Sáng nay nó vừa mới dậy chuẩn bị đi học thì nó nhận được một món quà rất đặc biết từ bố mẹ nó. Đó là chiếc vòng vô cùng nổi tiếng của gia đình nó, chiếc vòng này rất đẹp, giá trị của chiế vòng trên thị trường không phải là nhỏ. Lúc đó, nó chợt này ra một ý tưởng và quyết dinh mang chiếc vòng đi học. Tới trường nó đem chiếc vòng ra khoe với lũ bạn của mình. Bọn họ xúm vào khen chiếc vòng đó hết lời, nhưng mỗi lần như vậy nó chỉ mỉn cười tự kiêu vì nó nghe lời xu lịnh quen rồi. Chiếc khi vào giờ học hôm đó nó gọi một cậu bạn tới và thì thầm vào tai một điều gì đó. Suốt buổi học hôm đó nó yên tâm ngồi học, cho tới khi chuông báo hết giờ. Nó mở tủ đồ của mình đinh lấy chiếc vòng và giả bộ đầy hoảng hốt:
- Á mất rồi! Chiếc vòng đó đâu rồi.
Nghe thấy tiếng nó mọi người đều xùm lại và không ai thấy chiếc vòng đâu cả. Nó bắt đầu bật khóc nức nở ngay trước mặt mọi người. Đối với một Victoria tự tin luôn ngẩng cao đầu mỉn cười kieu hãnh thì việc khóc trước mặt toàn thể học sinh trong nhà trường thế này quả thật rất khó tin. Vì thé mọi người ai cũng nghĩ là nó khóc thật lòng. Thầy giám thị yêu cầu nó chình bày lại toàn bộ sự việc, bừa chình bày nó vừa đệm thêm vàog đó những tiếng nức nở làm ai nghe cũng phải đau lòng:
- Thưa thầy.... hôm nay em ....đem chiếc vòng ...cổ đó đi học. Em có đem...hức hức... ra ột số bạn xem, sau đó.... khi chuông báo vào lớp ...học em cất chiếc vòng vào ..huhu...tủ đồ cá nhân. Hức ...hức.. sau khi kết thúc giờ học.. hức hức... em quya lại lấy chiếc vòng trong tủ đồ thì....huhu.. chiếc vòng đã hoàn toàn biến mất.
- Vậy em chắc chứ? Em đã tìm kĩ chưa?
- Em và các bạn đã cùng tìm lại .....nhưng chỉ tìm được chiếc hộp đựng vòng đã bị cạy nắp ở ngần nhà vệ sinh nữ khu B.
- Theo em thì ai có thể là thủ phạm lấy chiếc vòng.
- Thưa thầy...huhu... chiếc vòng đó ngoài việc có giá trị về kinh tênos còn gái trí về văn hóa và tinh thần rất lớn. Sáng nay bố mẹ em vừa gửi nó đến cho em và em đã đem tới trường để các bạn cùng chiêm ngưỡng. Ngoài học sinh trong trường ra thì chưa ai biết chuyện chiếc vòng cả.
- Nếu em đã nói vậy thì chúng tôi đành phát lênh kiểm tra tủ đồ cá nhân học sinh trong trường và các phòng học thôi vậy.
- Vâng em cảm ơn thầy.
Một lúc sau lệnh kiểm tra được ban bố ra toàn toàn nhà trường, dù hết giờ học nhưng học sinh vẫn phải ở lại để kiểm tra. Một số học sinh khu B có xì xào về việc này:
- Dõ là vẽ chuyện, ai bảo thích khoe của làm gì mất là đáng đời cô ta.
- Chỉ vì cái vòng cổ lỗ sĩ của cô ta mà bọn mình phải ở lại.
- Mấy cô nói vậy là có ý gì hả. - Tiếng Kathy the thé đằng sau lưng.
- Ah không không có gì. - Nói xong mấy học sinh đó trở về chỗ cũ của mình.
- Đã tìm thấy rồi chứ? - Thầy giáo hỏi nó.
- Thưa thầy, đã tìm kĩ nhưng vẫn không thấy gì ạ.
- Tìm tất cả chưa?
- Rồi ạ.
- Còn tủ của hội trưởng hội học sinh Zollet chưa được tìm vì Zollet không có ở đây. - Tiếng một học sinh chen vào.
- Nếu mà Zollet thì bỏ qua cũng được.
- Có phải chiếc vòng đó đính một viên đá quí màu xanh rất to ở giữa và xung quanh là những viên đá rubi bé hơn đúng không? - Tiếng của cậu bạn lúc nãy Victoria nói chuyện lên tiếng. Nhưng nso vẫn giả bộ ngạc nhiên quya lại hỏi:
- Cậu thấy nó ở đâu vậy? Nó chính là chiếc vòng đó.
Cậu bạn đó giả vờ ngãi đầu ngãi tai như đang suy nghĩ một lúc sau mới trả lời.
- Hình như là mình nhìn thấy nó ở tù đồ khoảng từ 1023 đến 1025 khu B, mình không nhó dõ cho lắm.
- Vậy thì mau đến đó tìm lại. - Tiếng thầy giám thị sốt sắng.
Mọi người cùng kéo nhau tới tủ đồ từ 1022 tới 1025 tìm kĩ một hòi nhưng vẫn không thấy gì. Mọi thứ giường nhưu trở thành vô vọng.
- Có phải nó kia không? - Một học sinh nữ chỉ vào tủ đồ 1023 và tiếng lại ngần, móc trong con búp bê cheo trên chiếc vòng của tủ đồ 1023 ra chiếc vòng của nó.
- Như vậy là đã tìm thấy rồi. Tủ đồ này là của học sinh nào vậy? - Tiếng thầy giám thị tỏ dõ vui mừng.
- Thưa thầy đó là tủ đồ của Yumi ạ.
- Nhà trường sẽ trừng trị nghiêm khắc học sinh nào có hành vi trộm cắp. Yêu cầu em Yumi ở lại làm việc với chúng tôi, còn tất cả học sinh khác có thể ra về.
Học sinh nhanh chóng giải tán, nó cũng về nhà trên môi nụ dõ nụ cười chien thắng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thầy giáo mời Yumi vào phòng làm việc.
- Hành vi của em thực sự không xứng đáng là học sinh của trừong này.
- Thưa thầy em bị oan. Em hoàn toàn không biết chiếc vòng đó và cũng không hiểu tại sao chiếc vòng lại ở trong tủ đồ của em.
- Em nói gì đi nữa thì tôi không thể giúp em dựoc. Em buộc phải chịu án phạt của nhà trường, trong thời gian đó em sẽ bị đình chỉ học.
- Thưa thầy em...
- Xin lỗi chúng tôi buộc phải làm vậy.
Nói xong thầy giáo bước thẳng ra khỏi căn phòng. Yumi không biết phải làm thế nào cả, cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ.
Nó phải đi học mấy ngày nữa rồi nghĩ đông luôn, sau đó thì nghỉ lễ giáng sinh và nghỉ năm mới. Không phải học hàng ngày nó chỉ tập võ, chơi đàn, đọc tiểu thuyết, tiệc tùng... nó nhàn hạ và nhàn rỗi vô cùng. Chẳng có việc gì để làm, cũng không ló đối phó với Yumi vì cô ta đã về cái vùng xa xôi hẻo lánh ven biển Nhật Bản nào đó để nghỉ đông. Cứ tưởng cuộc sống thảnh thơi đó sẽ kéo dài được lâu ai ngờ đùng một cái mẹ của Zollet trở về. Bình thường bà ta ở tại dinh thự riêng của mình ở miển bắc nước Anh vậy mà tự dưng nhẩy tới đây một cách bất ngờ chẳng nói với ai. Sáng hôm đó bà ta tới nhà Zollet vậy mà mãi tới buổi tối nó mới biết bà ta có mặt ở đây. Nó luôn kính trọng và qusy mến mẹ của Zollet, bà Elizabest cũng chẳng có gì đáng sợ như mọi người ngíĩ. Bà ta là một phụ nữ đẹp, được mọi người kính trọng và nể sợ vì quyền lực, tài sản và địa vị xã hội. Dù sao nhờ ơn bà ta tối hôm đó nó được nọi chuyện, không phải chịu một bữa tối im lặng.
- Có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy? - Giọng nói lạnh như băng phá tan khoảng không tĩnh mịch.
- Mẹ nói vậy là có ý gì? - Zollet hỏi lại với giọng lạnh lùng không kém.
Cũng may nó đã quen với cảnh này lên không bị lạnh xương sống, với người bình thường mà ngồi đó có khi sợ tới lỗi dững tóc gáy rồi.
- Đừng tưởng mẹ ở xa mà không biết chuyện gì?
- Chẳng có chuyện gì cả.
- Thật không ra thể thống gì cả.
- Mẹ đang nói đến chuyện gì con không hiểu. - Đến bây giớ nó mới mở miệng.
- Đừng giả bộ ngu ngốc nữa, trong xã hội dù có xinh đẹp đến đâu nhưng mà không có đầu óc thfi chẳng làm được trò chống gì đâu. - Lời bà ta nói lạnh như ngàn mũi băng đâm vào nó.
- Đấy không phải là con ngu ngốc mà là con muốn mẹ đi thẳng vào vấn đề chính. - Nó bật lại ngay, nó biết dù có quý mến người phụ nữ này tới đâu thì chịu nép bà ta coi như là nó thất bại.
- Hai đứa dù có muốn làm trò gì đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ đến danh dự gia đình chứ. Mẹ không hiểu tại sao Zollet có thể đi lăng nhăng với có nhỏ vừa nghèo vừa xấu tên là Yume. Nhưng không có lửa thì sao có khói lên tại sao Zollet lại yêu Yume mà không yêu vợ của mình thì phải hỏi con đấy Victoria.
- Cô ấy tên là Yumi chứ không phải là Yume. - Zollet đính chính lại cái tên.
- Mẹ muốn 2 đứa chấm dứt ngay chuyện vớ vẩn này. Nếu đồn ra ngoài thì thật là nhụ nhã và nhục nhất không phải là mẹ mà là Victoria.
- Con không ăn nữa đâu. - Zollet đứng lên đi khỏi bàn ăn.
- Con quay lại ẹ. - Bà Elizabest hét lên nhưng Zollet vẫn bỏ đi.
Nó thấy Zollet đã bỏ đi thì người ngồi lại ngánh chịu nghe những lời nói sắc như băng sẽ là nó.
- Không có nó ở đây cũng tốt, mẹ con ta sẽ dễ nói chuyện hơn.
- Vâng ạ.
- Từ trước đến giờ mẹ luôn coi trọng và đánh giá con rất cao. Cuối cùng thi mọi chuyện lại nhưu thế này. Con đâu phải là một cô bé ngốc nghếch con rất thông minh luôn hiểu được ý ta. Có trách cũng chỉ trách Zollet, chắc chắn mẹ sẽ đứng về phía con. Mẹ đâu có thể tương lai của con tai mình hủy hoại bởi một con bé nghèo kiết xác được.
- Vâng ạ.
- Ta thấy ở con có nhiều đặc điểm giống ta. Nhưng con vẫn còn quá như mì, quá lương tay, còn thiếu sự nhẫn tâm, nếu muốn thành công thì cần phải trở lên độc ác hơn một chút, mạnh tay hơn một chút.
- Vâng con sẽ làm theo lời mẹ dạy. Con xin phép.
Nó đứng lên ra khỏi phòng ăn trong lòng vô cùng cảm phục bà ta. Một người phụ nữ tài giỏi, nổi tiếng là độcc hơn rắn hổ mang cách nói chuyện cũng độc vô cùng. Bà ta vừa tỏ vẻ quan râm tán thưởng nó vừa mắng mỏ nó một cách nhẹ nhàng để nso biết đường mà cố gắng. Có một người mẹ nhưu bà ta thỏ nào Zollet rất lạnh lùng, nhẫn tâm nhưng cũng rất tài giỏi. Mặc dù ở nhà nhưng nso rất ts khi gặp Zollet. Căm nhà rộng lơn luôn yên tĩnh vì bà Elizabest không thích tiếng ồn. Thật đúng là mẹ nào con đấy. Nó chỉ ngồi trong phòng đọc tiểu thuyết và những cuốn sách nghiên cứu kinh doanh hoặc lịch sử địa lý,... Cuộc sống không qua vô vị cũng chẳng thú vị. Bây giớ nó mới thấy cuộc sống của mình nhàm chán ý như một bà quả phụ 30 tuổi. Chẳng lẽ lớn lên nó sẽ sống giống như mẹ của Zollet thậm chí cuộc sống còn chán ngắt hơn cả bà ta. Mẹ của Zollet dù sống ở một nơi hoang vu thuộc miền đông nước Anh bà ta luôn chánh những buổi tiệc tùng nhưng quan hệ trong xã hội của bà ta thì rất vững chắc, mọi người phải quỵ lụ dưới chân bà ta còn nếu muốn gặp người phụ nữ này cách duy nhất là mò đến dinh thự của bà ta. Chán ngắt, tẻ nhạt, hết việc để làm,... Dù đã ngần đến lễ giáng sinh nhưng mọi người trong ngôi nhà này vẫn bình thản như thường. Ngoài việc nhìn thấy cấy thông và mấy mòn đồ trang trí giáng sinh thfi nso chẳng thấy một chút không khí giáng sinh trong ngồi nhà này. Nó nhớ những năm tháng trước kia khi còn sống với bố mẹ lễ giáng sinh của nó rất vui chán ngập hạnh phúc. Còn 1 ngày nữa để chuấn bị mà nó chẳng nghĩ ra lổi một món quà cho Zollet. Tặng quà người giàu đã khó mà lại tặng cho chồng chưa cưới còn khó khăn hơn. Vắt mất ohong ít chất xám cuối cùng nó quyết định tặng Zollet một quyển sách cổ bìa đựng sách đã được bọ claij bằng vào và đính đá quý. Lo xong vụ quà tặng bây giờ có thể yên tâm mà đợi lêc giáng sinh tẻ nhạt sắp tới.
Vào lúc 11h30 đêm ngày 24 tháng 12 nó ngồi ở phòng khách chính của căn nhà, lễ giáng sinh sắp bắt đầu mà nó vẫn chưa thấy Zollet đâu còn bà Elizabest thì vẫn bình thản ngồi đó chơi đàn piano những bài ca giáng sinh. Dù ngồi yên nhưng nó không thể bình thản được như bà ta còn tại sao lại như vậy thì nó đâu có thể biết dõ được. Chỉ còn đúng 2 phút nữa là đồng hồ điểm 12h đêm thfi Zollet thình lình bứoc vào làm nó không nén lổi lỗi vui mừng trên khuôn mặt còn bà Elizabest vẫn bình thản như thường. Chuông đồng hồ điểm 12h thfi tiếng đàn piano của bà ta cũng dứt. Vẫn với khuôn mặt bình thảm như thường bà ta ôm hôn Zollet như những gì mọi ngừoi làm trong lễ giáng sinh. Zollet cũng ôm hôn nó với khuôn mặt không một chút cảm xúc. Trước bữa ăn lúc 12h30 nó tặng quà giáng sinh cho Zollet và bà Elizabest. Ít nhất thì bà tacòn có thể nhe răng ra cừoi và cảm ơn nó nhưng Zollet thì dữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm. Đến khi kết thúc bữa ăn Zollet vẫn chưa chao quà giáng sinh cho nó nó vẫn ngồi đó đợi để nhận quà. Cho tới khi bà Elizabest kê nso đi ngủ Zollet vẫn không tặng quà giáng sinh cho nó. Đến lúc về phòng nó muốn bặt khóc thật sự, chẳng lẽ Zollet không quan tâm đến nó thật sao, dù không còn yêu nó thfi vẫn phải tặng quà nó chứ. Huhu nó nằm đó khóc và ngủ quên lúc nào không hay.