Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 83: 16 giờ 13 phút



Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đến quán ăn yêu thích gần nhà của nàng.

Bà chủ quán các món chiên xào bắt đầu kinh doanh trên con phố này đã được 20 năm.

20 năm không thay đổi địa chỉ cửa hàng, đương nhiên sẽ nhận ra những vị khách quen.

"Ôn bé hôm nay muốn ăn gì nhỉ?"

"Ôn lớn" và "Ôn bé" chính là những vị khách quen của cửa hàng nhỏ này suốt 20 năm.

Ngay từ năm đầu tiên mở cửa hàng, "Ôn bé" (theo cách bà chủ gọi) hầu như tuần nào cũng đến gọi đồ mang về một lần.

Mà cứ cách 1-2 tháng, Ôn lớn lại dẫn Ôn bé đến ngồi ăn tại chỗ trong quán.

"Cô, vẫn là những món mà bố cháu hay ăn đi ạ. Thêm món rau xào, ít dầu ít muối. Hôm nay cháu dẫn bạn đến, cô ấy không thích ăn đồ nhiều dầu và muối."

"Được, chờ một chút ha, cứ tự nhiên như ở nhà nhé, cô qua bên kia cái đã."

Đêm đã khuya.

Tại một quán ăn nhỏ rộng 30m2, trước lối vào bày đầy bàn ghế xếp.

Đây là chiến trường về đêm của hai vợ chồng trong suốt 20 năm qua, khẩu vị và khẩu phần các món ăn năm nào cũng không đổi.

Ôn Dương cầm bộ đồ ăn đến trước mắt Giản Mộc Tư, chọc thủng lớp bảo vệ bên ngoài bộ đồ ăn, vừa tráng chén bát bằng nước sôi, vừa nức nở khen độ ăn khách của quán nhỏ này với Giản Mộc Tư.

Giữa biển người cười nói ồn ào, âm lượng của lời nói cũng lớn hơn nhiều:

"Cũng được nhỉ? Quán nhỏ mà mấy người sành ăn mới biết đã bị em chiếm chỗ trước. Em đã ăn ở đây gần 20 năm. Hai ngày trước quán này được một blogger ẩm thực trên mạng giới thiệu, nên khách đến đây càng đông hơn."

Giản Mộc Tư cười nhẹ:

"Em đang cố gián tiếp chứng minh em lợi hại hơn những người sành ăn sao?"

Giản Mộc Tư đã cho một "cái thang", tất nhiên Ôn Dương phải leo lên đó.

"Chính là như vậy ~ em là cao thủ sành ăn trong số những người sành ăn! Giản Mộc Mộc, chỉ cần đi theo em, nhất định chị sẽ được ăn ngon."

Sau khi thức ăn được mang lên hết, Ôn Dương chỉ chăm chăm tập trung gắp xương cá diếc.

Ngoài các món xào ngon tuyệt trong quán nhỏ, món được ưa chuộng nhất vẫn thuộc về cá diếc nướng mỡ hành.

Ngoài giòn trong mềm, vừa tươi vừa ngon, Ôn Dương từ nhỏ đã thích ăn.

"Ăn nhiều món lên, ăn ít cơm thôi. Nhưng ăn thịt cá với cơm cũng rất ngon, có thể thử một chút."

Phần thịt mềm không xương của bụng cá diếc được gắp hết vào chiếc bát đựng lưng cơm.

Sau khi trộn đều cơm và thịt cá, Ôn Dương chan thêm một thìa canh cá nướng thơm lừng vào bát, sau đó đưa bát lại cho Giản Mộc Tư.

"Thử đi, có lẽ mùi vị không tệ."

Cách ăn trộn đều như trẻ con vậy...



Sĩ quan Ôn 31 tuổi chỉ trộn cơm thôi mà lại mang vẻ mặt rất nghiêm túc.

Giản Mộc Tư nhận lấy chiếc thìa:

"Ngon~"

Ôn Dương lập tức nở nụ cười.

"Nếu ăn không hết bát cơm trộn này thì ăn nhiều thức ăn một chút. Em mời, đừng ngại."

Ôn Dương và Giản Mộc Tư đã từng nhiều lần cùng nhau ăn trong căn tin, vậy nên Ôn Dương biết Giản Mộc Tư không ăn nhiều.

Bình thường cô chỉ ăn một bát cơm nhỏ cho bữa trưa, bữa tối thì ước chừng khoảng nửa bát nhỏ.

Thấy Giản Mộc Tư đã ăn kha khá, Ôn Dương chần chừ mãi, sau đó dịch chiếc ghế nhựa đến ngồi gần Giản Mộc Tư hơn một chút.

"Sao tự dưng chị lại tới rủ em đi ăn?"

Ôn Dương liếc mắt nhìn sang bên cạnh, không nhìn Giản Mộc Tư nữa.

"E hèm..."

"Giản Mộc Mộc, em thấy hình như chị không vui lắm..."

"Có chuyện gì không vui sao? Kể đi..."

Những ngày thường khi khua môi múa mép hay khi lên hứng cà khịa người khác, Ôn Dương nhất định sẽ quen nói: "Chị có chuyện gì không vui sao? Nói ra để em vui cái nào."

Nhưng đến lúc người ta thật sự không vui, nàng tuyệt đối không thể nói như vậy.

Đúng như Ôn Quốc Đông khẳng định, con gái ông là người khẩu xà tâm phật.

Mồm miệng chua ngoa chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, thứ mềm mại nhất chính là trái tim.

"Có chuyện gì không vui sao? Nói ra... Chí ít sẽ dễ chịu hơn chăng?"

Nuốt nước bọt liên hồi, cuối cùng Ôn Dương cũng nói xong lời an ủi khó nhằn này.

Vừa dứt lời, nàng do dự mãi, rồi quay đầu nhìn về phía Giản Mộc Tư...

Bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Ôn Dương khẽ giật mình:

"Em... không hiểu sao lại cảm thấy chị như sắp khóc... trông thật đáng thương..."

Ôn Dương luống cuống tìm khăn giấy trên bàn ăn,

"Giản Mộc Mộc, chị đừng khóc đấy! Khóc trước mặt em... mất mặt lắm!"

Giản Mộc Tư cười nhẹ, trong hốc mắt không còn cảm thấy khô khốc ấy, giờ đây như đang chảy vô số cảm xúc dạt dào.

"Còn em thì sao? Có thấy mất mặt khi khóc trước mặt chị không?"

Ôn Dương khựng lại, không rút khăn giấy nữa, sau đó giả bộ cười như không có chuyện gì.

"Em thấy mất mặt đấy! Nên em mới đồng cảm khuyên chị, nếu chị rơi nước mắt trước mặt em, em sẽ... em sẽ chụp ảnh làm kỷ niệm."

Thấy Giản Mộc Tư không có ý định khóc, Ôn Dương mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Lãng phí một tờ khăn giấy, thôi không đòi chị đền nữa."

Giản Mộc Tư không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Dương như đinh đóng cột.

Ôn Dương dời ánh mắt đi chỗ khác, trầm mặc một hồi: "Em rất ít khóc... không có chuyện gì có thể khiến em không vui... nếu như thật sự khóc..."

Ôn Dương mím môi:

"Không phải là không thể khóc trước mặt chị. Cho nên, nếu như chị có chuyện gì không vui, có thể nói cho em biết. Nói ra, chí ít chị sẽ cảm thấy tốt hơn."

"Ôn Dương."

"Ừm?"

"Em cũng có thể nói cho chị biết nếu em có điều gì không vui."

Ôn Dương lúng túng...

"Em không có chuyện gì không vui."

Trong lúc lúng túng khẳng định, nàng nhớ tới cảnh tượng ngoài cửa văn phòng Phó Cục trưởng Chu mới xảy ra cách đây không lâu.

"Sao chị lại đến Cục Công an?"

Giả bộ như vô tình hỏi, nhưng lại dò xét rất cẩn thận.

"Rủ em đi ăn."

"Ồ ~~"



Chỉ là một cái cớ mà thôi, về phần Ôn Dương có tin hay không, lúc này Giản Mộc Tư không quan tâm.

Ôn Dương chọc chọc vào cái bát trống không, trông như đang thả hồn theo mây, nhưng thật ra đang suy nghĩ xem nên hỏi vấn đề tiếp theo như thế nào.

Lúc đó, âm lượng giọng của nàng và người đó trong phòng đều không nhỏ.

Không biết khả năng cách âm của văn phòng trên tầng cao nhất có tốt không đây?

Cũng không biết những người ngoài cửa đã nghe được bao nhiêu trước khi sư phụ Lý gõ cửa.

"Trước khi sư phụ Lý gõ cửa, chị mới vừa đến."

Tự đặt mình vào vị trí của Ôn Dương, chuyện hôm nay...

Nếu người khác xảy ra chuyện tương tự, có thể họ sẽ tin lời Giản Mộc Tư, có lẽ họ sẽ cảm thấy may mắn vì bí mật của mình đã được giữ kín.

Nhưng Ôn Dương không phải những người khác.

Rõ ràng nàng không hỏi Giản Mộc Tư đến lúc nào, mà Giản Mộc Tư đã chủ động nói ra đáp án.

Câu trả lời "thừa thãi" như vậy, trái lại đã khiến Ôn Dương để ý.

Lúc này nàng tin chắc rằng Giản Mộc Tư đã nghe thấy điều gì đó...

Thậm chí nàng còn bắt đầu cảm thấy bữa ăn này là có chủ đích.

Thế nhưng theo cách nhìn của Giản Mộc Tư, câu trả lời thừa thãi ấy chính là một sợi chỉ mà cô đưa cho Ôn Dương.

Cô muốn mượn điều đó để nói với Ôn Dương rằng:

Chị đã nghe thấy vài điều...

Trước khi sư phụ Lý gõ cửa...

Những lời truyền ra từ trong văn phòng.

Em có thể chọn không nói cho chị, có thể tự làm yên lòng mình bằng câu nói của chị.

Hoặc em cũng có thể nói với chị...

Cũng như những gì chị vừa nói, nếu em có điều gì không vui, em có thể nói cho chị.

Giản Mộc Tư vẫn nhìn Ôn Dương chăm chú, sắc đỏ vẫn chưa phai mờ trong mắt em vẫn khiến trái tim cô đau nhói.

Cô không rõ trong khoảng thời gian Ôn Dương biến mất ấy, rốt cuộc Ôn Dương đã tự khóc một mình trong nơi xó xỉnh nào.

Cô chỉ biết rằng giờ đây lòng mình đầy xót xa.

Trong ánh mắt cô thấm đầy tia nắng dịu dàng chưa từng thấy trước đây.

"Ha."

Ôn Dương như đang cười nhạo.

Nàng đặt đôi đũa trên tay xuống, nói thẳng:

"Cho nên chị tới rủ em ăn cơm không phải vì đang không vui."

Đây là câu nhận định, không phải câu nghi vấn.

Giản Mộc Tư hiểu ra ngay lập tức.

Ôn Dương là đang muốn trải lòng...

Cuối cùng cũng chịu bộc lộ tâm tình với cô...

"Đi thôi, ở đây ồn ào quá, vào trong xe chị đi."

......

Đến gần xe, Ôn Dương không vào ghế phụ lái, mà mở cửa xe phía sau.

Giản Mộc Tư cũng theo vào.

Khi cánh cửa đóng lại, trong xe chỉ còn lại khoảng lặng im kỳ lạ.

Hai người đều im lặng như nhau, cùng nhìn chằm chằm vào ghế trước.

Ôn Dương nhếch khóe môi tự cười nhạo, đưa ánh mắt nhìn sang Giản Mộc Tư.

Nàng khẽ thở dài:

"Chị đã nghe được bao nhiêu?"

Mí mắt của Giản Mộc Tư khẽ động đậy, không nói gì.

Ôn Dương cười nhẹ như chỉ thở ra một hơi.



Sự im lặng của Giản Mộc Tư đã cho nàng câu trả lời.

Có vẻ như, phần quan trọng nhất đã bị phát hiện.

"Hôm sinh nhật em, chị tặng em chiếc máy ảnh SLR là đang thử em phải không?"

Ôn Dương nhớ, từ rất lâu trước đây nàng đã tiết lộ với Giản Mộc Tư rằng nàng từng giành được giải thưởng nhiếp ảnh.

Trong thế giới của những người trưởng thành, đặc biệt là những người trưởng thành cô đơn, thỉnh thoảng sẽ có một chút yếu đuối và một chút cô đơn.

Đôi lúc họ sẽ muốn đánh rơi một chút manh mối, hy vọng rằng một ai đó ngoài kia có thể lần theo dấu vết để tìm đến họ, tiến gần hơn đến con người thật của chính họ.

Nghĩ tới đây, Ôn Dương vẫn cảm thấy kỳ quái.

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần liều lĩnh duy nhất của nàng...

Nàng đã cho Giản Mộc Tư manh mối ấy...

Và Giản Mộc Tư đã thực sự tìm đến nàng.

Ôn Dương bỗng nở nụ cười.

Chỉ là nàng chợt nghĩ, người đến bên cạnh nàng quả thật chỉ có thể là Giản Mộc Tư.

"Tên em, Ôn Dương, một từ được lấy từ họ của bố, một từ được lấy từ họ của mẹ. Mẹ em tên là Dương Trường Vinh, là cựu Cục trưởng Cục Công an Ninh Thành. Vào đêm ngày 28 tháng 4 năm 2004, bà ấy bị bắn khi đang truy bắt kẻ tình nghi, và hy sinh trong khi thi hành công vụ..."

"Đây là hy sinh mà chị đã nghe thấy..."

"Trước đây em đã từng nói với chị một lần... Em học lớp một năm 5 tuổi, rồi lại nhảy một cấp, vì vậy em vào đại học năm 16 tuổi. Em bắt đầu thích nhiếp từ cấp hai, vì vậy em mơ ước được làm những công việc liên quan đến nhiếp ảnh. Khi lên đại học, em thi vào Khoa Truyền thông, Đại học Thuỷ Mộc như mong muốn... Lý do ban đầu em chọn chuyên ngành Điện ảnh và Nhiếp ảnh có lẽ là vì em muốn làm một thứ gì đó thuộc về riêng em, truyền đạt một số suy nghĩ của em, cũng như những bức ảnh của em vậy."

"Hết năm thứ hai, em chính thức làm thủ tục thôi học, trở về trường cũ cấp 3, học lớp lưu ban".

Ôn Dương liếc nhìn Giản Mộc Tư, khẽ cười:

"Có lẽ không phải như chị nghĩ đâu. Sở dĩ sau này em thi vào Đại học Công an và trở thành cảnh sát không phải vì kế thừa nghiệp của mẹ hay muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng còn dang dở của mẹ..."

"... Em... 18 năm qua em không được ở bên mẹ em nhiều như những đồng nghiệp khác của mẹ. Ngay cả khi mẹ em có ước nguyện cuối cùng, em cũng không biết đó là gì..."

Giản Mộc Tư mím môi dưới, cô mở miệng:

"Ôn Dương, chị..."

"Chị cứ nghe em nói đã... đừng an ủi em... nói thật đó Giản Mộc Mộc, em đã nghe đủ lời an ủi trong cái năm mẹ em mất."

"Ừm... em nói đi..."

"Em học ở Thuỷ Mộc hai năm, phải nói là cả giáo viên lẫn bạn học của em đều chưa từng gặp mẹ em. Thực ra bố em cũng bận, nhưng ông ấy ở Bắc Thành, ông ấy đã đến trường một lần để đưa ô trong một ngày mưa bão hồi em còn nhỏ."

"Ngày em xin nhập học tại Thuỷ Mộc, là ngày em phải tự bắt taxi đến trường với ba vali hành lý. Ngày em xin nhập học tại Đại học Công an, cuối cùng em cũng đợi được bố. Nhưng lúc đó bố em đã từ chức, không còn là cảnh sát nữa."

"Bố em từ chức vì sự hy sinh của mẹ em. Sau đó ông bắt đầu một số công việc kinh doanh nhỏ lẻ an nhàn với sự giúp đỡ của chú em, nhưng phần lớn thời gian là làm nội trợ trong nhà và chăm sóc em."

"Nghe cứ như bịa chuyện ấy nhỉ?"

Ôn Dương cười cười, không đợi Giản Mộc Tử trả lời: "Sau đó lý do em làm cảnh sát, không vì điều gì khác, chỉ là thực ra em muốn biết... rốt cuộc cả đời mẹ em chấp niệm điều gì..."