Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 14: Tiệc sinh nhật



Tuy ngơ ngác nhưng cô vẫn gật đầu như gà mổ thóc, chọc đúng vào điều tự hào nhất của Diệu Ái thì chỉ có xác định bị ghim chắc luôn.

Cũng may mắn làm sao, đúng lúc đó tài xế taxi cô đặt qua app gọi tới. Ninh Hạ Ngân vẫy tay tạm biệt mọi người rồi rời đi, ở nhà có cả một đống việc chờ cô chuẩn bị sắp xếp, nếu về muộn ắt chắc sẽ bị ăn mắng.

Ngồi ê mông trên xe một hồi thì về tới nhà, từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy sự dụng tâm của ba mẹ dành cho Hạ Liên. Cổng được phủ đầy hoa hồng tươi trang trí cùng bong bóng và kim tuyến đẹp mắt, để ý kĩ sẽ thấy những dây đèn led đầy đủ sắc màu được cài cắm trong từng góc hoa, chỉ chực chờ màn đêm phủ đen chúng sẽ dùng toàn bộ công năng của mình mà phô ra thứ ánh sáng đẹp đẽ nhất.

Người tới chuẩn bị trang trí rất nhiều, ai nấy đều tất bật. Cô vừa vào trong đã nhận lấy cái nhìn quắc mắt của mẹ:

- Con có biết hôm nay là ngày quan trọng cỡ nào không mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà, đi chuẩn bị đi, tốt nhất đừng xảy ra sai sót cái gì!

Ninh Hạ Ngân cúi mặt vâng lời, cô chạy vội phụ giúp mọi người dẫu cho bọn họ đều đã được thuê hết. Từ việc nặng tới nhẹ, cô đều phải chạm qua. Cô không phải uất ức vì phải làm những công việc này, giúp đỡ em gái vốn dĩ là chuyện dĩ nhiên chỉ là cô buồn vì ánh mắt không hài lòng của mẹ. Cô cũng đã cố gắng hết mức nhưng mẹ chẳng cười với cô một cái nào.

Sau khi xong khâu trang trí thì cô toan chuẩn bị vào trong bếp chuẩn bị thức ăn. Mọi thứ đã được đặt từ một nhà hàng nổi tiếng, tất cả đã xong xuôi chỉ còn sắp xếp ra các bàn ăn nhưng bất giác mẹ gọi cô lên tầng trệt, mẹ nói Hạ Liên đang ở trên đó, cô nên ở cùng con bé để Hạ Liên không bị quá căng thẳng và lo lắng.

Trên môi vẽ lên nụ cười công nghiệp, Ninh Hạ Ngân bất đắc dĩ lên phòng Hạ Liên. Cô gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói của Hạ Liên. Đam Mỹ Hài

- Chị hai vô đi!

Bàn tay nhỏ siết nắm chốt cửa vặn nhẹ rồi mở ra, bên trong có rất nhiều người, hình như đa số là bạn bè của em gái cô, vậy sao mẹ lại nói sợ Hạ Liên căng thẳng chứ?

Cô bất giác e ngại, lững thững tiến lên phía trước. Trong số đám bạn của Hạ Liên có một số lời nói không mấy thiện ý được thốt ra:

- Hạ Liên à, chị cậu trông quê mùa thật đó, mình còn tưởng người làm cơ!

- Đúng đó đúng đó, thời buổi này mà chị cậu còn chuộng kính thể loại như kia sao? Ai đi cùng chị ta đúng là không biết nên giấu mặt đi đâu!

Rồi cả một đám người đồng thanh tán thành ý kiến, Hạ Liên nghe vậy tuy mở cờ trong bụng nhưng lại vội vàng xua tay:

- Các cậu… Dù sao đó cũng là chị của mình, các cậu không được nói như vậy, chị ấy sẽ buồn đó!

Tuy chỉ là những lời bàn tán xì xầm nhưng từng câu từng chữ đều vô thức lọt hết vào tai cô. Nếu hỏi cô có buồn không thì cô cũng không biết trả lời thế nào nữa bởi căn bản những câu nói kiểu dạng này cô đã nghe đến quen, quen tới mức không biết nên buồn như thế nào.

Ninh Hạ Ngân vờ như điếc tiến về phía Hạ Liên mỉm cười, em gái cô bây giờ đã lớn như thế này rồi, xinh đẹp như một nàng công chúa. Đôi mắt trong trẻo và khuôn mặt ngây ngô vô ưu kia chính là điều mà cả đời này cô chẳng dám mơ tới, thứ gắn liền với cô lúc nào cũng là phút giây lo lắng căng thẳng và đầy rẫy áp lực vô hình đè nặng.

Sau khi chúc mừng và tặng quà cho Hạ Liên thì cô ngồi ở góc giường nhìn em gái và chúng bạn cười đùa. Có lẽ lạc lõng nhất không phải là cô đơn nơi cao không một bóng người, lạc lõng nhất có lẽ là bên cạnh có biết bao cá thể nhưng bản thân lại không có cách nào hòa nhập.

Tất cả xong xuôi thì Hạ Liên cùng bạn bè xuống nhà, lúc này cô mới có thời gian chuẩn bị cho bản thân, dù gì cũng là ngày quan trọng của em gái, cô không thể ăn mặc tuềnh toàng được.

Ninh Hạ Ngân chọn tới chọn lui một hồi cuối cùng lấy ra một chiếc váy ngày trước Hạ Liên từng tặng cho cô, cô ngầm đoán nếu Hạ Liên biết cô trân trọng những gì con bé tặng có lẽ sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? Ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định mặc nó, trang điểm theo vốn kiến thức ít ỏi Sam Châu truyền lại thì nhìn cũng tạm ổn. Bên ngoài vọng lên tiếng thúc giục của mẹ, cô vội vã cuống cuộng chạy ra ngoài, chiếc kính đen đặt trên bàn cũng quên mất chẳng kịp đeo.

Không khí bên dưới nhà đầm ấm và nhộn nhịp vui vẻ hơn bao giờ hết, liếc mắt có thể nhận ra ngay được “trung tâm” của bữa tiệc này là ai. Hôm nay Hạ Liên ướm lên mình một chiếc váy tiểu thư màu trắng trễ vai, phía eo được thắt lại bằng một chiếc nơ nhỏ phủ ren làm nổi bật lên vòng eo nhỏ gọn, thân váy dài trên đầu gối, khoe trọn cặp đùi trắng ngần. Nét đẹp ngây thơ nhưng lại khiến người ta muốn phạm tội này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Trái với dáng vẻ tự tin của Hạ Liên, cô đầy rụt rè cúi đầu bước tới phía mẹ. Khi cô xuất hiện, có rất nhiều rất nhiều lời bàn tán lại xuất hiện.

- Bộ váy xấu xí như thế mà chị ta cũng mặc sao? Cố ý muốn làm mất mặt Hạ Liên của chúng ta đây mà!

- Vậy mà Hạ Liên lúc nào cũng nói đỡ cho chị ta, đúng là loại rắn độc!

Cô không quan tâm tới những lời nói đó, cô chỉ sợ…

- Con có biết suy nghĩ không vậy? Ra bàn cuối ngồi đi, lát nữa ba mẹ và em chụp ảnh thì đừng có vào!

- Dạ…

Toan rời đi thì mẹ chợt ghì tay cô lại.

- Con cố tình không mang kính à?