Ngày đầu tiên học tập Ngọc Băng vô cùng thích thú, cô bọc lộ tài năng cùng trí thông minh hơn người của mình.Tất cả những gì được tiến sĩ truyền tải cô đều tiếp thu nhanh chóng, không những thế cô còn tìm hiểu sâu hơn.Sau cả buổi hăng say học tập cuối cùng cũng đã đến giờ tan học.
Ngọc Băng cùng tiến sĩ Tiến Khoa vừa ra đến cửa liền bắt gặp con người lạnh lùng đang đứng ngay đó. Đông Phương Long Thần trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vài tia ôn nhu. Ngọc Băng không những không run sợ trước khí thế áp bức người khác của anh mà còn hồn nhiên, vô tư chạy đến nắm lấy tay anh vui vẻ khoe về chiến tích trong ngày học tập đầu tiên của mình.
- Thần,anh về rồi! Hôm nay em học giỏi lắm luôn đó!
Trước hành động tự nhiên của cô, Trần quản gia ở phía sau không khỏi thầm cầu nguyện cho cô.Ai mà không biết Đông Phương Long Thần rất ghét ai chạm vào người mình đặc biệt là phụ nữ khi chưa có sự cho phép của anh. Nhưng càng đáng kinh ngạc hơn là anh không những không tức giận mà anh còn ôn nhu xoa đầu cô khen ngợi:
- Bé con của anh giỏi lắm!
Tiến sĩ Tiến Khoa ngay khi nhìn thấy anh, ông cẩn thận bước đến mang theo nụ cười khiêm tốn.
- Đông Phương tổng, Phượng Hoàng tiểu thư quả thật vô cùng thông minh. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cô ấy tư duy phát triển rất nhạy bén. Sau này có thể sẽ trở thành một thần đồng!
Lời khen không ngớt của Tiến Khoa khiến cho anh càng thêm tự hào về cô, đôi ngươi sắc bén vẫn không rời khỏi người Ngọc Băng. Âm thanh băng lãnh vang lên.
- Vậy thời gian sau này phải nhờ tiến sĩ rồi!
- Nào dám nào dám, đó là trách nhiệm của tôi. Không còn sớm nữa, tôi xin phép vềtrước!" - Ông cất giọng khách khí.
Trần quản gia từ phía sau tiến lên tiễn tiến sĩ Tiến Khoa.Không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Giờ đây Ngọc Băng như thể bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của người đàn ông trước mắt làm nhất thời đứng hình. Hôm nay, nhờ ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời, cô mới được chiêm ngưỡng hết thảy con người anh. Gương mặt sắc lạnh tràn đây khí chất, đôi môi mềm mại đầy gợi cảm, đôi mắt xanh biếc mà thâm thúy, lạnh lùng tựa như đá lục bảo ngâm trong băng lại vô cùng sắc bén. Ngũ quan cương nghị như được khắc tỉ mỉ từ khối băng. Vẻ băng lãnh và tuấn mỹ hoàn toàn có thể chỉnh phục mọi trái tim phụ nữ. Thấy dáng vẻ ngây ngẩn của cô, Đông Phương Long Thần xoa nhẹ đầu cô rồi lập tức bế cô lên tay, kèm theo đó là câu nói có chút sủng nịch:
- Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ cho em tất cả mọi thứ trên đời mà em muốn.
Ngọc Băng bị hành động của anh làm cho giật mình. Đông Phương Long Thần cứ thế bế cô ra vườn hoa hồng rộng lớn. Nơi tràn ngập hương sắc đỏ của những bông hoa hồng gai quyến rũ, mùi hương tỏa ra khắp bâu không khí hòa lẫn cùng ánh chiều tà càng khiến cho khủng cảnh mông lung hơn. Một không gian yên tĩnh rất thích hợp cho con người ta thư giãn sau một ngày dài bận rộn.
Ngọc Băng đưa ánh mắt long lanh ngắm nhìn khắp khu vườn vào lúc chiều tà hoàn toàn không để ý dáng vẻ của anh lúc này. Đông Phương Long Thần trông nét hồn nhiên ngây thơ của Ngọc Băng, trong nháy mắt xuất hiện vài tia ấm áp. Anh đưa cô đến bên chiếc xích đu màu trắng ngọc nổi bật giữ vườn hồng, từ từ đặt cô ngồi xuống. Ngọc Băng nhìn theo hành động của anh mà ngây ngẩn cả người, ngay sau đó anh cũng ngồi xuống bên cô. Cơ thể cường tráng của anh che mất một khoảng nhìn, tỏa ra sự ấp áp lạ thường, dường như mọi áp lực của cô lúc này đều được trút bỏ. Có lẽ anh không thật sự đáng sợ như những gì anh thể hiện. Có lẽ cô không biết chỉ có duy nhất đối với cô là anh trở nên dịu dàng và ôn nhu như vậy.
Đông Phương Long Thần không biết bản thân đã bao lâu rồi chưa ngồi trên chiếc xích đu này.Có lẽ là từ khi anh tiếp quản sản nghiệp đồ sộ của gia đình thì anh đã không còn thời gian để trở về tòa thành nhiều nữa. Mọi kí ức dường như một lần nữa ùa về trong tâm hồn của anh. Âm thanh trầm thấp khẽ vang lên, dập tắt bâu không khí yên tĩnh mang theo chút ưu thương.
- Bé con, sau này em chính là người em gái duy nhất của anh, là người phụ nữ thứ ba và cũng là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh nên có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với anh, không cần sợ hãi gì cả!
Phải rồi, giờ đây cô có các anh là những người thân, là những người bạn, như là người cha người mẹ của cô. Từ giờ trở đi, nhà của cô sẽ chính là nơi đây, là tòa thành rộng lớn này. Ngọc Băng ngập ngừng đôi chút rồi bạo dạn lên tiếng.
- Thần, anh sẽ không sợ em phiền chứ?
- Sẽ không!_Anh lên tiếng nhẹ nhàng.
Ngọc Băng khẽ nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng cô lúc này hạnh phúc vô cùng. Dù chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng với cô nó như một dòng nước ấm nóng sưởi ấm trái tim nhỏ bé của cô. Hai người ngồi yên tĩnh trông về nơi xa, thật yên bình biết mấy.
Ánh mắt hiền từ của Trần quản gia từ xa nhìn dáng vẻ của hai người, ông thầm hạnh phúc cho Đông Phương Long Thần, đã rất lâu rồi anh mới có thể trở về làm chính mình không còn phải che giấu cảm xúc của mình nữa. Đúng như lời bà chủ nói chỉ cần các cậu chủ của ông thật sự yêu thương một ai đó thì khi ở gần người đó sẽ trở nên ấm áp, ôn nhu hơn và người đặc biệt đó chính là Phượng Hoàng Ngọc Băng - Thiên thần mà thượng đế đã đưa đến bên cạnh các anh.
__________Hết chapter 8____________
Like: nếu chap hay có ý nghĩa và thu hút bạn.
Comment: để cho mình cảm nhận, góp ý về những sai sót của mình nhé!
Vote and follow: giúp tác giả có động lực để hoàn thành tác phẩm nhé!