Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 16: Chỉ mới một lần duy nhất



Trong phòng lúc này chỉ còn lại cô và Sam Châu, cô cũng không để ý nhiều tập trung vào món ngon trước mặt. Một lát sau Mộng Đình và Diệu Ái trở về, trên tay cầm theo một bịch bóng màu đen.

Hai cô gái từ lúc về không nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đối diện với cô.

Sam Châu ngồi bên cạnh với tay mở bịch bóng đó ra, bên trong là một que test nhưng kiểu dáng lạ lẫm này Ninh Hạ Ngân chưa từng nhìn qua.

- Kiến Đen, cậu đọc hướng dẫn rồi test nhanh cho mình!

Miếng xoài đang cắn dang dở trên miệng chợt khựng lại, cái gì mà test chứ?

Dẫu vậy Ninh Hạ Ngân vẫn tò mò cầm lên đọc hướng dẫn, đọc một lúc tay cô khẽ run. Thứ mà cô đang cầm chính là que thử thai sao?

- C... Các cậu bị sao vậy, mình còn chưa có người yêu!

- Cậu... vào nhà vệ sinh nhanh!

Nhìn thái độ nghiêm túc của Diệu Ái, cô chợt cảm thấy bất an bởi Diệu Ái từng nói với cô rằng lần đầu hầu như sẽ không mang thai, chuyện xảy ra khá lâu, lúc đó tâm trạng cô xuống dốc nên không nghĩ gì tới việc uống thuốc, khi nhớ ra thì đã sang ngày thứ ba vậy nên cô cũng mặc kệ. Lỡ như bây giờ...

Nghĩ tới đây cô vô thức lắc đầu, ông trời chắc chẳng triệt đường sống của cô tới mức đó.

Ninh Hạ Ngân tự tin cầm que vào trong nhà vệ sinh thử. Khi que vừa hiện lên một vạch, cô đắc ý vội bật cửa mang ra bên ngoài minh chứng.

- Đã nói rồi mà!

- Từ từ, còn chưa chạy hết!

Quả nhiên lời Diệu Ái vừa dứt, trên que xuất hiện thêm một vạch nữa và đặc biệt là hai vạch đậm vô cùng rõ ràng, điều đó cho thấy chuyện cô đang mang thai là chắc chắc.

Ninh Hạ Ngân từ thần sắc hồng hào chuyển sang trắng bệch, cả người cô đổ một dòng mồ hôi lạnh. Sao có thể, mới chỉ có một lần duy nhất...

Không chỉ cô mà cả ba cô bạn cũng vô cùng sốc, họ vội tiến tới chất vấn cô:

- Hạ Ngân, sao con nuôi của mình lại xuất hiện vào lúc này vậy?

- Cậu hứa chúng ta cùng cưới, cùng sinh, cùng gả cơ mà! Cậu giấu bọn mình có người yêu ư?

Tai cô ù đặc, bàn tay nắm lấy chiếc que nhìn kĩ càng, miệng lẩm bẩm:

- Không thể nào, không thể nào!

Mãi một lúc lâu sau, tâm trạng cô mới dần khấm khá hơn một chút. Diệu Ái, Sam Châu và Mộng Đình ngồi trước mặt cô nghiêm túc hỏi:

- Ninh Hạ Ngân, cậu nói thật cho bọn mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình biết chắc chắc đứa bé là ngoài ý muốn!

Bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau rồi dần thả lỏng. Cô biết cô không thể giấu thêm được nữa vậy nên tai nạn ngày hôm đó cô tường thuật lại không sót một chi tiết nào. Sau khi nói ra được, trong lòng như trút bỏ được một gánh nặng to lớn, sự bức bí đã không còn, ít nhất cô lúc này đã chẳng còn sống trong bất an và lo sợ.

Trái ngược với biểu cảm nhẹ nhõm của cô, những người bạn hằng ngày ăn to nói lớn đầy mạnh mẽ mắt đã chất lệ chực tràn ra khỏi khóe mi, Diệu Ái lao tới đánh vào người cô trách mắng:

- Ai cần cậu nghĩ cho bọn mình, cậu giấu diếm bọn mình lâu như vậy bây giờ cậu thấy hậu quả chưa? Ở với nhau gần bốn năm trời, có bao giờ để ai phải chịu thiệt thòi cái gì không, chuyện gì bọn mình cũng chia sẻ với cậu rồi cùng tìm hướng giải quyết. Còn cậu? Chuyện lớn như vậy mà cậu lẳng lặng chịu đựng, cậu khóc đỏ mắt cả tuần trời chẳng rõ nguyên do. Ninh Hạ Ngân, rốt cuộc trong mắt cậu bọn mình là gì? Là một lũ ngu ngốc để cậu quay như quay dế đúng không?

Ninh Hạ Ngân lặng người, chưa bao giờ Diệu Ái to tiếng với cô như vậy. Cô thấy cổ họng mình khô khốc, uất nghẹn nơi đáy cổ âm thầm tích trữ.

- Diệu Ái, cậu bình tĩnh chút!- Mộng Đình ở bên cạnh vội lên tiếng can ngăn.

- Cậu bảo mình bình tĩnh thế nào đây? Nếu ngay từ đầu cậu ấy có ý không tin tưởng chúng ta thì cứ nói thẳng, bây giờ hậu quả cậu ấy phải gánh chịu người cảm thấy có lỗi nhất là tớ cậu có biết không Mộng Đình, kẻ gây chuyện là Âu Thế Bảo đó!

Những lời dằn vặt bản thân của Diệu Ái khiến cô đau lòng khôn nguôi, cô lao tới ôm lấy Diệu Ái nức nở:

- Cậu đừng như vậy... đều là mình không tốt... hức... là mình làm liên lụy tới các cậu, cậu đừng tự trách bản thân...

Diệu Ái kéo cô vào lòng ghì chặt, giọng nói run rẩy theo dòng lệ. Sam Châu và Mộng Đình cùng không thể nén nổi cảm xúc lúc này, cả bốn cô gái ôm lấy nhau.

- Lần này là lần cuối, sau này dám giấu diếm nữa thì không bạn bè gì nữa!

...

Trong căn phòng xinh xắn, Hạ Liên nhìn chằm chằm vào đoạn camera hôm sinh nhật rồi nở một nụ cười đắc ý. Nhìn thấy bộ dạng chật vật cả "chị gái" có lẽ là một trong những món ăn tinh thần không thể thiếu đối với cô.

Ngay từ khi còn nhỏ, Hạ Liên đã biết Hạ Ngân không phải con ruột của ba mẹ, cô còn biết mẹ từng đi xem bói. Người ta nói mẹ phải nhận con nuôi, yêu thương đứa con nuôi đó, tích đức lâu dài thì mới có thể mang thai. Và điều ấy quả thật đã linh nghiệm. Chỉ là cô không thích, nói thẳng ra là ghét cô chị "bàn đạp" này.

Chị ta chỉ là một đứa trong trại trẻ, dựa vào đâu lại được sống trong nhà cao cửa rộng vốn dĩ chỉ được dành riêng cho một mình cô, dựa vào đâu chị ta lại xinh đẹp hơn cô gấp bội phần. Lúc nào cũng vậy, chị ta luôn tỏ ra bản thân đáng thương hiểu chuyện để lấy lòng người khác. Kẻ giả tạo như vậy thì không xứng đáng nhận được đãi ngộ tốt từ ba mẹ của cô một chút nào.

Mải mê chạy theo dòng suy nghĩ, Hạ Liên bất chợt chú tâm vào màn hình, đó là cảnh chị gái cô bưng miệng chạy vào nhà vệ sinh, lúc trở ra thần sắc có chút mệt mỏi xanh xao. Đừng có nói... chị ta...

Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, nếu chị ta thực sự đúng với điều mà cô đang nghĩ vậy thì "món ăn tinh thần" lần này chắc hẳn sẽ ngon lắm đây.