Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 17: Chương 17




Tại sao cái kì nghĩ đông ngắn vậy chứ, nó chẳng muốn quay về nhà tẹo nào. Bây giờ tuyết mới tan, khi tuyết tan sẽ lạnh hơn tuyết tuyết rơi. Vừa xuống tới sân bay nó đã bị cái lạnh ùa vào ngay tức khắc, cũng may Kim đã mang áo khoác ra cho nó. Về tới nhà việc đầu tiên là nó phải vào phòng khách chào mẹ của Zollet.
- 2 đứa đi nghỉ vui chứ?
- Vâng rất vui ạ. - Nó trả lời một cách hồ hởi.
- Thời tiết ở bên đó đẹp chứ.
- Vâng thời tiết rất ấm ạ. - Nó biết trả lời những câu hỏi này chỉ để mang tính xã giao nhưng nó vẫn trả lời một cách lễ phép.
- Thôi con lên phòng đi.
- Vâng con cám ơn mẹ.
Nó chảy thẳng lên phòng còn Zollet vẫn ở lại.
- Con có vẻ không được vui lắm thì phải? - Bà ta hỏi Zollet với giọng đều đều xen lẫn khó chịu.
- Tại sao mẹ lại mời Yumi đến đây?
- Con giám theo dõi mẹ?

- Chẳng phải mẹ cũng theo dõi con đấy sao?
- Mẹ không hiểu đầu óc con đang nghĩ gì nữa. Con có làm sao không vậy Zollet?
- Mẹ thôi ngay đi. Con hoàn toàn bình thường. - Zollet trả lời mẹ bằng giọng bực tức.
- Nếu con bình thường thì hãy suy nghĩ lại việc mình làm đi. Dù con không còn yêu Victoria thì con cũng phải dữ chặt con bé đó lại. Victoria là một đứa có đầu óc và có tiền lẫn quyền lực. Chính trường châu Âu đều do gia đình nó thâu tóm. Có được nó thì con sẽ có quyền lực.
- Ở đây mẹ mới là người bất bình thường thì có. Lúc nào mẹ cũng chỉ biết tới 2 thứ tiền và quyền mẹ chẳng biết thức gì khác, ngay cả chuyện con trai mẹ sống chết ra sao mẹ cũng kệ cơ mà. Chẳng phải 17 năm nay mẹ bỏ mặc cái gia đình này để thâu tóm quyền lực, còn bố con bỏ mặc cái gia đình này để kiếm tiền hay sao. Bố và mẹ một người có tiền một người có tiền vậy mà vẫn chưa thấy đủ hay sao.
- Con thì biết cái gì chứ? Bố mẹ làm vậy chỉ ming tốt cho tương lai của con.
- Tương lại của con ư. - Zollet nhắc lại một cách chua chát.
- Bố mẹ làm tất cả mọi thứ để tốt cho con mà thôi.
- Muốn tốt cho con hay là muốn biến con thành một con dối có đầu óc? Hôn ước của con được quyết định từ khi con còn là một bào thai trong bụng mẹ. Mọi việc con làm đều do mẹ sai bảo. Khi con ra ngoài con nhận được sự kính trọng và sợ hãi của mọi người. Nhưng họ sợ con đâu phải vì chính bản thân con tài năng, họ kính sợ con vì con có một người mẹ rắn độc, một người cha quỷ quái.
- Mẹ không ngờ con có thể cãi lại mẹ như vậy.
- Có gì mà không thể. Chẳng phải đối với bố mẹ không có gì là không co thể hay sao? - Zollet nói bằng giọng chau chát.
- Tất cả là tại con bé Yumi, nó đã hại con rồi.
- Nằm trên đống tiền làm đầu mẹ bị ảnh hưởng hay sao?
- Mọi chuyện không liên quan tới Yumi.
- Con có nói gì thì mọi chuyện cũng đã được bố mẹ chuẩn bị sãn. Con vẫn sẽ kết hôn với Victoria, con phải là người thừa kế của gai tộc này.
- Tù tâm mẹ thôi, nhưng con sẽ không làm theo lời mẹ nữa đâu. Con sẽ không để cho Victoria có một cuộc hôn nhan kinh tế, con sẽ không biến cô ấy thành một người phụ nữ đáng sợ như mẹ.
Nói xong Zollet bỏ ra khỏi căn phòng, trong đầu đầy những suy nghĩ trái ngang. Zollet yêu Victoria, chính vì vậy anh không muốn nó chịu đau khổ. Kết hôn với Zollet Victoria sẽ không được hạnh phúc. Cách duy nhật là để Victoria tự động rời xa Zollet.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi Zollet đi ra khỏi phòng bà ta ngồi đó trong lòng vô cùng lo lắng cho tương lại của con trai mình và cách duy nhất là....
- Thực hiện kế hoạch mà tôi bảo với anh đi. - Bà ta nhấc điện thoại lên bấm số và gọi ột ai đó.

- Vâng ạ. Chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.
- Ưm tốt nắm, sau này tôi không quên tới công của anh đâu.
- Vâng, cảm ơn bà.
Cuối cùng nó cũng phải tới trường. Tới trường rất vui vì được gặp bạn bè còn hơn là ngồi ở nhà làm mấy cái việc vớ vẩn.
- Nghỉ đông vui chứ? - Kathy hỏi nó.
- Tất nhiên, tớ cùng với Zollet tới Australia, thời tiết ở đó đẹp lắm.
- Còn tớ có bận đi quảng bá bộ phim công chiếu và dịp giáng sinh, các cậu xem nó ủng hộ mình nha. - Tara miệng nói với nó nhưng mắt thfi nhìn lẳng lơ ra chỗ khác.
- Tớ tới leo núi ở Anpo.
- Ưm. Dịp giáng sinh tớp được Zollet tặng một chiếc phi cơ.
- Èo, tớ có phi cơ từ hồi mới đóng phim. - Tara bĩu mội.
- Thôi vào học rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tối hôm nay nó không có bài tập. Nó lên facebook ngồi chơi một lúc thfi chuông điện thoại reo.
- Có chuyện gì vậy Tara?

- Cậu mở tivi ra xem đi, kênh CNN ấy?
- Có chuyện gfi sao?
- Công ty của ông nội con nhỏ Yumi tuyên bố phá sản.
- Thì sao?
- Mọi hôm cậu thông minh lắm cơ mà. Người có khả năng làm ột công ty đang làm ăn bình thường phá sản thì ở đây chỉ có mẹ của Zollet thôi.
- Ý cậu là chính bà ta đã làm việc này?
- Không! Mẹ của Zollet đứng đằng sau, còn người trực tiếp làm việc này là bố tớ. Chỉ cần bố tớ không nhập lốp ô tô hay là trả lại hoặc đem kiện công ty của ông nội Yum ra tòa là đủ để tuyên bố phá sản.
- Thật bất ngờ và thú vị đấy.
- Zollet biết chuyện này chưa?
- Làm sao tớ biết được. Thôi chào cậu nha.
Nó cúp máy và ngồi đó suy nghĩ. Mẹ của Zollet không phải là người hành động theo kiểu như vậy. Nếu bà ta ghét Yumi thfi sẽ trực tiếp *** hại cô ta không việc gì phải làm cho công ty của ông cô ta bị phá sản. Còn bố của Tara không quen biết gì Yumi, càng không liên quan tới chuyện này vậy tại sao ông ta lại nhúng tay vào. Thực sự nó vẫn không hiểu dõ chuyện này cho lắm. Tuy nhiên nó vẫn cho rằng mẹ của Zollet làm vậy vì mục đích kinh tế chứ không phải vì ghét Yumi.