Em Không Được, Để Tôi

Chương 12



Hạ Nhất gãi gãi ót, cẩn thận hồi tưởng lại chi tiết mọi chuyện, nhưng lại không thể nhớ rõ, không phân biệt đâu hư đâu thực, chỉ biết là nó vô cùng chân thật.

Lâm Phi gấp gáp nói: “Ai nói thích cậu chứ? Đừng có vớ vẩn, sao mà tôi nói những lời đó với cậu được, tuyệt đối không thể!

Hạ Nhất nhìn bộ dáng tạc mao của cậu, thấy có chút đáng yêu, cố ý giở giọng âm dương quái khí: “Thế cơ? Có dám để tôi hôn cậu không, thử chút vị là biết ngay cậu có nói dối hay không.”

Mặt Lâm Phi đỏ bừng, vì chột dạ mà trái tim nhảy loạn. Cậu nhìn Hạ Nhất chống tay ngồi dậy rồi chậm rãi nhích tới, ngay lập tức đá văng chăn, đồng thời nhấc chân đá cho anh một phát thẳng bụng.

Nhưng Hạ Nhất kịp thời chộp được, dùng lực ở cả hai tay khiến cậu không thể rụt người lại.

Lâm Phi thấy bất ổn liền vươn tay ra muốn đẩy đối phương, kết quả bị bắt lại ngay giữa chừng.

Tay chân Lâm Phi đều bị anh kiềm chế, hơn nữa cơ thể vẫn dính lấy chăn không tiện cử động, vậy nên hoàn toàn mất thế thượng phong.

Hạ Nhất nắm lấy chân cậu tách ra, nhanh chóng bẻ sang hai bên. Lâm Phi thấy hơi đau, au au hai tiếng.

Lòng dạ xấu xa của Hạ Nhất được dịp tung hoành, nó thúc giục anh tiến lên, cuối cùng hai chân kẹp bên sườn cậu, đè lên một bên đùi của người kia.

Lâm Phi chỉ thấy mình sắp tiêu rồi! Khoảng cách quá gần, tư thế quá ái muội khiến hai má nóng bỏng, đầu cũng bốc hơi luôn rồi, mê mê man man.

Hạ Nhất buông chân cậu ra xếp lại chỗ cũ, sau đó đột nhiên thẳng thân, ngồi đè lên nó.

Hai chân của Lâm Phi coi như bỏ.

Lâm Phi trừng anh một cái, chất vất: “Hạ ca, cậu định làm gì vậy hả? Muốn phản công sao? Tôi đã nói không hôn là không hôn, đừng có mà quá đáng, đừng có bắt ép tôi! Tôi sẽ không hôn cậu đâu, thức thời thì mau tránh ra! “

Hạ Nhất cúi xuống, một tay đặt lên eo cậu, ánh mắt dường như trở nên vô cùng ôn nhu, khóe miệng đuôi mắt cong cong.

Lâm Phi bị anh đè dưới thân nên nhìn thấy hết cảnh tượng trước ngực đối phương. Từng đường từng nét múi cơ rõ ràng, như con dao câu hồn đoạt mệnh, rõ ràng đang rất tỉnh táo, lại muốn vồ lấy chúng chiếm làm của riêng.

Hạ Nhất khàn giọng: “Chột dạ rồi chứ gì? Gương mặt đỏ bừng kia đang bán đứng cậu đó, thế mọi chuyện đều là thật phải không? Cậu đã tắm cùng tôi, hôn tôi đúng không?”

Lâm Phi thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng nghe ngữ điệu, ánh mắt của anh thì lại bắt đầu căng thẳng.

Hạ Nhất không tha cho cậu, tiếp tục cúi thấp xuống, đầu càng ngày càng gần, như thể ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng.

Lâm Phi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tiểu Phi ơi, cậu nói thích tôi là nghiêm túc sao? Tôi muốn nghe cậu nói thêm lần nữa, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu nói lại, có được không?”

Lâm Phi hết đường trốn tránh, nét lúng túng trên mặt đều bị anh nhìn thấy hết, Hạ Nhất biết người nọ hoảng, hiện tại túng quẫn chết đi được.

Lâm Phi né tránh ánh mắt anh, bắt đầu vặn vẹo giãy giụa, chẳng qua Hạ Nhất cũng không gầy yếu gì, so với cậu còn cường tráng hơn, Lâm Phi cố hết sức vẫn không lay chuyển được.

Hạ Nhất trấn an: “Đừng sợ, Tiểu Phi, tôi chỉ muốn câu trả lời từ cậu, đừng chống cự nữa. Tiểu Phi à, tôi thích cậu, tôi cũng muốn biết cậu có thích tôi hay không, nói đi mà?”

Lâm Phi bị lời anh làm cho ngã gục, càng ngày càng rối bời. Cái thích của Hạ Nhất không phải do say rượu mà hồ ngôn loạn ngữ, thật sự là lời từ đáy lòng sao?

“Cậu nói cái gì? Cậu…… Cậu thích tôi á? Nghiêm túc ư? Hay là hôm qua uống rượu vẫn còn chưa tỉnh? Cậu trêu tôi thôi phải không? Muốn chơi tôi chứ gì?”

Hạ Nhất lắc đầu: “Tiểu Phi à, tôi rất nghiêm túc thích cậu, không muốn bỏ lỡ cậu thêm lần nào nữa. Lần này trở về là vì không nhịn nổi phải đi gặp cậu, hối hận vì đã xa nhau, để rồi chẳng được gặp mặt.”

Hạ Nhất chọn ra nước ngoài vì lúc đó Lâm Phi và Trương Nghiên đang yêu nhau, còn Lâm Phi thì tránh mặt không muốn trò chuyện với mình. Hạ Nhất biết cậu chọn yêu bỏ bạn, tự nhận thấy bản thân sẽ chẳng thể tiến vào cuộc đời của cậu, thế nên nhịn đau rời đi, ra nước ngoài nơi không có cậu.

Tới tận khi nghe tin cậu với Trương Nghiên chia tay, Hạ Nhất mới lại chủ động liên lạc. Mấy năm nay phải dựa vào lịch sử trò chuyện và bản ghi âm cuộc gọi với cậu mới chống đỡ được.

Nhưng anh lại phát hiện, theo thời gian tình cảm của mình dành cho Lâm Phi không hề thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng mong nhớ, càng ngày càng không kiềm chế được tâm tình muốn gặp người kia.

Thế nên anh hạ quyết tâm, tiện đà lấy Dư Tiêu làm lí do về nước, muốn giành lại người.

Hiện giờ khi biết rằng cậu với Trương Nghiên chỉ giả vờ, và cũng là gay, Hạ Nhất lại không thể cưỡng lại xúc động muốn ở bên cậu.

Bọn họ đã bỏ lỡ hai năm, Hạ Nhất chẳng hề muốn những tiếc nuối đó kéo dài đến năm thứ ba.

Hạ Nhất buông cổ tay cậu ra, lăn qua một bên. Anh nằm xuống bên cạnh Lâm Phi, nghiêng người nhìn cậu, ghé sát vào tai đối phương khẽ nói: “Tiểu Phi, tôi muốn theo đuổi cậu, có thể chứ?”

Lâm Phi ngơ ngác nhìn mặt anh, dường như muốn tìm chứng cứ để thuyết phục bản thân trong đôi mắt ấy.

Nói trắng ra thì, phòng tuyến của cậu đã sớm sụp đổ cùng với sự xuất hiện của anh, đêm qua hoàn toàn mất đi phòng ngự, chỉ chờ cơ hội để chọc thủng lớp giấy này, một lý do để thuyết phục bản thân mà thôi.

Lâm Phi vẫn không nhúc nhích, cứ như không thể động đậy thật vậy.

Thật lâu sau mới nhìn anh nói: “Nhưng cậu có mối tình đầu nhớ mãi không quên, không phải vậy sao?”

Hạ Nhất ngây người, ngay sau đó bật cười, duỗi tay xoa đầu cậu.

Hạ Nhất nhìn vào mắt cậu: “Đồ ngốc, tình đầu của tôi chính là cậu đó! Vậy nên thật ra cậu cũng thích tôi, chỉ là băn khoăn vụ mối tình đầu thôi chứ gì? Động tâm rồi phải không?”

Lần này đổi lại thành Lâm Phi ngây ra.

Kể từ khi biết anh có mối tình đầu, người kia liền trở thành tấm chắn không thể vượt qua giữa bọn họ. Lâm Phi không thể thuyết phục bản thân tiếp nhận một Hạ Nhất đã có người trong lòng, cậu cũng sợ nếu thân cận quá, cuối cùng chính mình mới là người bị hủy hoại.

Cậu do dự, chần chừ.

Thế nên dù đêm qua đã tâm ý tương thông, ôm ôm hôn hôn, cậu vẫn không dám tiến lên. Cậu sợ đó chỉ là ảo tưởng của bản thân, sợ rằng sau khi tỉnh lại tất cả đều sẽ biến mất.

Trái tim Lâm Phi như lỡ mất một nhịp, hô hấp dường như đột ngột dừng lại, chỉ cảm thấy trong não vang lên tiếng ong ong, khiến cho ý thức mơ hồ.

“Chúng ta đã yêu nhau đâu, sao có thể coi tôi là mối tình đầu của cậu được chứ?”

Hạ Nhất cười: “Mọi người đều nói tình đầu là kỉ niệm đẹp, gặp được cậu chính là điều tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời tôi, so với mối tình đầu cậu còn ngọt ngào hơn nữa, chỉ tiếc tôi không tìm ra từ nào hay ho để miêu tả.”

Tầm mắt Lâm Phi có chút mơ hồ, lúc phản ứng lại nhận ra mắt mình ươn ướt. Cậu vừa định nâng tay lên dụi, tay Hạ Nhất đã chạm vào mí mắt, lau sạch từng giọt trên khóe mi.

“Từ nhỏ đến lớn rất hiếm khi tôi thấy cậu khóc, một khi mắt cậu ướt, trái tim tôi sẽ đau.”

Hạ Nhất duỗi tay kéo đầu cậu tới, vỗ vỗ lên má cậu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phi ơi, tôi muốn theo đuổi cậu, có được không nào? Cho tôi một cơ hội nha?”

Lâm Phi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, hình như có chút say.

Lâm Phi gật đầu.

Hạ Nhất mỉm cười cúi người hôn nhẹ lên má cậu, ôm mặt cậu như đang nhìn một thứ vô cùng trân quý.

Hạ Nhất đặt đầu cậu lên khuỷu tay mình, choàng tay qua cổ ôm lấy, cúi đầu nhìn.

Lâm Phi ý thức hỗn loạn, sắc đỏ trên má càng ngày càng đậm, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.

Hạ Nhất cúi đầu hôn lên trán cậu, lại di xuống dưới, chóp mũi đối chóp mũi.

Hạ Nhất nói: “Bạch nguyệt quang của cậu có phải là tôi không?”

Lâm Phi mở to mắt, cậu không rõ làm sao mà Hạ Nhất biết được chuyện bạch nguyệt quang, chưa phản ứng kịp.

“Tiểu Phi ơi, tôi thật sự muốn trở thành bạch nguyệt quang của cậu, muốn là người duy nhất mà cậu thích, cậu cũng chỉ thích mình tôi thôi được không?”

Giọng Hạ Nhất có chút nghẹn ngào, có lẽ anh biết bạch nguyệt quang có thể không phải là mình, sợ ai đó sẽ mang Tiểu Phi của anh ấy đi mất.

Trong lòng Hạ Nhất phải chăng là sợ hãi, có phải hay chăng lại là tủi thân. Bảo bối mình giữ gìn nhiều năm như vậy, sao có thể bị người khác nhúng chàm cơ chứ? Mỗi khi nghĩ đến chuyện dù có là một phần vạn khả năng bị người khác cướp mất, trái tim liền theo đó mà nhói đau, như đang rỉ máu vậy.

Lâm Phi lau mi mắt cho anh, Hạ Nhất lúc ấy mới nhận ra mắt mình cũng ướt.

Lâm Phi nhìn thẳng vào mắt anh, vòng tay qua vai ôm cổ anh, nghiêm túc nói: “Bạch nguyệt quang của tôi còn được gọi là Hạ Nhất, từ trước đến nay chỉ có duy nhất một cái tên đó.”

Bỗng dưng Hạ Nhất bật khóc rưng rức, từng giọt trượt ra khỏi hốc mắt, đáp xuống gương mặt Lâm Phi. Lâm Phi thấy vậy cũng đỏ mắt, hai vệt nước chảy dài trên má.

Hạ Nhất áp đầu mũi vào chóp mũi cậu, khóa chặt đầu cậu trong vòng tay. Anh thật sự muốn cậu hòa vào cơ thể mình, không bao giờ chia lìa, lại sợ bản thân không được thấy người ta nữa, sẽ đau.

“Cảm ơn cậu Tiểu Phi, giờ đây tôi sẽ không để cậu rời xa tôi nữa đâu, tôi sẽ luôn thích cậu, thích tới khi thoát ly thế giới này……”

Lâm Phi dùng tay bịt kín miệng anh, “Nói vớ vẩn gì đấy, có bản công che chở cho cậu, lão Thiên Vương tới cũng không cho phép cậu rời đi! Cậu phải chăm sóc tôi thật tốt, muốn đi cũng phải cùng nhau đi.”

Hạ Nhất rúc đầu vào cổ cậu, khẽ cọ cổ và mặt, như con mèo con vờn vờn, Lâm Phi bật cười.

“Hạ ca, tôi cũng thích cậu.”

Hạ Nhất ngừng lại, thân thể đột nhiên run run, sau đó chất lỏng nóng ẩm rơi trên da cậu, Hạ Nhất lại khóc.

“Tôi thích cậu, Tiểu Phi à.”

Lâm Phi một tay ôm cổ anh, một tay khẽ vuốt phía sau lưng.

Đến lượt Lâm Phi tỏ tình: “Biến thái có ác nhân thu, bé tuỳ tùng có nhóc ác bá, Hạ Nhất có Lâm Phi nhận, không bao giờ thay đổi.”

May thay, lần này cả hai người bọn họ đều không ai thua ai.