Em Không Được, Để Tôi

Chương 20



Lâm Phi tắm xong liền leo lên sô pha ngồi tiêu cơm, Hạ Nhất đi ra gợi ý xem phim.

Anh điều chỉnh video xong, không biết từ đâu lôi ra mấy túi quả hạch, nhét vào tay Lâm Phi, cho cậu vừa ăn vừa xem.

Sau đó đi tắt đèn, toàn bộ phòng khách chỉ le lói ánh sáng phát ra từ màn hình, tạo bầu không khí như rạp chiếu phim.

Hạ Nhất ngồi cạnh Lâm Phi, cả hai đều đang mặc áo choàng tắm, hương thơm của dầu gội và sữa tắm phảng phất vờn quanh.

Lâm Phi chăm chú xem phim, Hạ Nhất bóc hạt cho cậu, dâng đến tận miệng. Lâm Phi phồng má như sóc nhỏ, Hạ Nhất càng nghĩ càng đáng yêu.

Áo choàng tắm của Lâm Phi buộc ngang hông, khoanh chân ngồi trên sô pha, bắp chân không tránh khỏi bại lộ. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, vẫn trắng nõn mê người.

Hạ Nhất tham lam nhìn, chẳng có tâm tình xem phim gì cả, cứ ngẩn ngơ ngó nghiêng, sau đó ma xui quỷ khiến duỗi tay ra tóm lấy bắp chân cậu.

Lâm Phi giật mình rụt lại hai lần nhưng vẫn bị anh giữ chặt, mệt, không thèm cố làm gì.

Hạ Nhất xích tới, vai kề vai, tự ý đặt chân cậu lên đùi mình, sau đó bắt đầu không an phận vuốt ve.

Lâm Phi trừng mắt, cảm giác mình bị sắc lang lợi dụng như vậy làm cho cậu rất khó chịu.

Liền nói: “Định làm gì đó? Tôi mới lộ chân mà cậu đã không chịu nổi? Trông như kiểu hái hoa tặc ấy? Mãi không chịu chết tâm.”

Hạ Nhất nhìn Lâm Phi bĩu môi: “Ai biểu bé Phi ngon giai thế chi, chỗ nào của cậu tôi cũng thích hết á. Hông có nhịn được, cậu cũng không chịu hợp tác gì cả, bỏ đói tôi.”

Lâm Phi đẩy túi quả sang một bên, quay mặt về phía anh, đặt cả hai đùi lên chân người kia.

Cậu chàng nhướng mày cười, vươn tay cố ý kéo mép áo choàng lên, lộ ra một đoạn thịt đùi. Tay còn lại bóp cằm, kéo mặt anh lại gần.

Lâm Phi thấp giọng hỏi: “Mới vậy mà Hạ ca ca đã không chịu nổi rồi? Như thế này lại càng không chịu nổi, có đúng không~?”

Lâm Phi cố ý phun khí lên mặt anh, cảm nhận được trong mắt Hạ Nhất có ngọn lửa sắp trào ra khỏi hốc mắt, sắp sửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể mình. Cậu biết con thú nhỏ trong lòng Hạ Nhất chuẩn bị xổng chuồng rồi.

Quả nhiên thấy Hạ Nhất cũng xoay người qua, thẳng thân áp lên người cậu, ngực áp ngực, chóp mũi đối chóp mũi.

Hạ Nhất mặt đỏ bừng bừng nói: “Tiểu Phi Phi đây là dụ dỗ tôi sao? Cậu mà cứ như vậy là sẽ bị Hạ ca ca ăn sạch đấy. Nếu cậu còn trêu nữa tôi sẽ không kiềm được mất. ”

Lâm Phi hôn lên môi anh, vất lắm mới lật lại được chiếm thế chủ đạo, nhất thời bản tính làm công trỗi dậy.

“Hạ ca ca cứ an phận làm thụ của tôi đi. Tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Có lão công che chở, cậu không phải sợ gì hết.”

Hai tay Hạ Nhất chạm vào lưng cậu, ôm chặt lấy, sau đó chưa đã thèm mà chép chép miệng: “Tiểu Phi Phi trêu chọc tôi, muốn tôi làm thụ á? Nhưng tôi muốn ăn cậu cơ, làm sao bây giờ? Cậu nhẫn tâm để tôi chịu ấm ức sao? Hạ ca ca muốn làm công của cậu đó, có cho không?”

Lâm Phi kiên định đáp trả: “Không cho, Hạ ca nói tôi là cậu chủ nhỏ của cậu cơ mà, bé hầu không được phản nghịch, chỉ được để tôi bắt nạt.”

Hạ Nhất khẽ , đột nhiên khóe miệng nhếch lên một chút, ôn nhu nói: “Tiểu Phi Phi không muốn, xem ra tôi đành phải tự làm vậy, bé Phi không ngoan gì cả. “

Lâm Phi cảm nhận được Hạ Nhất lại ôm chặt hơn, hơi hơi thấy không ổn, hai chân dùng thêm sức khống chế hạ thân anh.

Chẳng qua hai năm không gặp Hạ Nhất nay đã lợi hại hơn xưa, Lâm Phi không khống chế được, vài giây sau liền bị lật ngược, đối phương chiếm thế thượng phong.

Lâm Phi có chút dỗi, bĩu môi nói: “Hạ ca chơi xấu.”

“Bé Phi thua là trách người khác như trẻ con thế à, đã nói là dựa vào thực lực để quyết định công thụ. Giờ cậu không mạnh bằng tôi thì dĩ nhiên phải bị tôi đè, thích ăn quỵt không. “

“Hạ ca đừng quá tự mãn. Lần sau cậu trở lại, tôi nhất định sẽ đè cậu dưới thân! Cậu có đòi phản công tôi cũng không cho, chỉ được phép làm hồng phấn thụ của tôi mà thôi!” 

Hạ Nhất không thèm tranh luận với cậu, chặn môi không cho nói.

Lâm Phi có chút bực, từ chối nụ hôn, Hạ Nhất lại không tha cứ thế mạnh mẽ làm tới, cậu cũng chỉ đành thuận theo.

Một lúc sau Hạ Nhất buông người, sờ lên bụng cậu, lại ấn nhẹ, nhìn cậu nói: “Còn chỗ chứa bánh nữa không đấy? Bé Phi Phi đừng bực bội làm gì, đợi sau này có cơ hội làm công cũng chưa muộn, còn thời gian mà, tôi chờ cậu.”

Hạ Nhất đứng lên khỏi người cậu, nắm tay kéo người dậy. Sau đó bước tời phòng bếp, cầm lấy chiếc bánh đặt trên bàn trà, mở gói ra cắm nến.

Lâm Phi sửa lại áo choàng tắm, ngồi cách xa anh một chút. Cậu vẫn dỗi lắm, không cam lòng bị anh đè xuống, trong lòng thề lần sau nhất định phải ở trên!

Hạ Nhất cắm nến xong, nhấn điều khiển từ xa tắt đèn TV, cả phòng tối đen như mực.

Hạ Nhất lấy ra bật lửa, thắp sáng từng ngọn nến. Anh kéo Lâm Phi qua, nói: “Tiểu Phi Phi đừng dỗi nữa mà, Hạ ca ca sai được chưa, lần sau sẽ không thế nữa? Muốn làm công tôi cho cậu làm, đừng tức giận nha? “

Giọng điệu của Hạ Nhất rất dịu dàng, Lâm Phi vô cùng hưởng thụ, đột nhiên hết giận rồi, chả qua vẫn cố làm mình làm mẩy: “Hạ ca nói là phải giữ lời, không được gạt tôi nữa, lần sau cứ ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi là được, không cho phản kháng nghe chưa? ”

Hạ Nhất ngoan ngoãn nói: “Nghe Tiểu Phi Phi hết, cậu chủ nhỏ muốn làm gì thì làm, Hạ ca ca nhường em hết.”

Lúc này Lâm Phi mới vừa lòng nhắm mắt ước, sau đó thổi tắt nến.

Hạ Nhất bật đèn phòng lên, cầm dao cắt bánh ra vài miếng. Biết Lâm Phi thích hoa quả trên bánh, thế nên gom lại hết cho cu cậu.

Lâm Phi thấy anh nhớ sở thích của mình thì hài lòng vô cùng, khen: “Bé hầu vẫn nhớ tôi thích ăn hoa quả cơ đấy, không tồi không tồi, bản công cho cậu lời khen, về sau cũng phải nhớ kỹ không được quên nghe không? ”

Hạ Nhất gật đầu: “Nhóc ác bá phân phó gì bé hầu cũng nghe hết, cậu cứ an tâm làm cậu chủ nhỏ của tôi, để tôi hầu hạ là được. ”

Lâm Phi gật đầu, cười ăn trái cây. Hạ Nhất cũng cầm một miếng bánh lên ăn.

Cắn được hai miếng, đột nhiên anh quay lại đối mặt với Lâm Phi, vươn một tay ra kéo gáy cậu lại, sau đó hôn lên má lúc cậu còn đang ngỡ ngàng.

Hạ Nhất còn dính kem trắng trên miệng, Lâm Phi cau mày nhìn anh, “Làm gì mặt tôi đấy? Cậu lại nghĩ ra ý xấu gì rồi?”

Hạ Nhất không trả lời cậu, còn hôn lên bên mặt kia lưu lại vết trắng.

“Tiểu Phi Phi là tiểu thọ tinh(*). Tôi sợ quệt đi sẽ làm bẩn cậu mất, cậu thích sạch sẽ mà. Khó chịu thì để tôi giúp cậu ăn sạch nhé, được không?”

(*)小寿星: Dùng để nói mấy đứa nhỏ dưới 18, tôi cũng không rõ vấn đề này lắm

Lâm Phi thở dài, lại bày trò, cạn ngôn luôn rồi, cũng học theo hôn lên má cho anh dính đầy kem.

“Tôi cũng muốn ăn, không thể để cậu lợi dụng thế được. Hạ ca ca muốn chơi thì tôi cũng thế.”

“Vậy bé Phi Phi không được bỏ giữa chừng đâu nha, nhất định phải ăn cho sạch đó. ”

Lâm Phi gật đầu, sau đó ghé vào má anh đặt môi tại chỗ khi nãy, nếm hết vị ngọt của kem.

Hạ Nhất không nhịn được cắt ngang cậu, chồm tới hôn lên mặt. Dùng sức mút thật mạnh phần thịt trên má, như đang ăn quả trứng trơn nhẵn vậy, mãi mới miễn cưỡng buông ra.

Lâm Phi cảm thấy trên mặt có chút ngứa, không nhịn được cười, nói: “Hạ ca ca không đợi được nữa à? Sốt ruột muốn ăn tôi đến vậy sao? Nhưng dùng sức thế thì đỏ hết má mất, mai mà không mờ đi, để mẹ tôi phát hiện thì chết chắc. “

Hạ Nhất dừng lại, cười nói: “Thế tôi nói với cô là Tiểu Phi cứ muốn bắt nạt tôi, nên mới nhéo đỏ, nhất định cô sẽ tin. “

Lâm Phi bĩu môi: “Mẹ tôi thích cậu hơn, cậu nói gì cũng tin. Nhưng tôi sẽ bị mắng đó, Hạ ca ca cam lòng để tôi ăn mắng à?”

Tay Hạ Nhất ôm lấy mặt cậu, lắc đầu nói: “Đương nhiên không, cơ mà tôi lại cam lòng ăn sạch cậu đó.”

Ngón tay Hạ Nhất nhanh chóng chấm kem, sau đó bôi lên cổ Lâm Phi, không ngừng di xuống đến ngực, để nó cũng dính đầy kem.

Nói: “Chỗ nào cũng ăn sạch, không chơi xấu nha.”