Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 70: 14 giờ 25 phút



Đứa bé 10 tháng tuổi lăn ra khỏi nôi lúc mẹ đang bận pha sữa trong bếp. Đầu đập xuống đất, cuối cùng chết vì nghẹt thở.

Cái chết của đứa bé khiến cả gia đình tan đàn xẻ ghé.

Trở lại xe tuần tra, Ôn Dương nghĩ đến thái độ của tất cả người lớn trong nhà đối với mẹ của đứa bé...

Cả gia đình chắc chắn không còn cách nào cứu vãn.

Điều khó cứu vãn có lẽ cũng là người mẹ đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện vì phải chịu đựng sự đả kích quá lớn.

Chiếc xe cứu thương ban đầu được đưa đến cứu đứa bé không mang đứa bé đi, thay vào đó là mẹ của đứa bé.

Khuôn mặt thê lương của người mẹ trẻ bất động đầy vẻ thờ ơ, đó là thần sắc sau tàn dư tuyệt vọng, đó là sự tuyệt vọng tan nát cõi lòng.

Ôn Dương không biết người mẹ phải mất bao lâu mới có thể vượt qua biến cố này, nhưng nàng chắc chắn một điều rằng cái bóng tâm lý sẽ mãi mãi âm ỉ tại nơi sâu nhất trong tim, cùng với sự tự trách vô tận ám ảnh đến suốt cuối đời cô.

......

"110 gọi 10919, 110 gọi 10919."

"110, đây là 10919. Mời nói."

"Người dân ở Quảng trường Nam Sơn đã báo cáo về việc có trẻ em mất tích, xin vui lòng đến hiện trường xử lý."

"10919 rõ, lập tức tới hiện trường."

Ôn Dương còn chưa kịp bùi ngùi vì nhiệm vụ trước, nàng và Trương Lộ Chi đã phải vội vã đến Quảng trường Nam Sơn để xử lý nhiệm vụ tiếp theo.

Nếu như có trẻ lạc trong quảng trường, đa phần là do người lớn bỏ bê trông nom.

Nhưng chỉ đa phần mà thôi, trẻ em không thể chạy xa được.

Còn về khả năng lừa gạt buôn bán trẻ em thì sao?

Rất ít.

Là một thành phố tuyến đầu ở Trung Quốc, Bắc Thành hiện có hệ thống giám sát camera đẳng cấp thế giới với phạm vi phủ sóng rộng rãi.

Xung quanh Quảng trường Nam Sơn, hệ thống camera giám sát thậm chí còn đạt đến mức phủ sóng toàn bộ.

Muốn lén lút bắt cóc một đứa trẻ dưới mắt diều hâu sao?

Tuyệt đối không có khả năng.

Sau khi thăm dò và điều tra tại chỗ, hai cảnh sát đã yêu cầu ông nội của bé gái mất tích giải thích tình hình vụ việc.

Hóa ra, ông nội của đứa trẻ đã vội đi từ quê lên Bắc Thành vài ngày, vì đứa cháu gái hiện đang không có ai trông nom.

Con dâu đã phải nhập viện mổ ruột thừa, con trai thì cần vào viện chăm sóc vợ.

Gia đình chỉ có duy nhất một cô con gái vừa lên lớp 1 tiểu học.

Đương nhiên bố mẹ không tài nào yên tâm nổi, nên đã gọi ông nội từ quê lên trông cháu bé.

Đã hai ngày không thấy mẹ đâu, cô bé cứ nằng nặc đòi gặp mẹ suốt mấy ngày nay.

Cả cha và ông nội đều đã nói mẹ phải nhập viện, qua vài ngày sau mới có thể về nhà.

Hai người lớn đều nghĩ rằng nói vậy là đã có thể an ủi được đứa trẻ, nhưng cô bé lại gào khóc inh ỏi.

Không biết cô bé đã xem bộ phim TV nào mà tưởng rằng cha và ông nội liên minh lừa gạt mình, luôn cảm thấy lần này mẹ đi là đi mãi không về...

Cô bé nằng nặc đòi đến bệnh viện, nhưng ngày làm việc của bệnh viện trùng với lịch học của cô bé.

Người bố khuyên can hết lời, cuối cùng hai bố con cũng đồng ý với nhau, đợi đến cuối tuần nghỉ ngơi sẽ đưa con gái đến bệnh viện thăm mẹ.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần.

Sáng sớm, ông nội dẫn cháu gái đi dạo ở quảng trường Nam Sơn như thường lệ.

Nhưng vừa mua cốc sữa đậu nành, chớp mắt cái đã không thấy cháu gái đâu.

Người bố nghe tin, vội vàng chạy từ bệnh viện về.

"Bố, sao bố không để mắt tới con bé?"

"Bố... bố vừa đi mua một cốc sữa đậu nành."

Ông nội cũng thật oan ức.

Ai có thể ngờ một đứa trẻ nhỏ xíu lại ranh ma như vậy, lại còn học được chiêu "dụ hổ xa rừng"?

Đột nhiên, cha của đứa trẻ tự đánh vào đầu mình, trên mặt đầy vẻ hối hận.

"Hỏng rồi! Chắc Văn Văn đi tìm bệnh viện rồi. Lúc trước con hứa là hôm nay sẽ đưa con bé đến bệnh viện thăm mẹ, thế mà con quên mất! Lúc sáng gọi điện con cũng quên nói với bố, chắc chắn Văn Văn nghĩ rằng chúng ta lừa gạt con bé."

Đến đây, Ôn Dương và Trương Lộ Chi còn có uẩn khúc gì chưa hiểu?

Vụ án báo cảnh sát này rõ ràng là một phi vụ "nữ anh hùng tí hon" dấn thân vào con đường tìm đường cứu mẹ.

"Anh có chắc anh đã nói với cô bé rằng vợ anh đang ở trong viện không?"

Người bố gật đầu lia lịa, hết sức tự tin:

"Có một hôm tôi lỡ miệng nói, chắc chắn con bé sẽ lưu ý kỹ trong đầu."

Nếu là Bệnh viện Số 1 thì dễ xử lý.

Bệnh viện Số 1 chỉ cách quảng trường Nam Sơn 5 con phố.

"Đưa tôi một bức ảnh của con anh, chúng ta chia nhau tìm. Trương Lộ Chi, hãy tìm sự giúp đỡ từ bộ phận camera giám sát của tổng đài."

"Vâng."

Đến ngã tư đèn giao thông, bốn người lớn bắt đầu chia nhau ra hành động.

Ôn Dương giao chiếc xe tuần tra cho Trương Lộ Chi, còn nàng thuê chiếc xe đạp công cộng bên đường, sau đó lên xe đạp lên đường đi tìm cô gái nhỏ.

Bóng lưng cô gái nhỏ đeo chiếc balo be bé trên lưng, bên cạnh không có người lớn...

Ngay từ ngã tư thứ hai, Ôn Dương đã nhìn thấy phía trước có một thân hình nhỏ bé đang ngồi nép mình bên đường, thế là nàng vội đạp xe đi tới.

Ba lô, màu đỏ.

Váy, màu trắng

Bện hai bên bím tóc nhỏ...

Càng đến gần, nàng càng chắc chắn đây là cô bé bị lạc.

Đỗ xe đạp tại khu đỗ xe, Ôn Dương đi tới, ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ.

"Xin chào bạn nhỏ."

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Ôn Dương trong bộ đồng phục cảnh sát.

"Chị cảnh sát?"

"Đúng vậy, chị là cảnh sát, chị cảnh sát hỏi em này, có phải tên em là Vương Văn không?"

Lúc cô bé gật đầu, Ôn Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Có phải Văn Văn muốn đi bệnh viện tìm mẹ không?"

"Vâng ạ~ Em muốn đi gặp mẹ... huhuhu... Em nhớ mẹ... Bố nói dối em, bố nói hôm nay sẽ dẫn em đi gặp mẹ..."

Ôn Dương sờ đầu cô gái nhỏ, thầm trách người bố không biết bao nhiêu lần.

Đôi khi, miệng lưỡi đàn ông thật không đáng tin cậy.

Bày lộn xộn ra, làm cảnh sát phải đến dọn dẹp hộ.

"Văn Văn, bố em không lừa em, bố đã tới đón em, Văn Văn còn chưa xin phép hay chào hỏi ông nội mà đã đi mất, làm bố và ông nội rất lo lắng cho em, hiện tại họ đều đang tìm Văn Văn. Văn Văn muốn gặp mẹ là bởi vì lo lắng cho mẹ phải không? Bây giờ bố còn chưa nói cho mẹ chuyện này, bố sợ mẹ lo lắng, sẽ không thể yên tâm chữa bệnh trong bệnh viện được, nếu mẹ ốm thì phải ở trong viện chữa bệnh chứ đúng không? Văn Văn cũng không muốn mẹ phải ở trong viện suốt vì lo lắng cho em, đúng không?"

"... Em xin lỗi, chị..."

Cô bé đứng lên cùng Ôn Dương, nắm lấy tay Ôn Dương, tay nhỏ nắm lấy tay lớn.

"Chị cảnh sát có thể đưa em đến bệnh viện thăm mẹ em được không?"

"Được!"

Sau đó Trương Lộ Chi đang lái xe tuần tra cũng nhận được thông báo, vội đến tập trung với Ôn Dương.

Hai người lái một chiếc xe cảnh sát, đi thẳng đến bệnh viện.

Ông nội và người bố đã nhận được thông báo, hai người họ đợi ở tầng dưới trong khoa nội trú của Bệnh viện Số 1.

Vừa thấy hai người thân, bé gái vội xuống xe chạy tới.

Dáng người nho nhỏ, giọng nói lí nhí:

"Bố, ông nội, con xin lỗi."

Được ông nội và cha dẫn đi thăm mẹ, cô bé vẫy tay chào Ôn Dương và Trương Lộ Chi: "Cảm ơn chị cảnh sát, cảm ơn chú cảnh sát."

Trương Lộ Chi đang vẫy tay cười tủm tỉm thì bỗng đóng băng ngay tại chỗ...

"Chị cảnh sát?"

Cậu chỉ vào Ôn Dương,

"Chú cảnh sát?"

Xong lại chỉ vào mình.

"Haha~"

Thấy trên mặt Trương Lộ Chi lộ ra vẻ khó tin, Ôn Dương cười, nhẹ nhàng nói.

"Chú cảnh sát, chuyện này không có gì khó chấp nhận cả. Dù sao thì sau 10 tuổi ai cũng biết một bài hát."

Sĩ quan Ôn làm điệu làm bộ ngâm nga:

"Tôi nhặt được một đồng xu bên đường, đưa nó cho chú cảnh sát. Chú đã nhận lấy tiền và gật đầu với tôi. Tôi vui vẻ nói, tạm biệt chú!"

Sau khi hát xong, nụ cười của sĩ quan Ôn càng tươi rói.

Nàng là một người đã đầu 3, còn Trương Lộ Chi mới đầu 2...

Nàng ấy là chị, mà Trương Lộ Chi lại là chú.

Đứa trẻ này thực sự là một cô bé ngoan ngoãn và dễ thương.

......

Quay trở lại khu vực thi hành nhiệm vụ, chiếc xe tuần tra đỗ lại bên đường.

Nhân vật chính trong ngày sinh nhật đã có ai đó chuẩn bị bữa ăn trưa cho, nhưng anh cảnh sát còn lại không nhận được đãi ngộ như vậy.

Trương Lộ Chi bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường, chọn một bữa trưa để lấp đầy dạ dày.

Nhìn đi nhìn lại, thấy món nào cũng không ưng ý.

Cậu bị một tiếng "chú" đả kích quá nặng nề, nhất là khi đem "chị" ra so sánh với "chú", đến nỗi bây giờ ăn không ngon, nhìn cái cũng không có hứng ăn.

Chờ ở ghế phụ, Ôn Dương vừa muốn xuống xe kiểm tra xem liệu có phải Trương Lộ Chi định cư luôn trong cửa hàng tiện lợi hay không, lại vô tình nhìn thấy một chiếc xe cứu thương với biển số quen thuộc qua gương chiếu hậu.

Ôn Dương cầm hộp giữ nhiệt xuống xe, phấn khởi vẫy tay với chiếc xe phía sau, khó giấu khỏi niềm vui thật lộ liễu.

Thấy sĩ quan Ôn phấn khích như vậy, Lưu Dịch suýt chút nữa đạp vội chân phanh.

"Sao hôm nay đại ca Ôn lại vui vẻ như vậy?"

Phi Trần nghe xong, nghiêng người nhìn ra ngoài.

"Ừ nhỉ, hôm nay đại ca vui vẻ thật... À đúng rồi! Sinh nhật mà, vui vẻ là chuyện thường!"

Xuống xe, những thành viên trong đội cấp cứu cũng cần thỏa mãn cơn đói của mình đều đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Ôn Dương nắm cổ tay Giản Mộc Tư, cười với hai người còn lại: "Hai người vào đi, tiện thể lôi Trương Lộ Chi ra hộ tôi cái... Thằng bé vào hơn mười phút rồi vẫn chưa ra! "

Ôn Dương ngập ngừng:

"Có lẽ vừa rồi bị đả kích, hai người có thể an ủi cậu ấy vài câu."

"Đả kích gì?"

"Tuổi tác? Khuôn mặt? Ngoại hình?"

Về vấn đề này, thật khó để Ôn Dương có thể tóm tắt,

"Đại khái là một cô bé 6 tuổi gọi tôi là 'chị' và gọi Trương Lộ Chi là 'chú'."

"Pfff~"

"Pfff~l

Lưu Dịch và Trần Phi nhìn nhau.

Loại đả kích này...

Khá là lớn đó.

Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đến phía sau xe tuần tra, dựa vào cốp xe.

"Không phải chị cũng có đồ ăn sao, xuống đây làm gì?"

Vừa nói, Ôn Dương vừa giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, vừa chỉ vào chiếc hộp trên tay Giản Mộc Tư.

Hôm nay, những thứ trong hộp giữ nhiệt của Ôn Dương đều do chính tay Giản Mộc Tư làm, còn những thứ trong hộp của Giản Mộc Tư vẫn luôn do Ôn Dương làm.

Đột nhiên bị Ôn Dương hỏi như vậy, Giản Mộc Tư ngập ngừng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Xuống mua nước uống."

Cô tránh né ánh nhìn, vành tai hơi ửng đỏ.

"Nước à?"

Trên mặt Ôn Dương thể hiện rõ vẻ "việc gì khó có em lo".

Nàng lấy ra hai chai nước khoáng từ trên ghế phụ:

"Em mua rồi, cho chị."

"Ồ ~ ok ~"

Giản Mộc Tư ngoan ngoãn nhận lấy nước khoáng từ tay Ôn Dương, nhấp một ngụm nhỏ từ chai nước đã được mở nắp sẵn.

Giản Mộc Tư luôn chuẩn bị một chai nước trong túi xách trước khi đi làm.

Hôm nay đi làm tới tận bây giờ, chai nước mới chỉ vơi đi một nửa.

Vấn đề là cô không cần xuống xe để mua nước, hơn nữa cô cũng không khát.

Trong khi Giản Mộc Tư uống nước, Ôn Dương mở hộp giữ nhiệt ra.

Viên sĩ quan Ôn mắc bệnh sạch sẽ thậm chí còn lấy ra một đôi găng tay dùng một lần không biết tìm được ở đâu.

Sau khi đeo găng tay, nàng cầm một chiếc sandwich lên, cắn một miếng thật to thể như rất mãn nguyện...

Ánh mắt Giản Mộc Tư hơi xao động, nhưng cô vẫn kiên quyết không nhìn người bên cạnh.

Mãi cho đến khi người bên cạnh thốt lên một tiếng "ừm~" vô cùng hài lòng, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Mmm~ Ngon lắm, Giản Mộc Mộc!"

Đó là một chiếc sanwich rất bình thường, hương vị cũng rất bình thường.

Nhưng bởi vì nó chứa đầy tâm ý của người làm, nên đối với Ôn Dương, chiếc bánh này chính là mỹ vị.

Ôn Dương nhanh chóng giải quyết sạch sẽ hai chiếc bánh sandwich, vừa ăn vừa liếc mắt về hướng cửa hàng tiện lợi.

Ba người đàn ông bước vào cửa hàng tiện lợi vẫn chưa thấy đi ra.

Lúc này nàng mới dám mở chiếc bát bánh trôi nhỏ ra.

Bã rượu chưng súp ngọt từ sáng đã gần như biến mất, lúc này trong bát chỉ còn lại những viên bánh trôi trương phồng ngậm đầy súp ngọt.

Dù thấy tiếc, nhưng nàng vẫn trân trọng vô cùng.

Gắp một viên bánh trôi, cắn một miếng nhỏ vừa miệng, đút cả một viên bánh trôi vào miệng.

Nhai kỹ những viên bánh trôi hạt mè trong miệng, bánh trôi còn chưa tọt vào bụng, nàng đã hết lời khen ngợi: "Ngon quá! Còn ngon hơn cả đồ em làm!"