Em Ghét Anh

Chương 18: Nhớ Lâm Mị đến mức không ngủ được



Sự im lặng trong phòng lan từ một điểm đen ra khắp mọi nơi, bao gồm cả trái tim Lâm Mị.

"......"

Đào Tra liếm môi, cậu thầm nghĩ lý do này của mình quá tuyệt vời, không thể chê vào đâu được cũng không cách nào bắt bẻ được.

Sự im lặng và bất lực của Lâm Mị cuối cùng cũng bao trùm cả cậu, hắn gấp cuốn tập lại thoải mái nói từng chữ một: "Được rồi, tuần sau chúng ta lại nói chuyện này vậy."

Đào Tra đạt được mục đích, trái tim cũng bắt đầu trôi đi đâu.

"Cha mẹ cãi nhau là chuyện bình thường mà. Vợ chồng nào mà không cãi nhau?" Đào Tra nói lại y chang những gì Hướng Oánh nói với cậu để bộc lộ lại cho Lâm Mị. Lâm Mị không kiên quyết giữ cậu ở lại nữa, cậu an ủi người ta thêm hai câu cũng không sao.

Lâm Mị: "Để anh đưa em xuống."

Đào Tra lấy cuốn bài tập quay người lại mở cửa, tiếng động lớn vốn đã nghe rất rõ nay còn rõ hơn không khỏi khiến Lâm Mị càng xấu hổ buồn lòng hơn. Đào Tra làm bộ như không nghe thấy, cậu cúi đầu xuống nhìn mũi dép của mình.

"Thôi không cần đâu ạ, em tự xuống được mà, anh...anh đi, an ủi dì Bình đi." Đào Tra lên tiếng ngăn cản bước chân Lâm Mị, và mong sẽ không chạm phải Trịnh Bình đang đẫm nước mắt.

Ánh mắt Lâm Mị đảo một cái nhìn sang Đào Tra đang chạy trối chết.

Mà cũng xui, Trịnh Bình đang lau nước mắt ra khỏi phòng bếp thì đụng ngay lúc Đào Tra từ trên lầu đi xuống.

Lâm Mị đứng ở cửa phòng không nhìn thấy được toàn bộ, hắn chỉ thấy cả người Đào Tra căng lên ngay lập tức, hai cái tai đỏ bừng sắp bốc cháy tới nơi.

Cậu cẩn thận suy nghĩ nhiều, lại không giỏi việc che đậy, có thì chỉ che được một chút ít mà thôi.

Sợ xấu hổ, xấu hổ là nhất định tìm tới hắn.

Lâm Mị đứng dựa vào khung cửa ung dung nhìn một cảnh này.

Cơ thể Đào Tra phản ứng còn nhanh hơn ý thức của cậu, cậu hoảng sợ quay lại nhìn dáo dác xung quanh rồi rút tờ khăn giấy ra đưa cho Trịnh Bình: "Dì Bình, dì lau nước mắt đi ạ."

Kết quả là ngay khi cậu đưa giấy ra, nước mắt của người đàn bà ấy lại tuôn trào càng thêm mãnh liệt cứ như bao nhiêu buồn tủi cũng trút hết.

Bà túm lấy tay Đào Tra bắt đầu nói không ngừng.

"Tra Tra, con biết không, thật sự dì và ba Lâm Mị không còn vớt vát gì được nữa rồi." Trịnh Bình bộc bạch như vậy càng khiến cho Đào Tra thấy sợ hãi và quẫn bách, lẫn lộn trong đó là một chút đau lòng. Cậu muốn quay lại cầu xin sự giúp đỡ của Lâm Mị thì Trịnh Bình lại lên tiếng. Đào Tra không thể không nghiêm túc lắng nghe.

Trịnh Bình: "Thật ra dì biết giữa gì và ba Lâm Mị không còn tình cảm từ lâu rồi, chỉ có mỗi dì đơn phương cố gắng níu kéo bao nhiêu năm nay, càng lúc thời gian ông ta về nhà càng ít lại, con còn nhỏ nên con không hiểu đâu, cái loại đàn ông như vậy, có yêu con thì cũng tiêu hết tiền của con, không yêu còn lại tiêu càng nhiều tiền của con hơn nữa."

"Dì biết chứ, ông ta đã có một gia đình khác bên ngoài từ lâu rồi, là cái ả Trương Dao kia, gì biết hết cả, mấy hôm nay dì cãi nhau với ông ta là do dì nóng giận. Tại sao ông ta còn muốn đưa ả Trương Dao kia tới ngõ Anh Vũ này, lại còn cho Lâm Mị biết," Nước mắt trên mặt Trịnh Bình đã không thể lau nổi nữa, gần như cậu không thể nào nhìn được vẻ mặt của Lâm Mị, cậu nghe Trịnh Bình nói: "Năm nay Lâm Mị đã lớp mười hai, thời điểm quan trọng như vậy ai mà biết có bị con khốn kia phá hỏng hay không?"

Đôi mày của cậu trai lúc nhíu lúc giãn bộ dạng lo lắng cực kỳ, nó khiến cho Trịnh Bình đang kiềm chế nãy giờ bắt đầu móc hết chuyện gia đình ra kể một hơi.

"Tra Tra, dì thật sự rất ngưỡng mộ mẹ của con, dì thà sống khổ một chút, con xem đi, bây giờ dì với ba Lâm Mị như vậy thì cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa?" Trịnh Bình tự cười nhạo chính mình trong nước mắt.

Đào Tra không thể nhìn người khác khóc được, cậu thấy như vậy rất đáng thương.

Sự đồng cảm và thương hại trong mắt cậu là thật, không giống như những người khác trong con ngõ Anh Vũ này, thích cười nhạo chế giuễ khi người khác gặp họa, đặc biệt là một gia đình có tiền như họ Lâm.

Lúc này Lâm Mị đi tới, hắn cầm cánh tay Đào Tra đang bị Trịnh Bình giữ lại, ném tờ khăn giấy đã được lau qua vào thùng rác: "Mẹ, để con đưa em ấy về."

Lúc này Trịnh Bình mới nhớ ra hai đứa nhỏ này phải học bài.

Nỗi buồn trên gương mặt bà bắt đầu trở thành sự xấu hổ, nhưng lời vẫn tuôn ra như bước, chỉ có thể cầu xin đào Tra: "Tra Tra, còn đừng nói cho người khác, mẹ con cũng đừng nhé, được không?"

Đào Tra gật gật đầu, vốn cậu cũng không thích nói chuyện này cho ba mẹ.

Trịnh Bình thở phào nhẹ nhõm.

..

Cả quá trình xuống lầu đều trong sự im lặng.

Giữa hai nhà có một con đường nối nhau, khi ra đến sân Lâm Mị, Đào Tra chỉ vào nhà mình: "Dẫn em tới đây được rồi ạ."

Lâm Mị ừ một tiếng.

Đào Tra cứ do dự mãi cuối cùng cũng hạ giọng hỏi: "Anh cũng đừng buồn lòng quá, chờ khi nào thi vào đại học mọi thứ sẽ ổn thôi."

Dưới ánh đèn đường, Đào Tra nào có biết khi bản thân nói những lời này vẻ mặt của cậu mềm mại đến nhường nào.

Cậu xoắn xuýt, do dự, bối rối, đồng cảm...cứ như thể tất cả cảm xúc trên đời này đều hội tụ trên gương mặt cậu. Dường như có thứ gì đó trong lòng Lâm Mị bị cạy ra rồi sụp đổ mất.

"Ai nói với em thế?" Lâm Mị hỏi lại, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Ai nói với em lên đại học mọi thứ sẽ ổn."

Đào Tra hạ giọng 'Hả' một tiếng, nhìn trái nhìn phải xong mới nhìn sang Lâm Mị, cậu nghĩ, do ba anh lừa gạt nên em sẽ không so đo với anh, nhưng giới hạn là chỉ hôm nay thôi nhé.

"Em...em nói á." Đào Tra cắn răng nói: "Anh học giỏi vậy mà, chắc chắn sẽ đậu trường đại học giỏi nhất, như vậy, chẳng phải mọi thứ sẽ tốt hơn sao?"

Lâm Mị chỉ cảm thấy Đào Tra đơn thuần muốn chết.

Hắn chủ động nhẹ nhàng đẩy bả vai Đào Tra một cái: "Về đi."

Đào Tra bị đẩy lùi về sau hai bước, cậu thấy khó hiểu: "Sao anh đẩy người ta?"

Khóe miệng Lâm Mị giật giật: "Em không đi, tính ở đây nhìn anh khóc à?"

Diễn đến mức này thì cũng giỏi lắm đấy.

Khóc? Ai Khóc? Lâm Mị khóc? Vẻ mặt đang tủi thân do bị đẩy của Đào Tra bắt đầu trở nên hớn hở hẳn, cậu chưa thấy Lâm Mị khóc bao giờ cả, còn cậu thì mới bị Đào Đại Hành đánh vào tay đã khóc thôi rồi.

Nhưng Đào Tra không thể nói thẳng là em muốn nhìn, cậu nghe người ta nói, đôi khi họ không tính khóc, nhưng người khác vừa hỏi nước mắt sẽ lăn dài, cậu vội vàng đến gần, tỏ ra quan tâm Lâm Mị hơn: "Em đâu có đâu, em chỉ quan tâm anh thôi mà."

Vẻ mặt cậu lúc này còn xạo hơn lúc trước.

Sương mù trong lòng Lâm Mị cũng tan đi.

Đào Tra thấy nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Lâm Mị, cậu biết ngay bao hi vọng của mình đều đã vô ích.

Nhạt nhẽo.

Ánh mắt Lâm Mị như có như không liếc vào cuốn bài tập trong tay Đào Tra, hơi nghiêng người cười nói: "Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng Tra Tra chỉ cần cẩn thận không tè vào tập là được."

?

??

???

Cơn gió đêm thổi qua, gương mặt mang theo độ ấm của Đào Tra bắt đầu sôi sục, cậu tức muốn xì khói lao thẳng về nhà.

...

Là cậu nói xạo đó nhưng có nhất thiết Lâm Mị phải trêu chọc mình như vậy không?

Chắc chắn là ảnh cố ý.

Chứ không sao ảnh lại cười?

Biết vậy lúc đó khỏi nói dối làm gì, lấy lý do khác ví dụ như là nước...

Đúng rồi, lúc đó mình nên nói bị đổ nước vào bài thi mới phải?

Cậu căng thẳng quá mà.

Lâm Mị quá lợi hại, gần như xuất sắc đến mức áp đảo. Đảm Tra cảm thấy sự thông minh bé tí tẹo của mình chẳng đáng để nhắc trước mặt hắn, cho nên cậu càng bực bội thêm thành ra mới nói câu đó.

Lâm Mị có kể với ai không nhỉ?

Nói là mình tè lên bài thi, á á á á á á á á á á á á á!

Nhưng mà thôi không sao, cậu cũng biết bí mật của Lâm Mị: Lâm Nguyên Quân cắm sừng!

Nhưng chuyện nhà người ta đi kể khắp nơi thì có quá đáng lắm không, nếu là mình, chuyện gia đình bị người người gièm pha chắc cậu sẽ giết người mất.

Đến lúc đó Lâm Mị sẽ muốn giết mình, vậy là xong đời.

Vậy thôi, nếu Lâm Mị nói chuyện cậu tè lên bài thi cho người khác cậu sẽ xử Lâm Mị.

Cậu lăn qua lăn lại trên giường liên hồi, ván giường vang lên tiếng cọt kẹt đến mức Hướng Oánh ngoài phòng khách cũng nghe.

Hướng Oánh bất lực trước tiếng ồn bèn lên phòng Đào Tra gõ cửa: "Tra Tra, lần sau trước khi ngủ đừng có lăn mạnh vậy được không con? Chiều nay mẹ kiểm tra thấy ván giường con nứt rồi đấy."

"Tối con không ngủ được à?" Hướng Oánh nói xong thì lo lắng hơn: "Là do áp lực học tập nặng nề thành ra mất ngủ, hay là..."

Đào Tra ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào vách từng, nói: "Là do con nhớ Lâm Mị đó!"