Em Không Được, Để Tôi

Chương 16



Hạ Nhất và Lâm Phi bước xuống vòng đu quay, tiếp tục tiến công đến vòng xoay ngựa gỗ. Mới đầu Lâm Phi không muốn đi, nói rằng chỉ có các bạn nhỏ mới chơi trò đó, Hạ Nhất liền đáp trong mắt tôi cậu cũng là bạn nhỏ, đáng yêu vô cùng.

Hạ Nhất khăng khăng kéo người đi, Lâm Phi không lay chuyển được anh, đành phải phát huy phẩm chất bao dung của một lão công, thích gì cứ chơi, bản thân sẽ luôn đồng hành, ai kêu cậu là hồng phấn thụ của tôi chứ? Người của mình ấy à, phải được nuông chiều~.

Vòng xoay ngựa gỗ được coi là một trong những cơ sở đẹp nhất của khu vui chơi. Trẻ em rất thích vẻ ngoài lộng lẫy của nó, thế nên khách khứa ra vào nườm nượp, hai người phải đợi một lúc mới đến lượt.

Lâm Phi với Hạ Nhất vừa đặt mông xuống, bạn nhỏ bên dưới liền nhìn bọn họ cười cười, Hạ Nhất quay lại nói với lũ trẻ: “Anh trai này cũng là bạn nhỏ đó nha, là bạn nhỏ của anh đó.”

Mặt Lâm Phi phiếm hồng, nói với mấy đứa nhóc: “Cậu ta mới là bạn nhỏ của anh, bạn nhỏ dễ thương mới mặc áo hồng dễ thương chứ.”

Hạ Nhất lại nhìn cậu nói: “Tiểu Phi Phi mới là bạn nhỏ dễ thương nhất, là bạn nhỏ của Hạ ca ca, Hạ ca ca chỉ cần một bạn nhỏ là mình cậu thôi.”

(thôii, cả hai đứa đều là bạn nhỏ dễ thương đượt chưa(´▽`ʃ♡ƪ)

Lâm Phi tự biết nếu so trình mặt dày thì mình thua là cái chắc, không thèm nói lại.

Ngựa gỗ nhấp nhô lên xuống một vòng, Hạ Nhất ngồi trên con ngựa cạnh Lâm Phi, vươn tay ra vừa đủ để chạm vào cánh tay cậu.

Hạ Nhất nhìn cậu với với tay, Lâm Phi biết người kia muốn nắm, duỗi ra đón nhận.

Sự ấm áp này cậu đã mong đợi từ rất lâu rồi, Lâm Phi không rảnh lo mất mặt, chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút được ở bên anh, nâng niu từng ánh mắt, từng nụ cười.

Bọn họ như quay ngược lại thời điểm lần đầu được cưỡi ngữa đu quay, khi ấy mới chỉ là nhóc con lên bốn, lên năm, hai đứa cùng níu lấy cây cột trên thân ngựa gỗ, nhìn nhau cười khúc khích.

Điều khác biệt là bây giờ họ có thể nắm lấy tay nhau, ý thích trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.

Hạ Nhất mở lời: “Bạn nhỏ Tiểu Phi Phi ơi, may mà cậu vẫn ở đây chờ tôi, may thay lần này tôi đã trở về, thật may vì chúng ta vẫn là chúng ta của trước kia. Cậu sẽ mãi là bạn nhỏ của tôi, hy vọng cậu không cần phải vội lớn lên, luôn là một nhóc ác bá thiên chân vô tà, tôi nguyện ý làm tuỳ tùng (người hầu) cho cậu cả đời.” trung khuyển công đây rồi (★ ω ★)

Lâm Phi ngây ra, không ngờ Hạ Nhất có thể thả thính đỉnh như vậy, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, chỉ cần há miệng ra là tuôn.

Nhưng cũng dễ nghe đó chứ, nai nhỏ trong lòng Lâm Phi đập thình thịch như muốn lao thẳng vào lòng anh.

Lâm Phi nhìn người kia đáp: “Hạ ca, tôi cũng muốn bảo vệ cậu cả đời.”

Nếu không phải bọn họ còn ngồi trên đu quay thì chắc đã chẳng màng xấu hổ mà ôm lấy đối phương, cọ cọ mặt nhau.

Bọn trẻ ở bên nhìn hai người cười ha hả, Hạ Nhất quay qua nói với chúng: “Anh tìm được bạn nhỏ dành cho bản thân mình rồi, so với mấy nhóc cậu ấy còn đáng yêu hơn, Tiểu Phi Phi là người của một mình anh đây, mấy đứa không có phần đâu nhé.”

Hạ Nhất có chút kiêu.

Một bạn nhỏ nói: “Mẹ em bảo rằng chỉ có người mình thích mới được nắm tay, anh thích anh ấy sao? Chỉ có thích mới được ở bên nhau, anh với anh ấy hẹn hò rồi ạ?”

Một bạn nhỏ khác tiếp lời: “Mẹ em nói thích thì phải yêu đương hẹn hò, như thế mới không nuối tiếc, nếu anh thích anh ấy, nhất định phải ở bên nhau đó nha.”

Hạ Nhất cười, quay đầu lại bật ngón cái, lại nhìn Lâm Phi nói: “Chuẩn luôn, phải hẹn hò với người mình thích nè, thế bạn nhỏ Tiểu Phi Phi đây có bằng lòng hẹn hò với tôi hay không? Hạ ca ca thích cậu, muốn ở bên cậu, Tiểu Phi Phi có đồng ý không nào?”

Hạ Nhất lắc lắc cánh tay Lâm Phi, chu miệng nhìn cậu, mặt Lâm Phi ửng đỏ, tránh đi ánh mắt của anh, quay lại nhìn đám nhỏ phía sau, chất vất:

“Các bạn nhỏ, mấy đứa bị anh trai này mua chuộc rồi đúng không? Sao lại đồng loạt giúp cậu chàng thế này? Mấy nhóc như vậy là hư lắm nha.”

Các bạn nhỏ cười lắc đầu, trong đó có đứa hỏi Lâm Phi: “Anh muốn hẹn hò với anh ấy ạ? Người lớn đều nói bạn nhỏ không thể nắm tay nhau, nắm rồi liền không thể buông ra, vậy anh muốn cùng anh trai kia nắm tay nhau cả đời này có đúng không?”

Toàn bộ khuôn mặt Lâm Phi đều đỏ bừng, không ngờ lời nói của bạn nhỏ còn có lực sát thương lớn hơn cả Hạ Nhất. Mới tí tuổi đầu, ấy thế mà vừa nói liền khiến người ta ngượng chín mặt.

Lâm Phi rụt lại hai lần muốn buông Hạ Nhất ra, Hạ Nhất lại nắm càng chặt, Lâm Phi chỉ đành quay mặt sang hướng khác. Tới tận khi ngựa gỗ dừng lại mới nhanh chân chạy trước, mặc kệ Hạ Nhất.

Hạ Nhất đuổi theo, chặn Lâm Phi ở một góc, sau đó chống tay lên tường, nhốt người trong vòng tay.

Hạ Nhất nhìn cậu đỏ mặt, không kiềm được thơm lên má một cái, sau đó thu một tay lại chọc chọc bờ môi cậu, ánh mắt ngừng trên cánh môi.

“Tiếc là bây giờ có quá nhiều người, không thì tôi đã đè cậu ra xử ngay tại chỗ rồi, cậu khiến lòng tôi ngứa vô cùng, phải gãi cho tôi đi chứ?”

Hạ Nhất giơ má ra, Lâm Phi hiểu ý của anh, dựa đầu vào tường trốn tránh, Hạ Nhất lại xích tới.

Trên đoạn đường cách đó vài mét có ít người qua lại, tuy bên cạnh có cây nhỏ che chắn, không thấy được bọn họ. Nhưng cái suy nghĩ trốn ở chỗ tối “vụng trộm” kích động kha khá đến Lâm Phi.

Lâm Phi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hạ Nhất chọc ghẹo.

“Tự Hạ ca hôn tôi đấy chứ, sao còn đòi trả? Cậu xấu xa như vậy là bị tôi chiều hư, giống bạn nhỏ mãi không chịu lớn.”

“Nhóc ác bá thích tôi rồi liền dễ xấu hổ thế sao? Lúc trước đánh nhau chưa thấy cậu ngán ai bao giờ, sao, tôi đáng sợ hơn cả đám ấy cơ à? Sợ bị tôi ăn sạch?”

Lâm Phi nghĩ thầm: Sợ cậu nuốt trọn, đến xương cốt cũng chẳng thèm nhả ra.

Lâm Phi biết Hạ Nhất bắt đầu rồi thì không ai ngăn được, không ngờ mình sẽ bị khống chế dưới tư thế này, căng da đầu thơm lên má anh một cái.

Nhưng Hạ Nhất đột nhiên quay mặt qua, bắt đúng khoảnh khắc, thế là môi chạm môi, hôn rồi.

Lâm Phi phản ứng lại, hóa ra mình bị lừa, trúng kế!!

Hạ Nhất hôn hai giây liền buông ra, cười hì hì đánh giá: “Mềm.”

Nhân lúc cậu sững người, tấn công thêm lần nữa.

Mãi cho đến khi bụng Lâm Phi réo lên, anh mới buông tha cho cậu.

Mặt Lâm Phi nóng bừng, đẩy anh ra, cúi đầu chạy đi, chỉ nghe thấy tiếng cười hăm hở của Hạ Nhất sau lưng.

Động tác co rúm của Lâm Phi khiến cậu nom như một chú chuột nhỏ, Hạ Nhất đuổi theo bắt được cậu, vậy là chuột nhỏ đã hết đường trốn.

Hạ Nhất ôm lấy vai, nhẹ nhàng xoa má đối phương, “Nhóc ác bá xấu hổ đến mức này cơ à? Vậy thì bé hầu phải phản công mất rồi?”

Lâm Phi quay ngoắt lại lườm: “Không cho phản công! Bản công chỉ……”

Hạ Nhất cướp lời: “Chỉ gì? Chỉ mới bị tôi hôn mà mất hết công khí? Chọc ghẹo đôi ba câu cậu liền câm nín? Hay là mới tới gần chút đã rối rắm không biết phải làm sao?”

Lâm Phi cãi lại: “Cậu là hồng phấn thụ của bản công, đó là tôi nhường thôi! Chỉ có lũ trẻ ranh mới thích chọc ghẹo, cậu là thằng nhóc chết dẫm, là bé hầu của tôi, tôi còn là nhóc ác bá thì cậu đừng hòng phản công! Nghĩ cũng không được!”

Hạ Nhất âm dương quái khí  một tiếng, xích lại nói: “Nhưng lần trước là tôi đè cậu đó nha, là tôi ở trên, chẳng lẽ Tiểu Phi Phi không nhớ rõ sao?”

Lâm Phi xấu hổ né tránh ánh mắt của anh, muốn đẩy người ra lại bị Hạ Nhất ôm chặt, hết đường lui.

Lâm Phi phụng phịu: “Chỉ biết trêu tôi thôi, ra nước ngoài liền bắt đầu tính kế, bé hầu ngày nào giờ đây đã thay đổi mất rồi, không hiểu nổi cậu.”

“Tôi vẫn là bé hầu của cậu đây mà, chưa từng thay đổi, chỉ là hiện tại thích cậu, muốn dính lấy cậu, muốn quang minh chính đại có được cậu. Tôi muốn lấy danh một người bạn trai* yêu cậu, bù đắp tất cả những gì đã bỏ lỡ, bé hầu thích nhóc ác bá lắm luôn ấy, chưa từng thay đổi.”

(*) Gốc là lấy phu chi danh, dịch ra là ‘lấy danh người chồng’ cứ kỳ kỳ thế nào á, 2 đứa còn đang tranh nhau cái danh ấy nữa :))

Vại mật trong Lâm Phi như đổ ào, chảy xuôi theo lòng dạ dậy lên hương vị ngọt ngào.

Lâm Phi túng quẫn bắt lấy cánh tay trên vai mình, nắm chặt kéo đi, sau đó thấp giọng nói: “Tôi đói, đừng có chọc nữa, sắp chết đói rồi đây này!”

Hạ Nhất cùng cậu tới một quán ăn trong khu vui chơi, thì giờ đã sắp 1 rưỡi, quán ăn cũng chỉ lác đác vài người.

Lâm Phi chọn món rồi tìm một cái bàn nhỏ dành cho hai người, Hạ Nhất theo sau, đặt mông xuống cạnh Lâm Phi.

Không gian dưới bàn có hơi nhỏ, chân của Hạ Nhất và Lâm Phi khẽ chạm vào nhau, Hạ Nhất liếc đối phương, đột nhiên gác chân lên đùi cậu.

Lâm Phi hoảng, nhìn anh nói: “Lại thế? Trò quỷ từ hồi nhỏ tới giờ vẫn muốn quậy sao?”

Hạ Nhất cười: “Rõ ràng khi đó đều là cậu gác chân lên đùi tôi, nói là như vậy rất thoải mái, còn kêu nhóc ác bá đã bảo vệ cho bé hầu, thì bé hầu phải để cho ác bá chiếm lời. Nghĩ xem, tôi hầu hạ cậu bao năm, ăn lời của người ta đâu có ít, làm giá đỡ cho tôi gác chút còn không được hả?”

Lâm Phi thấy trong lời nói của anh thể hiện chút ấm ức, thế nên đứa chân sang một chút, chỉ vào chân kia của anh nói: “Lão công cho cậu gác như ý luôn nè? Nốt chân kia luôn đi.”

Hạ Nhất ngoan ngoãn làm theo.

Thế là bọn họ liền như tư thế ôm công chúa, cũng may Lâm Phi chọn vị trí ở góc tường, hành động của hai người không quá rõ ràng, Lâm Phi cũng không thèm để ý.

Đợi một lúc, nhân viên cửa hàng mang cơm trưa tới, Lâm Phi và Hạ Nhất cùng ăn.

Biết Lâm Phi thích ăn tôm, thế nên Hạ Nhất cố ý chọn một phần tôm hấp dầu, Lâm Phi ăn, anh lột vỏ đặt vào trong bát cậu.

Lâm Phi rất hưởng thụ cảm giác được hầu hạ, miệng khen: “Bé hầu của tôi quả là biết thương người, không uổng công bao năm bản công dạy dỗ.”

Hạ Nhất cười nhìn cậu một cái, trong lòng lại nghĩ: Tiểu Phi Phi ăn lời bao nhiêu anh đòi lại hết!

Trong lòng anh đang ấp ủ một kế hoạch. Đêm nay, chính là lúc cuộc sống nông nô của mình xoay chuyển!

Hạ Nhất bất giác nhếch khóe miệng.