Em Gái Cưng Của Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 39



- Anh Phúc ơi,em ổn rồi! Nhưng em đói bụng, mình đi ăn đi anh!_ Cô mở mắt nhìn vào Huyết Cửu Đình Phúc đưa ra đề nghị.

- Em hết mệt rồi?_ Huyết Cửu Đình Phúc không yên tâm lên tiếng hỏi lại.

- Vâng ạ! Em muốn đi ăn!_ Nói rồi cô liền ngồi dậy rồi kéo tay anh ra khỏi công viên giải trí.

Huyết Cửu Đình Phúc đưa cô đến một nhà hàng sang trọng ăn tối sau đó thì cả hai cùng về nhà.

Về đến Băng Phong thì trời cũng đã khá tối.

- Tiểu công chúa ơi! Đến nhà rồi,dậy đi nào!_ Huyết Cửu Đình Phúc lay lay người cô, Ngọc Băng vẫn là không có một phản ứng gì gọi là tỉnh giấc.

Cuối cùng anh cũng đành phải bế từ xe vào đến phòng ngủ.Đầu của cô trượt từ vai anh rồi trực tiếp rồi vào lòng ngực rắn chắc của anh.

- Ưm..._ Ngọc Băng ngây ngô phát ra tiếng rên thoải mái, cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng ngực ấm áp của anh rồi tiếp tục ngủ say.

Bình thường chính là không mấy vận động, nên mới đi chơi được một lúc đã mệt như vậy.

Một ngày mới nữa bắt đầu.Bầu trời từ phía Đông dần dần từ màu xám sang màu hồng phớt.Mặt Trời như quả cầu lửa từ từ nhô lên, ban phát những tia nắng ấm đầu tiên xuống trần gian,xua tan đi tầng sương sớm, đánh thức vạn vật. Con người cũng chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu công việc của mình, cho một ngày làm việc hiệu quả.

Tòa thành Băng Phong vẫn như thường lệ.Những người hầu tấp nập, rộn ràng làm những công việc của mình.

Đối lập hẳn với luồng không khí ồn ào, tấp nập ngoài kia là một căn phòng chủ đạo với hai màu trắng hồng được trang trí vô cùng sang trọng và bắt mắt.Trên chiếc giường rộng lớn có một thân ảnh nhỏ nhắn đang say giấc mộng vô cùng bình yên.

Ánh nắng Mặt Trời xuyên qua những khẽ hở của cửa sổ chiếu thẳng lên khuôn mặt đẹp như thiên thần của cô gái nhỏ, đôi mi dài cong vút khẽ nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt phượng cũng từ từ mở ra.Dáng vẻ mơ màng khi thức giấc của cô thật giống một động vật nhỏ khả ái. Ngọc Băng vừa tỉnh giấc liền rời giường,vệ sinh cá nhân,thay cho mình một chiếc váy màu trắng dài quá đầu gối đơn giản, nhẹ nhàng rồi chậm rãi bước xuống nhà.



Ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng của cô đã được dọn lên sẵn sàng ở trên bàn ăn.Cô liếc những chiếc ghế trống còn lại, mắt đảo một vòng rồi cô quay sang nhìn quản gia Trần hỏi:

- Bác Trần ơi! Các anh đâu hết rồi ạ!

- Thưa cô chủ, các cậu chủ đã đến công ty từ sớm rồi!_ Quản gia Trần cung kính trả lời cô.

- Vâng ạ!_ Ngọc Băng nhận được câu trả lời trong lòng có chút buồn và hụt hẫng nhưng cô không biểu lộ ra ngoài.Cô nở nụ cười rồi một lần nữa nhìn quản gia Trần và những người giúp việc nói:

- Bác Trần và các chị lại đây ăn sáng cùng đi ạ!

Quản gia Trần và mọi người giúp việc nghe lời đề nghị của cô mặt ai nấy đều tỏ ra vẻ ái ngại, e dè.Trần Ni Ni là người đại diện lên tiếng:

- Thưa cô chủ! Chúng tôi là phận tôi tớ làm sao có thể ngồi cùng bàn ăn với chủ được ạ! Cô chủ cứ dùng bữa đi ạ! Chúng tôi sẽ ăn sau cũng được ạ!

- Không sao cả, ở đây em luôn xem mọi người như người thân của em vậy! Em chưa bao giờ có ý nghĩ phân biệt chủ tớ với mọi người. Thế nên, quản gia và các chị cứ tự nhiên như ở nhà mà ngồi xuống dùng bữa sáng cùng em đi ạ! Ăn một mình chán lắm!_ Ngọc Băng dịu giọng khuyên nhủ.

- Nhưng thưa cô chủ.....

- Không nhưng nhị gì cả! Mọi người nhanh chóng ngồi xuống ghế đi! Nếu ai còn nói nữa thì sẽ bị trừ vào tiền lương nha!_ Ngọc Băng cắt ngang lời của Trần Ni Ni cùng với đó cô cũng không quên lạnh giọng buông lời đe doạ họ.

Tuy vậy nhưng những người giúp việc vẫn còn khá e dè, khó xử. Tất cả bọn họ đều đưa mắt về nhìn Trần quản gia để hỏi ý kiến của ông.Nhận được cái gật đầu của ông, những người giúp việc nhanh chóng lấy phần ăn sáng của mình rồi ngồi vào bàn ăn sáng cùng cô.

Tất cả những người giúp việc ở Băng Phong đều là những người có thực lực, để được vào đây làm việc thì họ đã phải trải qua một cuộc huấn luyện phải gọi là vào sinh ra tử. Ai có thể sống sót sau cuộc huấn luyện đó sẽ phải học mọi quy tắc của các anh đặt ra rồi mới chính thức được bước vào tòa lâu đài này. Một khi vi phạm quy tắc của tòa lâu đài sẽ bị trừng phạt một cách rất nghiêm khắc, chính là nổi ám ảnh của tất cả người giúp việc ở đây.Và việc ngồi cùng bàn ăn với chủ chính là điều cấm kỵ nằm trong những quy tắc mà họ đã học thuộc trước khi chính thức làm việc ở nơi đây. Vì vậy mà họ cảm thấy khó xử trước đề nghị của Ngọc Băng vì họ cũng không muốn bị phạt vì vi phạm quy tắc và họ cũng ko muốn bị trừ tiền lương đâu. Nhưng họ cũng khá yên tâm vì trong tòa thành này lời nói của Ngọc Băng thì không ai có thể làm trái cả kể cả các anh.

Bữa ăn diễn ra trong không khí rộn ràng,vui vẻ, cùng với những tiếng cười đùa của cô cùng những người giúp việc đã khiến tòa thành lạnh lẽo trở nên ấm áp và vui tươi hơn thường ngày rất nhiều. Giải quyết xong bữa sáng thì cô ra vườn đi dạo, còn quản gia và những người giúp việc cũng trở lại với công việc của mình