Em Gái Là Phản Diện

Chương 3



Tô Như Nguyệt ngồi trên giường bệnh ngẫn ngơ nhìn ra cửa sổ, sau khi Tô Tử Kỳ rời đi, cô vẫn ngẫn ngơ như vậy, cô cảm thấy rất hoang mang và sợ hãi.


Cô đọc nhiều truyện ngôn tình đủ loại, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ xuyên vào truyện mình từng đọc.


Nếu như xuyên vào thời cổ đại, thì cô có thể nói dối rằng mình mất trí nhớ, nhưng cô lại biết tất cả nhân vật trong truyện, nhớ các tình tiết đã và sắp xảy ra, làm sao cô có thể nói dối rằng mình mất trí được?


Nếu tín theo thời điểm hiện tại, thì là thời điểm Tô Như Nguyệt trong truyện bị ghét nhất, vì đã cố tình xô ngã Dương Lâm Tình, bộ mặt thật của cô ta đã phơi bày, khiến cho mọi người vô cùng căm ghét.


Tô Như Nguyệt khẽ thở dài một cái!


Tại sao không phải thời điểm đầu truyện? khi đó mọi người đều yêu quý cô ta, mà lại là thời điểm cô ta bị ghét nhất?


Ông trời đúng là muốn trêu đùa cô mà!


(•)


Ba ngày sau Tô Như Nguyệt được đưa về nhà, nhìn ngôi biệt thự sang trong trước mắt, cô bỗng lùi ra sau vài bước, cô chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ được sống trong một căn biệt thự rộng lớn như vậy.


Người làm xếp thành hai hàng, để đoán tiếp cô xuất viện, người cô run lên, dù sao cô cũng chưa từng đứng trước nhiều người như vậy, người làm dẫn cô vào phòng ăn, thì thấy Tô Tử Kỳ đã ngồi đó đọc báo.


Cô im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Kỳ, để người làm đem thức ăn lên cho mình, đột nhiên cô người làm đụng vào ghế, khiến nó ngã ra đất, kêu một tiếng nhức tai, cô người làm vội quỳ xuống, mặt trắng bệt, sợ hãi run rẩy.


"Tiểu thư, tôi không cố ý, tôi xin lỗi!"


Tô Như Nguyệt cắn chặt môi, không biết phải làm như thế nào, chỉ trách Tô Như Nguyệt trong truyện hay trách phạt người làm, chỉ cần người làm mà làm sai chuyện gì, cô ta nhất định đuổi việc hoặc trừ lương.


Chửi bới thậm tệ, có khi còn ra tay đánh người, các người làm tuy nhận lương từ Tô Tử Kỳ, nhưng lại sợ nhất là cô ta.


Tô Tử Kỳ lạnh lùng nói "Không sao đâu, ra ngoài đi!"


Cô người làm nghe thế, liền đứng dậy chạy một mạch ra ngoài, như chỉ sợ ở lại thêm một khắc, thì sẽ không thể sống vậy.


Tô Như Nguyệt cúi gầm mặt, từ tốn ăn cơm chỉ có nhà giàu mới có thể ăn, đúng là đồ ăn của nhà giàu, cả cơm cũng mềm gấp mấy lần cơm trước đây cô ăn.


Tô Tử Kỳ thấy cô cứ cúi gầm mặt, chợt nhíu mày, từ khi nào cô có thói quen cúi gầm mặt khi ăn như vậy?


Tô Tử Kỳ không để ý nữa, lạnh nhạt nói "Chút nữa đến xin lỗi Tình Nhi đi!"


Tô Như Nguyệt đang ăn nghe thế chợt mắc nghẹn, không để ý, liền cầm ly nước Tô Tử Kỳ uống cạn một hơi.


Cảm thấy cơm đã xuống hết, e dè nhìn Tô Tử Kỳ nhẹ giọng "Xin lỗi?"


"Đúng vậy, sai thì phải xin lỗi!"


Tô Tử Kỳ nhíu mày nhìn ly nước của mình trong tay cô, em gái hắn sợ nhất là dùng chung đồ với người khác, vì cho rằng nó rất bẩn, nên chẳng bao giờ dùng chung đồ với ai, kể cả người đó là hắn, vậy mà ngay lúc này lại tự nhiên uống cùng ly nước với hắn?


Tô Như Nguyệt nhớ lại tình tiết tiếp theo trong truyện, chẳng phải khi em gái Tô Tử Kỳ đi xin lỗi Dương Lâm Tình, thì đã bị thanh mai trúc mã của Dương Lâm Tình tức giận mà xém giết chết cô ta hay sao?


Cô bất giác đưa tay sờ đầu mình, người lái xe tông Tô Như Nguyệt trong truyện, chẳng ai khác, chính là thanh mai trúc mã của Dương Lâm Tình!


Vì thế cô vội xua tay, gấp gáp nói "Không đi!"


Tô Tử Kỳ có chút tức giận nhìn cô, giọng cương quyết "Nhất định phải đi!"


Tô Như Nguyệt mím chặt môi, lắc đầu!


Tô Tử Kỳ tức giận nhìn cô "Không cho phép từ chối!"


Tô Như Nguyệt bất lực nhìn hắn!


Phải!


Cô quên mất, hắn là người rất kiên quyết, chỉ cần hắn quyết định, em gái hắn sẽ không dám nói không, em gái hắn cho cùng, cũng chỉ sợ một mình hắn thôi.


Tô Như Nguyệt ăn xong, dựa theo miêu tả trong truyện đi về phòng, nếu cô nhớ không lầm, phòng Tô Như Nguyệt trong truyện đối diện với Tô Tử Kỳ, cô nhìn Tô Tử Kỳ ở đối diện, rồi quay sang nhìn cánh cửa phòng.


Tô Tử Kỳ thấy cô chần chừ, tưởng cô không chịu đi, lạnh giọng "Mau đi thay đồ, anh không thích chờ lâu, nếu em bày trò gì, thì đừng trách anh!" Nói rồi đi vào phòng.


Tô Như Nguyệt nghe thế thở dài, cánh tay nhẹ đụng vào cánh cửa đi vào trong, quả nhiên là như miêu tả trong truyện.


Phòng Tô Như Nguyệt chẳng khác nào phòng công chúa, lấy màu hồng làm chủ đạo, chiếc giường rộng lớn có thể chứa được mấy người, những bức tranh treo tường, điều là của những họa sĩ nổi tiếng.


Tô Như Nguyệt đi lại tủ quần áo mở ra, cô nhìn những chiếc đầm không hở lưng thì cũng hở ngực, không hở ngực thì cũng hở đùi, vẻ mặt tối sầm lại.


Tô Như Nguyệt trong truyện theo hình tượng sexy, cô ta được miêu tả với thân hình quyến rũ, mái tóc nâu dài ngang vai, đôi mắt phượng biết cười giống Tô Tử Kỳ, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp của cô ta được cho rằng còn đẹp hơn cả nữ chính Dương Lâm Tình, nhưng vì lòng dạ quá xấu xa, nên chẳng ai quan tâm vẻ ngoài của cô ta nữa.


Tô Như Nguyệt lấy một cái đầm trễ vai, được nhét một chỗ khó thấy, có lẽ là không được dùng đến, nhưng nó lại là cái kín đáo nhất, nên cô lấy xuống vội thay vào, lần đầu tiên nhìn vào gương với tư cách khuôn mặt của người khác, bỗng kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ đẹp này, chỉ có thể thốt lên hai từ.


Quá đẹp!


Làm sao có thể đẹp đến như vậy?


Với khuôn mặt này, thì chẳng phải sẽ khiến đàn ông tranh nhau sứt đầu mẻ trán sao?


Tiếng gõ cửa đánh bay sự mất hồn của Tô Như Nguyệt, cô vội ra mở cửa, thì thấy Tô Tử Kỳ nhíu mày hỏi "Đi được..."


Chữ "chưa" còn chưa kịp nói, Tô Tử Kỳ đã kinh ngạc nhìn Tô Như Nguyệt, cái đầm cô đang mặc, chính là cái đầm hắn tặng cho cô năm sinh nhật mười bảy, cô nói rằng nó không hợp với cô, nên chưa bao giờ mặc.


Cô luôn mặc những bộ khiến hắn chướng mắt, không hở trên cũng hở dưới, chẳng khác nào muốn quyến rũ đàn ông?


Dù hắn có không thích cô đến cỡ nào, nhưng dù sao cô cũng là em gái hắn, nhìn lũ đàn ông nhìn cô đầy thèm khát, hắn thật sự muốn móc mắt tất cả ra.


Vậy mà bây giờ hắn không quan tâm tới cô ăn mặc thế nào nữa, thì cô lại lấy cái đầm ba năm trước hắn đã tặng cô để mặc, cô lại có ý đồ gì đây?


Tô Như Nguyệt thấy Tô Tử Kỳ cứ trầm mặc nhìn mình, thì có chút sợ, nhẹ giọng "Anh không định đi sao?"


Lúc này Tô Tử Kỳ mới hoàn hồn, quay người bước đi, giọng lạnh nhạt "Đi thôi!"