Em Không Được, Để Tôi

Chương 22



Gọi tiếng bạn trai xem nào

Đêm hôm đó cả hai đều ngủ rất ngon, ôm nhau mơ một giấc mơ hết đỗi ngọt ngào, lúc tỉnh lại còn nhìn nhau tươi cười.

Ánh mặt trời chiếu qua khe hở trên rèm dưới bệ cửa sổ, có vẻ bên ngoài cũng đã hửng nắng. Hạ Nhất vớ lấy điện thoại liếc một cái, 09:10.

Anh dụi dụi mắt, nhìn Lâm Phi gọi: “Tiểu Phi Phi, chắc cô đang đợi bọn mình xuống ăn sáng đấy. Heo con lười nhác đừng ngủ nướng nữa, dậy đi nào?”

Lâm Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn anh nói: “Chưa nằm đã sáng, vừa mới nhắm mắt đã phải dậy rồi. Tôi ngủ với cậu còn chưa đã, không muốn~.”

Hạ Nhất nhéo má cậu, “Bé heo Phi thích ngủ với tôi hử, vậy chừng nào tôi về chúng ta lại cùng ngủ nhé, được không? “

“Cầu mà không được, Hạ ca ca là bạn trai của tôi, nếu có thể quang minh chính đại mà ôm cậu ngủ thì một giây tôi cũng không nỡ thiếu.”

Hạ Nhất vừa nghe cậu nói từ bạn trai liền rung động, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận này, nhất thời vừa mừng vừa lo không khép nổi miệng.

“Vừa rồi Tiểu Phi Phi gọi tôi là gì? Hạ ca ca không nghe rõ, Tiểu Phi Phi nhắc lại lần nữa to hơn được không?”

Mặt Lâm Phi phiếm hồng, chợt nhận ra bản thân buột miệng thốt ra xưng hô xấu hổ thế nào, chính mình còn thấy gượng.

“Lại chọc tôi, rõ là cậu nghe rõ mồn một, còn bắt tôi nói lại? Tôi cũng chưa thấy cậu gọi tôi như thế lần nào đâu đấy. Hạ ca ca gọi đi đã, rồi tôi nhắc lại cho mà nghe.”

Hạ Nhất sảng khoái gật đầu: “Bạn tr…” Lời đến miệng đột nhiên lại cảm thấy ngượng, hai má cũng đỏ bừng.

Lâm Phi nhìn anh vặn hỏi: “Bạn gì? Tôi là gì của cậu nào?”

Hạ Nhất khẽ cắn môi, nhắm mắt kiên quyết rặn ra hai tiếng: “Bạ… bạn trai!”

Lâm Phi nghiêng người lại gần, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, “Tôi muốn nghe Hạ ca ca nói lại lần nữa. Hạ ca ca gọi lại đi mà, được hông?”

Hạ Nhất nóng hết cả mặt, không ngờ mình lại vì một loại xưng hô mà ngượng ngùng. Nhưng tầm mắt của cậu khiến anh muốn tránh cũng không được, đành phải căng da đầu lặp lại: “Hạ ca ca là bạn trai của Tiểu Phi Phi!”

Lâm Phi nở nụ cười hài lòng, “Hóa ra Hạ ca ca của tôi còn biết xấu hổ:))), tôi lại tưởng cậu chả ngán cái gì.”

Hạ Nhất bĩu môi như bạn nhỏ nũng nịu, tựa đầu vào trán cậu, như muốn lên án Tiểu Phi Phi cố ý trêu chọc mình, chơi xấu.

Hạ Nhất dùng hai ngón tay nâng cằm cậu lên để hai người đối diện. Sau đó từ từ đến gần, cuối cùng là mặt sát mặt.

Anh thấp giọng nói bên tai: “Tiểu Phi Phi còn chưa gọi tôi là bạn trai đâu đấy, Tiểu Phi Phi không được ăn quỵt nha. Hạ ca ca muốn nghe cậu gọi như vậy, nào?”

Lần này là Lâm Phi xấu hổ.

Hạ Nhất cảm nhận được Lâm Phi hô hấp trở nên dồn dập, phát hoảng định đẩy anh ra. Hạ Nhất lại càng muốn dựa gần, không để cậu né.

Lâm Phi có chút hối hận việc mình giở hơi đi trêu chọc người ta, giờ thì gậy ông đập lưng ông, trong lòng có chút loạn.

“Tiểu Phi Phi ngại đấy à? Khi nãy chọc tôi vui lắm mà, sao giờ có gọi một tiếng cũng dám thế hả? Hay Tiểu Phi Phi cảm thấy việc này là chuyện cả đời, căng thẳng sao?”

Lâm Phi ấp úng nói, “Không… không mà… cậu để tôi bình tĩnh chút đã…”

Hạ Nhất lùi lại, tạm thời cho cậu chút tự do. Anh ngồi đối mặt với cậu, bất chợt bị thu hút bởi vẻ mặt thẹn thùng của đối phương.

Lâm Phi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng dám thốt lên: “Lâm Phi là bạn… bạn…”

Hạ Nhất không nhịn được trêu: “Bạn gì cơ?”

Lâm Phi lúng túng nói nốt, “trai….”

“Tiểu Phi Phi nói lại được không? Hạ ca ca muốn nghe em gọi như vậy.”

Lâm Phi mặt dày mặt dạn, mãi mới có chút dũng khí: “Lâm Phi là bạn trai của Hạ ca!”

Hạ Nhất vòng tay qua gáy cậu hôn lên chóp mũi, nói: “Bạn trai ơi, chào em, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

“Xin chào bạn trai, mong được giúp đỡ.”

Trong mắt bọn họ đều có ánh nước, nếu không phải do chưa rửa mặt, thì chắc có lẽ giờ này môi hai đứa đã bị gặm nhấm đến mấy chục cái.

Điện thoại của Lâm Phi rung lên, cậu cầm lên liếc qua, là tin nhắn của mẹ Lâm, bảo hai người mau xuống ăn cơm. Còn một tin trước đó, lúc 8:40.

Lâm Phi đột nhiên hét lên: “Chết tiệt! Lúc 8 giờ mẹ đã nhắn giục tôi dậy, hai đứa mình đều ngủ say như chết không nghe thấy. Giờ chỉ sợ mẹ thét ra lửa được luôn, thu xếp nhanh rồi xuống lầu nhận tội mau! ”

Lâm Phi lập tức nhảy từ trên giường xuống, cả người hồng hào đứng ở bên giường mặc vội quần áo, Hạ Nhất thì nằm ở một bên chống đầu nhìn cậu gấp gáp, cười te tởn.

Lâm Phi trừng mắt: “Giờ nào rồi còn cười, để xem tí nữa đứa nào bị mắng! Tôi sẽ nói là cậu không chịu dậy, cứ nằm ỳ ở trên giường ngủ nướng!”

Hạ Nhất chui ra khỏi chăn, chắn trước mặt cậu. Lâm Phi có chút miệng đắng lưỡi khô, vội dời mắt đi.

“Tiểu Phi Phi còn đổ lỗi cho tôi, sao hư thế.”

“Đừng có làm trò nữa đi, mau mặc quần áo rồi đi tắm rửa. Tôi không hơi đâu mà quậy với cậu.”

Hạ Nhất tiến tới, ở bên tai cậu nói: “Tiểu Phi Phi thơm quá đi, Tiểu Phi Phi đáng yêu thế này, Hạ ca ca không nỡ xa cậu.”

Lâm Phi có chút rung động, hết cách trước bộ dáng nhượng bộ dịu ngoan của anh, đành phải ôm lấy người, cọ cọ mặt nhau.

Cho đến khi cảm nhận được thứ gì đó…

Lâm Phi mặc kệ anh đi thẳng vào phòng tắm, Hạ Nhất đứng đó cười xấu xa, khuôn mặt phát hoảng ấy khiến tâm can anh ngứa ngày khôn cùng.

Hạ Nhất cưỡng chế bản thân đè nén ý nghĩ muốn làm Lâm Phi, miễn cường mặc quần áo, bước vào phòng tắm, từ phía sau ôm lấy cậu.

Lâm Phi miệng còn ngậm kem đánh răng, nói không nên lời, Hạ Nhất nhân cơ hội hôn lên má, vòng tay qua eo cậu.

Lâm Phi ngượng không thể tả, nhổ bọt ra, nhìn qua gương nói: “Hạ ca lại dở cái thói lưu manh ra đấy, đánh răng cũng không tha, sao, thèm bị tôi đè? Chịu không nổi nữa rồi? ”

Lâm Phi đặt bàn chải đánh răng xuống, đột nhiên xoay người lại đẩy anh vào tường, một tay bắt lấy hai tay anh kéo lên trên đầu. 

Hạ Nhất thấy thú vị, cười nói: “Tiểu Phi Phi là lưu manh mới đúng? Nhóc ác bá sắc tâm chưa chết, lại chiếm lời của tôi, tôi cũng nên đòi lại cho phải lẽ chứ nhỉ.”

Hạ Nhất hơi cựa quậy, dùng chút sức đẩy cậu lại tường, tay khống chế tay.

Trong mắt Hạ Nhất thể hiện rõ ý nghĩ muốn thịt, Lâm Phi không khỏi nhíu chặt mày, giở giọng uy hiếp: “Hạ ca đừng có mà được voi đòi tiên, không khéo tôi la lên, mẹ tôi xông lên giết cậu cũng chẳng phải chuyện gì khó nói!”

Hạ Nhất cười: “Dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng là người của tôi, tôi thành con rể của cô, việc gì phải sợ? Tôi còn muốn hôn cậu trước mặt cô nữa kìa, Tiểu Phi ngượng hả?”

Lâm Phi đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, dọa: “Cậu dám! Mẹ tôi sẽ giết chết cậu! Hạ ca không phải thể hiện!”

Hạ Nhất kiềm chặt người cậu, đột nhiên tiến đến bên cổ, đầu lưỡi liếm qua da thịt. Anh cố ý thấp giọng nói: “Vậy thì thì cứ ăn xong lau sạch cái đã, rồi có bị phạt tôi cũng cam tâm. Gạo đã nấu thành cơm, đường nào mẹ cũng phải giao cậu cho tôi mà thôi.”

“Cái gì mà mẹ cơ? Cậu… cậu đừng… a…..”

Hạ Nhất cắn vào làn da trên cổ, răng nanh để lại dấu ấn, Lâm Phi cảnh cáo nói: “Đừng để lại dấu!!”

Hạ Nhất đành thả lỏng đôi chút, dùng đầu lưỡi liếm qua sau gáy.

(Đừng gạ nhau nữa, chjch luôn giùm tôi (•ˋ _ ˊ•))

Lâm Phi chỉ thấy mình sắp tiêu rồi, hoàn toàn rơi vào bối rối.

Mãi cho đến khi có tiếng chuông vang lên, Lâm Phi mới đẩy anh ra để nghe máy. Ở đầu dây bên kia, mẹ Lâm hận không thể xuyên qua điện thoại xông vào phòng tắm: “Thằng con chết dẫm kia, mẹ đã gọi từ sớm rồi sao còn chưa xuống? Hai đứa bay làm cái trò gì trên đấy thế hả? Trưa trờ trưa trật ra rồi không rời giường là làm chuyện gì xẩu hổ phải không? Mau cút xuống đây cho mẹ, không thì biết mặt bà đây!

Lâm Phi ngoan ngoãn dạ vâng, sau đó cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Hạ Nhất: “Làm gì xấu hổ? Mới sớm còn không tha cho tôi, lưu manh!”

Hạ Nhất bĩu môi đi về phía cậu, cười nhe nhởn: “Đương nhiên là chuyện chỉ hai ta biết, ai kêu Tiểu Phi Phi đẹp vậy chi, Hạ ca ca nhịn hông nổi.”

Lâm Phi mặc, đẩy anh sang một bên tiếp tục rửa mặt. Hạ Nhất cũng không làm phiền nữa, ngoan ngoãn đi đánh răng.

Trong nháy mắt mở cửa ra, Lâm Phi chỉ cảm thấy một luồng sát khí xộc thẳng vào mặt, vừa he hé liền gặp ngay đôi mắt hung ác đang chằm chặp nhìn vào mình.

Lâm Phi chột dạ gọi: “Mẹ ạ, buổi sáng tốt lành, hehe.”

Mẹ Lâm vươn tay ra, nhéo tai cậu lôi vào phòng, lạnh giọng nói: “Thằng quỷ con này càng ngày càng lắm điều, mới về nhà được mấy ngày mà không để người khác bớt lo, để mẹ cho mày biết tay!”

Hạ Nhất đuổi tới ngăn mẹ Lâm lại, hòa giải nói: “Vô cùng xin lỗi cô, lần này thật sự là trách con. Tối qua con cứ một hai phải tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, đến khuya mới ngủ, nên không thấy tin nhắn cô gửi. Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu, là lỗi của con, con sai rồi. “

Mẹ Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn Hạ Nhất nói: “Thì ra là thế, cô không trách đâu, con tổ chức sinh nhật cho thằng cu Phi cô mừng còn không kịp, chờ có xíu xìu xiu à, cô không giận đâu, không mắng nó nữa.”

Cuối cùng bà cũng buông tai Lâm Phi ra, thằng bé còn chưa kịp dỗi lời nào mẹ Lâm đã nhìn Hạ Nhất hỏi: “Phải rồi, sinh nhật con cũng vừa qua mà phải không? Cô quên khuấy mất không nấu mì trường thọ. Con ngồi một lát đi, cô làm ngay đây. “

Mẹ Lâm xoay người đi vào phòng bếp, Lâm Phi xoa xoa lỗ tai, vẻ mặt thất sủng nghẹn khuất, kêu lên với mẹ Lâm: “Mẹ, con cũng muốn ăn mì trường thọ, thêm nhiều tôm!”

Mẹ Lâm quay lại trừng mắt nhìn thằng con: “Ăn gì mà ăn, suốt ngày chỉ biết ăn mà có thấy tăng lên cân nào không, thế ăn để làm gì? Nhìn Hạ Nhất rồi xem lại bản thân mình đi, lớn rồi vẫn chẳng bớt lo, anh sinh ra để chọc tức mẹ phải không! “

Lâm Phi khịt mũi, ủ rũ: “Mẹ, mẹ thiên vị! Hạ Nhất mới là con trai ruột của mẹ!”

“Thằng bé là con của mẹ thật thì đã tốt!”

Hạ Nhất nhìn Lâm Phi nói khẽ, “Xem như mẹ đồng ý rồi phải không?”

Lâm Phi trừng mắt nhìn anh: “Tưởng bở!”