã không cho tôi gọi món bún ốc, vậy tôi chỉ có thể gọi... Đậu phụ thối."
"Nghe nói đậu phụ càng nặng mùi cức thì càng ngon! Tôi phải làm sao đây? Nghĩ đến thôi đã chảy nước miếng rồi. Tốt nhất là tôi nên nhanh chóng gọi một chiếc để ăn mí được."
Nói xong, tôi cầm bún ốc trong tay vội vàng trở về phòng, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng răng nghiến lợi của Quý Lễ.
"Thẩm! Miểu! Miểu!"
Anh zai à, đấu với tôi, anh vẫn còn non lắm!
9
Ngày hôm sau.
Sau một đêm ngon giấc, tôi sảng khoái mở cửa phòng chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Ai ngờ tôi lại nhìn thấy Quý Lễ mặc vest, đi giày da ngồi trên sô pha nhìn rất thong thả thoải mái.
Chưa kể, ngoại hình đẹp trai này của Quý Lễ thực sự rất phù hợp với gu tôi.
Vì thế tôi không thể không nhìn thêm vài cái.
"Thẩm Miểu Miểu, em lau nước miếng đi, sắp nhỏ xuống đất rồi đấy."
Quý Lễ nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.
Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác, giơ tay lau miệng: “Chào buổi sáng, sao anh lại ở đây, Tư Tư đâu?”
"Tư Tư đi làm. Mẹ tôi nói công ty của em ở gần văn phòng của tôi, tôi sợ em mới chuyển đến đây, không biết đường đến công ty nên mẹ tôi bảo tôi tự mình đưa em đến đó."
Quý Lễ đặc biệt nhấn mạnh cách phát âm của từ "cá nhân tôi".
Ngay khi nghe điều này, tôi hiểu rằng dì Lục đang cho tôi cơ hội để quyến rũ Quý Lễ.
"Này, đợi tôi chút, tôi sẽ tới ngay."
Quý Lễ giơ tay lên, nhìn đồng hồ: “Tôi cho em mười phút.”
Khi nhìn thấy Quý Lễ thực sự tức giận, đầu óc anh quay cuồng.
“Ừm……”
Tôi lưỡng lự và không thể nói được.
Quý Lễ không kiên nhẫn nói: "Mấy giờ tan làm?"
"6 giờ."
" Tan làm về anh sẽ đợi em ở đây. Tốt nhất em nên cho anh một câu trả lời thỏa đáng, nếu không..."
Quý Lễ rời đi với vẻ mặt hung ác.
Vì lời nói của Quý Lễ mà tôi đi làm mà lơ đãng suốt ngày hôm nay.
Dì Lục đột nhiên gọi điện.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn, dì nói với tôi rằng sau này dì sẽ nhờ Quý Lễ đưa tôi đi làm về.
Vì vậy nên tôi hãy nắm bắt những cơ hội này để vun đắp mối quan hệ với Quý Lễ, sau đó thành công tóm lấy anh ta.
Cuối cùng, dì Lục giải thích điều gì đó trước khi cúp điện thoại.
Điện thoại bị cúp, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Đúng rồi.
Bây giờ tôi có thể giải thích cho Quý Lễ.
12
Vừa tan giờ làm, tôi vui vẻ ngân nga một bài hát bước ra khỏi cửa công ty, từ xa đã nhìn thấy Quý Lễ.
Có lẽ bởi vì tan làm, Quý Lễ mặc sơ mi trắng, trong tay cầm áo khoác vest.
Anh cởi khuy cổ áo sơ mi và thắt lỏng cà vạt quanh cổ.
Ánh sáng vàng của mặt trời lặn chiếu vào anh, khiến anh chói mắt.
Tôi không thể không huýt sáo với anh ấy.
Nhưng trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Tôi chỉ có thể ngắm nhìn vẻ đẹp như vậy từ xa, tôi thực sự không muốn làm như vậy!
Nếu không, tôi sẽ hy sinh bản thân mình để bẻ gãy anh ta.
Tôi giật mình vì chính suy nghĩ của mình.
Tội lỗi, tội lỗi!
Quý Lễ quay lại khi nghe thấy tiếng huýt sáo, và khi nhận ra đó là tôi, anh ấy trợn mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không tức giận và mỉm cười với anh ấy.
“Tôi đã quyết định, để trả ơn sự xấu hổ của anh, từ giờ trở đi tôi sẽ làm đặc vụ ngầm cho anh ở chỗ dì Lục.”
"Em có nghĩ rằng em đang chơi Vô gian đạo không? Tốt hơn là nên thực tế hơn."
“Vậy tôi sẽ dọn nhà trong một tháng.”
"Chỉ một tháng thôi à?"
“Hai tháng?” Tôi ngập ngừng hỏi.
"..."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể kéo dài quá ba tháng.”
"Được rồi, thỏa thuận, chỉ ba tháng thôi."
13
Trong tháng tiếp theo, Quý Lễ ngày nào cũng đưa tôi đi làm.
Và hầu hết các ngày Tư Tư đều về nhà muộn cho đến khoảng 10 giờ tối, thậm chí đôi khi còn không về nhà.
Quý Lễ và tôi hầu hết thời gian chỉ ở nhà một mình.
Và tôi phát hiện ra rằng ngay cả khi Quý Lễ và Tư Tư đều ở nhà, họ vẫn ở trong phòng riêng của mình.
Tôi thậm chí còn không nhận được một miếng thức ăn cho chó mà tôi mong đợi.
Đúng lúc tôi đang vô cùng hối hận thì đã vô tình làm hỏng “việc tốt” của họ.
Hôm đó, tôi tan làm sớm hơn thường lệ.
Lúc mở cửa liền nhìn thấy Tư Tư nằm ở trên thảm trong phòng khách, Quỹ Lễ đè lên eo Tư Tư, cởi áo của Tư Tư.
Khi nhìn thấy tư thế này, tôi nhanh chóng giãn khoảng cách giữa các ngón tay hết mức có thể, giả vờ bịt mắt lại, hưng phấn nói không giấu diếm:
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi lập tức trở về phòng, hai người tiếp tục đi!"
"Cái đó... em hiểu lầm rồi, không phải như em nghĩ!"
Quý Lễ nói với vẻ mặt xấu xí.
"Tôi không nghĩ gì cả, cứ tiếp tục và đừng để ý đến tôi."
Nói xong tôi nhanh chóng quay về phòng và đóng cửa lại.
Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"Lý Tư Tư, cậu còn cởi quần áo sao? Nhất định không thể tự mình cởi sao?"
"Tôi biết, tôi biết, tôi không thể tự cởi được? Cậu có thể đừng bạo lực như vậy được không? Đau quá!"
Tôi chợt cảm thấy mặt mình nóng bừng, tôi vội che tai lại vì xấu hổ.
Đây là lời nói hổ báo gì vậy!
Tôi, một người chưa từng nắm tay trai, có thể lắng nghe điều này không?
Đúng vậy! Đâm! Hào hứng! Hiểu rồi!
Hóa ra tất cả họ đều làm điều này khi tôi đi vắng!
Sáng hôm sau khi nhìn thấy Quý Lễ, trong đầu tôi lập tức hiện lên một số hình ảnh xấu hổ, nên cúi đầu không dám nhìn hắn.
Quý Lễ nhìn thấy bộ dáng của tôi, không khỏi nói:
"Thẩm Miểu Miểu, em có thể ngừng tưởng tượng một số chuyện trong đầu được không?"
Tôi lấy tay che mặt, có chút xấu hổ nói: "Ồ, rõ ràng như vậy sao? Người gặp rắc rối không phải là anh và Tư Tư. Hôm qua anh..."
Quý Lễ hít sâu một hơi, ngắt lời tôi: "Thẩm Miểu Miểu, hôm qua tôi và Tư Tư là..."
Tôi vội đưa tay bịt tai lại, lắc đầu từ chối.
"Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi quá xấu hổ!"
Quý Lễ vẻ mặt chán nản nhìn tôi, dừng lại mấy giây, cuối cùng nhịn được một câu.
"Thẩm Miểu Miểu, em có được bình thường không?"
14
Hôm đó tôi vừa tan sở, đi ra khỏi tòa nhà công ty như thường lệ, lại không thấy Quý Lễ xuất hiện.
Trong khoảng thời gian này, Quý Lễ sẽ luôn có mặt đúng giờ mỗi khi tôi tan sở và chở tôi về nhà.
Nhân tiện, Quý Lễ còn có một chiếc ô tô.
Hôm đó anh cố tình dẫn tôi chen vào xe buýt vì anh không muốn lái xe.
Sau sự việc đó, anh không muốn đi xe buýt nữa mà nhất quyết đòi chở tôi đi làm.
"Miểu Miểu."
Tin nhắn của Quý Lễ đến từ điện thoại.
Đợi tôi nhé, tôi sẽ đến đó sau 5 phút nữa.
Tôi vừa cất điện thoại đi thì một tiếng khóc chợt vang lên bên tai.
"Con không đi, đừng kéo con! Mẹ ơi!"
Tôi lần theo tiếng động và phát hiện một cô bé đang ở độ tuổi thiếu niên đang bị một người đàn ông đầu trọc kéo đi.
Cô bé sợ hãi, cố vùng vẫy nhưng quá yếu, nên vẫn bị người đàn ông đầu trọc kéo đi.
Tôi thấy mặt ông ta đỏ bừng, tôi biết gã chắc hẳn đã uống rượu.
Thực sự, ông ta đã làm một việc như vậy giữa thanh thiên bạch nhật.
Không cần suy nghĩ, tôi lao tới, nhặt túi xách lên và đập vào đầu gã hói.
Người đàn ông đau đớn chỉ biết buông tay cô bé ra để bảo vệ đầu.
Tôi nhanh chóng hét lên với cô bé đang ngã xuống đất.
"Chạy, nhanh chạy tới tòa nhà."
Cô bé có lẽ đã quá sợ hãi, không nghe lời tôi nói, vẫn đang ngồi dưới đất khóc.
Người đàn ông bừng tỉnh và hét lên: "Bớt lo việc bao đồng đi."
Sau đó ông ta dùng tay trái đẩy mạnh đầu tôi.
Tôi bị gã đầu trọc đẩy ngã, chân bị bong gân và đầu đập xuống sàn bê tông.
Tôi che đầu lại và bò đến bên cạnh cô bé một cách khó khăn, bảo vệ cô bé ở phía sau và hét lên bất chấp.
"Có người ở đây, họ đang bị đánh. Hãy gọi cảnh sát!"
Ông chú hói vốn định tiến tới tấn công tôi, nhưng khi tôi hét lên, càng ngày càng có nhiều người chú ý đến phía chúng tôi, sợ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nên ông ta đã bỏ chạy.
Tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía tôi theo hướng người đàn ông đầu trọc đang trốn thoát, và tôi đã hét lên bằng tất cả sức lực của mình:
"Quý Lễ, bắt tên đầu trọc kia đi, đừng để hắn trốn thoát."
Sau đó, tôi nhìn thấy Quý Lễ dùng động tác đánh nhanh nhất đẩy ông chú hói xuống đất.
Tôi nhanh chóng khập khiễng đi tới chỗ Quý Lễ cùng cô bé: "Quý Lễ, anh ta muốn đưa cô bé đi. Tôi lập tức gọi cảnh sát. Đừng buông tay!"
Sau đó cảnh sát đến và mẹ của cô bé xuất hiện.
Sau khi cảnh sát biết được chuyện gì đã xảy ra, họ đã ghi lại lời khai của chúng tôi và rời đi cùng với người đàn ông đầu trọc đã bị bắt.
Mẹ của cô bé cảm ơn tôi và rời đi cùng với cô bé đang sợ hãi.