Dùng bữa xong, Hạ Nhất lên trên thu dọn hành lý, chốc lát sau đã kéo va li xuống tầng.
Kỳ nghỉ của Lâm Phi đã đến hồi kết, định sau khi tiễn Hạ Nhất ra sân bay thì cậu quay lại trường luôn, thế là cùng nhau dọn đồ.
Ông bà Lâm theo họ xuống dưới tầng đến bãi đậu xe, giúp xếp đồ xong liền dặn dò một hồi, sau đấy đứng đó vẫy tay chào sau xe.
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, Lâm Phi tìm một chỗ đỗ lại, tìm áo lam từ trong ba lô khoác lên người.
“Tôi muốn mặc đồ đôi với bạn trai để đến sân bay. Hôm nay là ngày đầu tiên ở bên nhau. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta thuộc về nhau”.
Hạ Nhất cũng mặc áo sơ mi hồng vào, nói với cậu, “Tôi cũng muốn cho mọi người biết Tiểu Phi Phi thuộc về Hạ ca ca.”
Hai người nhìn vào mắt nhau cười, xe khởi động một lúc rồi mới quay đi.
2 giờ trưa là thời điểm mặt trời lên cao nhất, tới khi bọn họ đậu xe vào bãi của sân bay, cảm giác như bên ngoài sắp thành cái lồng hấp đến nơi.
Hạ Nhất xem giờ, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là lên đường. Anh bĩu môi, ủ rũ nhìn Lâm Phi, trong mắt hiện lên vẻ miễn cưỡng buồn bã.
Lâm Phi tháo dây an toàn, ôm lấy nửa thân trên của anh, áp vào mặt Hạ Nhất thủ thỉ: “Chúng ta chỉ tạm thời xa cách mà thôi, hai năm còn được, huống chi lần này có hơn một tháng, sẽ qua nhanh thôi, Hạ ca đừng lo nhé.”
Lâm Phi nhẹ nhàng vuốt lưng anh, giọng điệu vô cùng ôn nhu, Hạ Nhất giống như đứa trẻ làm nũng trong lòng cậu, Lâm Phi hiếm khi kiên nhẫn an ủi.
“Nhưng Hạ ca không nỡ xa Tiểu Phi Phi. Tôi thực sự rất hối tiếc vì lúc trước đã bỏ cậu lại đây một mình, sờ không tới, ôm hôn chẳng được, tôi điên mất thôii.”
Trái tim của Lâm Phi cũng thắt chặt, thời khắc chia xa càng đến gần, cậu càng không thể kiềm chế được cảm xúc.
Hạ Nhất khóc trên vai cậu, nghe tiếng anh khóc mắt Lâm Phi chợt ướt.
“Tiểu Phi Phi đợi anh trở về có được không? Tiểu Phi Phi hứa với anh là không được thích người khác đâu đấy nhé? Hạ ca ca không thể sống thiếu em, anh không chịu được đâu. Hứa với anh?”
Lâm Phi sụt sùi nói: “Đồ ngốc, trong lòng tôi chứa đầy là cậu, làm gì còn chỗ cho người khác nữa? Cả đời này tôi chỉ cần Hạ ca là đủ. Cậu ở nước ngoài nhất định phải sống tốt đó, nghe không? Không được đánh nhau với người ta, không được bị thương, nếu cậu xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ chịu không nổi, có biết chưa hả?”
Hai đứa khóc rất to, vòng tay siết lấy nhau, cảm nhận nhịp tim và nhịp thở đều trở nên rõ ràng.
Lâm Phi vỗ vỗ lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Hạ ca ơi, hôn đi, tôi muốn nếm lại mùi vị của cậu, tôi muốn hôn cậu.”
Cánh môi kết nối, hai lưỡi dây dưa tràn đầy khoái cảm càng làm gia tăng tủi hờn trong lòng, nước mắt lã chã rơi.
Trong miệng không những ngập vị mặn của nước mắt, còn kèm theo chất lỏng ngọt ngào. Trái tim như bị chọc thủng một lỗ lớn.
“Hạ ca, em thích anh.”
“Hạ ca cũng thích Tiểu Phi Phi.”
Hai người lại lần nữa nhào vào lòng nhau, hoàn toàn hôn đến quên đi sự đời……
“Đến giờ rồi, anh đi đây, Tiểu Phi Phi tiễn anh vào trong nhé?”
Lâm Phi gật đầu buông anh ra, xách đồ xuống xe, cùng anh đi vào sân bay.
Lâm Phi và Hạ Nhất nắm tay nhau, như không cảm nhận được ánh mắt của người qua đường, họ chỉ muốn trân trọng những phút giây còn lại, trân trọng ánh mắt và hơi ấm của nhau.
Hạ Nhất không thể chậm trễ nữa, dừng ở cửa ra vào ôm chầm lấy Lâm Phi, ở bên tai cậu nói: “Tiểu Phi, chờ anh trở về.”
“Em sẽ chờ.”
Cả hai lại lần nữa cầm lòng không đậu mà rơi lệ. Hạ Nhất lau nước mắt, quyết tâm xoay người rời đi. Cuối cùng vẫn ngoái lại, vừa khóc vừa cười vẫy tay với cậu.
Lâm Phi hô lên, “Hạ ca bảo trọng, nhất định phải bình an đó, em chờ anh về!”
Lâm Phi thấy Hạ Nhất gật đầu với mình, sau đó dần khuất bóng.
Lâm Phi không biết bản thân ra khỏi sân bay kiểu gì, chẳng nhớ gì cả, lúc trở lại bãi đậu nhịn không được gục xuống cạnh xe khóc to.
Cậu không điều khiển được cơ thể, ngồi phịch xuống đất, co quắp dựa vào thân xe run lên.
Chỉ muốn khóc thôi.
(Ôi trời, mới yêu tình nồng ý đậm có khác, hơn một tháng thôi mà 2 đứa, ta có thể gọi điện rồi facetime đồ mà:Đ)
Bỗng thấy có mấy bóng đen chắn mất ánh sáng mặt trời, Lâm Phi quay qua nhìn, đột nhiên có mấy bàn chân đá vào người.
Lâm Phi lăn trên mặt đất hai vòng, vừa định đứng lên liền bị đấm cho mấy phát ngã trở lại đất.
Cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc trong số đám người, là Dư Tiêu. Ra đây là cái mà cậu ta đã nói: trả giá đại giới.
Lâm Phi dùng sức đẩy những người đó ra, nhanh chóng đứng lên dựa lưng vào thùng xe, bị bọn họ bao vây từ nhiều phía.
Lâm Phi trừng mắt nhìn Dư Tiêu, khinh thường nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu cmn theo dõi tôi?!”
Dư Tiêu cười khẩy, lấy điện thoại ra trước mặt cậu, trên màn hình là một tấm bản đồ. điểm cuối chính là sân bay.
Lâm Phi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh: “Cậu theo dõi Hạ Nhất?!”
“Đồ của tôi làm gì có chuyện buông tay dễ dàng đến thế, cú đấm hôm đó cậu đánh tôi còn chưa tính sổ đâu, hôm nay phải làm cho ra lẽ! Khỏi phải thắc mắc sao tôi lại rõ nơi ở của anh ấy, biết thân phận của ba tôi rồi nhỉ? Thừa sức tra ra hành trình của anh, tôi đợi cậu ở đây lâu lắm rồi! “
(Ê quễ này đừng quậy nữa, cút đi cho nước nó trong, chíu khọ ghê ___*(  ̄皿 ̄)/#____)
Lâm Phi trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu còn muốn gì nữa? Anh ấy đã chia tay với cậu hơn nửa năm rồi còn muốn dây dưa? Rõ ràng là cậu nhân lúc anh ấy say rượu, nói dối rồi uy hiếp để anh đồng ý hẹn hò. Sao cậu lại không biết xấu hổ đến vậy chứ? Anh ấy sẽ không bao giờ thích cậu! Mọi việc cậu làm chỉ tổ phí sức mà thôi!! ”
Dư Tiêu ra hiệu, những người kia bất ngờ xông lên, nhắm vào người cậu đấm đá.
Cũng may khi nãy Lâm Phi bị thương không quá nặng, với kinh nghiệm thực chiến lâu năm vẫn có thể chống chọi được, rất khó nói ai thắng trận này.
“Tôi không biết xấu hổ sao? Là tôi không biết xấu hổ ư? Rõ ràng là cái đồ tiểu tam như cậu không biết xấu hổ! Muốn ngáng đường người khác, cậu lẳng lơ hạ tiện chết đi được, không có nam nhân liền không sống nổi, lại còn cướp của tôi!!”
(jztr cưng mới đang là tuéday đấy ┌( ಠ_ಠ)┘coi cái nết chửi kìa)
Lâm Phi không kịp phản bác, dùng hết sức đẩy đám người ra, đột nhiên tiến lên đạp Dư Tiêu xuống đất, nhanh lẹ đá vào đầu cậu ta.
Dư Tiêu chưa kịp kêu đau thì máu từ khóe miệng đã chảy. Thấy Lâm Phi lại định đá tiếp, cậu ta chỉ đành dùng tay ôm đầu cuộn mình lại.
Nhưng nhóm người đã kịp tiến lên một bước ngăn cản Lâm Phi, hai người khống chế tay, một người từ phía trước đấm mạnh vào ngực cậu, sau đó khóe miệng lập tức chảy máu. áaa đm
Dư Tiêu phục hồi sức lực, nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, ra sức đấm một phát vào mặt cậu.
Lâm Phi không né kịp, đột nhiên tai ù đi, đầu óc hỗn loạn, tầm mắt mờ mịt.
Tất cả những gì cậu biết là vô số nắm đấm rơi trên cơ thể mình, bản thân thì đã hết sức phản kháng…
Mọi chuyện không dừng lại cho đến khi cậu nghe thấy tiếng cò loáng thoáng bên tai.
Lâm Phi nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau mới lết đến bên xe, cầm điện thoại lên, bấm số của Hạ Nhất.
“Ơi…”
Giọng nói khàn khàn của thanh niên phát ra từ đầu dây bên kia…
……
……
……
……
……
……………
Một bàn tay đặt ở bên vai, tay Lâm Phi ngừng gõ phím, quay đầu nhìn lại thanh niên, đón nhận ánh mắt dịu dàng của anh.
Hạ Nhất đưa tay xoa đầu cậu, nhìn sang chỗ khác trên màn hình máy tính, bất giác cong khóe miệng, bất lực mỉm cười.
“Làm gì đến nỗi đấy? Rõ là em đánh Dư Tiêu ra bã, làm cậu ta sợ đến mức không dám tới quấy rối chúng ta nữa. Quả nhiên là nhóc ác bá, gì cũng dám bịa.”
Lâm Phi có chút bất mãn, hừ nhẹ một tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên, nắm lấy tay của Hạ Nhất, đè anh xuống mép giường.
Lâm Phi nhếch miệng, cười uy hiếp: “Hạ ca ca biết nhiều quá rồi, nhất định sẽ phải trả giá.”
Hạ Nhất nhìn cậu cười, đột nhiên dùng sức đẩy cậu xuống, ghé vào lỗ tai đối phương, hô hấp nhè nhẹ.
“Muốn trả giá thì phải là Tiểu Phi Phi chứ, em để độc giả của mình chẳng hay biết gì, nay anh đòi lại công đạo cho bọn họ.”
Cánh môi dán lên cổ cậu, dọc theo cằm xâm chiếm khóe miệng.
Lâm Phi vô phương chống cự, đành phải chơi với anh….