Lâm Phi sửng sốt một hồi, cho đến khi mặt anh sát gần, hơi thở phả vào mũi, cậu mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng vươn tay chặn lại cái môi đang chu ra kia.
Lâm Phi nói: “Nhất định phải hôn ư? Phải hôn ở chỗ này à?”
Hạ Nhất lùi lại một chút, “Tiểu Phi không muốn hôn tôi sao? Chẳng nhẽ Tiểu Phi không thích tôi? Xin lỗi mà, vừa nhìn thấy cậu tôi liền không tự chủ được, khiến cậu khó chịu mất rồi.”
Hạ Nhất có chút mất mát, Lâm Phi dỗ dành: “Tôi vẫn chưa sẵn sàng, chí ít cũng phải tắt đèn chứ, ra khỏi phòng tắm rồi hẵng hôn được không?”
Hạ Nhất cười, có chút kích động: “Tiểu Phi cũng muốn hôn tôi sao? Vậy là cậu cũng thích tôi đúng không? Cũng giống như tôi, cậu thích tôi mà phải không?”
Lâm Phi có chút thất thần, cậu biết Hạ Nhất hiện tại đang trong trạng thái say, có lẽ đây là những lời từ đáy lòng, cũng có thể là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cậu vẫn không nhịn được tin tưởng, tin rằng anh thích mình.
Lâm Phi gật đầu: “Tôi nghĩ là tôi thích cậu.”, lại nhìn vào mắt anh, nói: “Cậu thật sự thích tôi sao? Có lẽ nào hiện tại chỉ là ảo giác, sau khi tỉnh lại sẽ chẳng nhớ gì nữa?”
Hạ Nhất nghiêm túc lắc đầu, “Không đâu mà, tôi nhất định sẽ nhớ thật kỹ, tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu!”
Bỗng dưng Lâm Phi cảm thấy trong lòng rất ấm áp, hóa ra được người mình để ý thích lại là cảm giác như thế này, giống như đang ngâm mình trong một vại mật, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
“Vậy thì tôi sẽ tin những gì cậu nói, không được ăn quỵt đâu đấy.”
Hạ Nhất: “Không mà, Tiểu Phi cứ yên tâm, thích cậu không phải là chuyện ngày một ngày hai, sẽ không đổi ý, không tính toán gì hết.”
Lâm Phi nhìn vào đôi mắt mở to của Hạ Nhất, nhịn không được duỗi tay vuốt vuốt vài sợi tóc của anh, mềm giọng nói: “Tôi cũng thích cậu rất lâu rồi.”
Hạ Nhất tới gần ôm lấy cậu, bọt nước lạnh băng xẹt qua cơ thể, nhưng phần da bọn họ dán sát lại rất nóng, có thể cảm nhận được trái tim nảy lên qua lồng ngực đối phương.
Lâm Phi rúc vào hõm cổ anh, Hạ Nhất cũng ghé sát mặt lại, vô cùng chặt chẽ.
“Tiểu Phi ơi, tôi cứ ngỡ là mình đã phải tiêu hết vận khí mới có thể gặp cậu, khó khăn lắm mới được cậu cùng bước trên con đường này. Lần này chúng ta đừng buông tay nhé? Chúng ta cùng nhau tiến về phía trước có được không?”
Mắt Lâm Phi có chút ướt, ở trên vai anh gật gật, “Nói được thì phải làm được, không cho nuốt lời.”
Hạ Nhất trịnh trọng đáp: “Cả đời này Hạ Nhất sẽ không lừa Lâm Phi.”
Lâm Phi tự trách mình không biết kiềm chế, để nước mắt tự rơi.
Vài phút sau hai người thay quần lót mới, Hạ Nhất kéo tay cậu ra khỏi phòng tắm, đứng ở mép giường đẩy người xuống, Lâm Phi cả người ngã vào giường.
Hạ Nhất vồ lấy cậu như hổ đói thịt, hai tay chống hai bên, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Phi vừa khó chịu vừa hưng phấn trước tư thế gò bó này, trên mặt càng ngày càng đỏ, như thể bản thân cũng say vậy.
Vì dùng sức mà cánh tay và ngực bụng của Hạ Nhất hiện rõ từng cơ múi. Lâm Phi nuốt nước miếng, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng vô cùng.
“Tiểu Phi ơi, chuẩn bị xong chưa nào?”
Đại não của Lâm Phi dường như đột nhiên ngừng hoạt động, không nghĩ được gì nữa, cứ ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Hạ Nhất chậm rãi tới gần, mỗi lần tiến thêm một bước, không khí lại càng thêm vi diệu. Tới khi chóp mũi tương đối, Lâm Phi sắp bị trái tim mình thiêu cháy đến nơi.
Ngón tay của Hạ Nhất chạm vào eo cậu, thân thể Lâm Phi run lên, Hạ Nhất vẫn không rời tay mà tiến thêm từng chút một.
Lâm Phi hít thở không khí ấm nóng phả ra từ mũi Hạ Nhất, hai mắt lấp lánh. Cậu cũng không có ý định phản kháng.
Chỉ là chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với anh: “Tắt… tắt đèn… tôi căng thẳng….”
Hạ Nhất ngoan ngoãn làm theo. Sau khi màn đêm ập đến, không khí trở nên vô cùng ái muội, hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của đối phương.
Hạ Nhất cúi thấp người, cuối cùng dán sát lại với cậu, đặt tay lên gò má người kia, sau đó chậm rãi tới gần bờ môi, khẽ khàng hạ xuống.
Lâm Phi chỉ thấy toàn thân như bị điện giật, xúc cảm mới lạ trên môi không thể miêu tả thành lời, cậu cũng vụng về đón ý hùa theo, bắt chước động tác của anh làm cho bờ môi kia ướt nhẹp.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu bất ngờ đẩy đối phương ra, quát: “Không đúng, tôi mới là công! Hạ Nhất cậu tránh ra để tôi lên, ông đây phải ở trên!!”
Lâm Phi giữ lấy thân thể anh, gắng sức lật người xuống, nhưng so ra thì anh cường tráng hơn, Lâm Phi thử mấy lần vẫn cứ vô ích
Hạ Nhất để cậu mè nheo một chút, bất chợt bắt lấy cánh tay cậu, thuận thế đè người xuống giường, Lâm Phi không nhúc nhích được nữa.
Hạ Nhất lại hôn, chỉ là lần này chẳng hề ôn nhu. Lâm Phi biết mình không giãy ra được, dưới sự xoa dịu ở đầu lưỡi chậm rãi từ bỏ chống cự.