Dì Phúc hiểu ý nên không nói thêm gì nữa, anh đi thẳng lên phòng tuyệt nhiên không thèm nhìn cô lấy một cái. Ninh Hạ Ngân ngồi giữa không khí căng thẳng chỉ biết cúi đầu, cô âm thầm thở ra một hơi dài. Trên bàn ăn lúc này đầy
rẫy cao lương mĩ vị dinh dưỡng đủ đầy vậy mà cô lại bị cơn nghén chối bỏ thẳng thừng. Dẫu biết vậy nhưng cô buộc phải cố gắng nuốt xuống bụng, cô có thể chịu đói được nhưng bé con của cô thì không.
Khi cô ăn xong, mọi người dời thức ăn thừa mang đi dọn dẹp, cô ngồi trên sofa lặng lẽ vuốt ngực.
- Tôi đưa cô đi lên phòng!
Tiếng nói của dì Phúc khiến cô hoàn hồn trở lại, Ninh Hạ Ngân ngoan ngoãn theo dì. Đó là một căn phòng mới, tông màu chủ đạo là màu kem, căn phòng đầy đủ tiện nghi, dưới sàn còn lót một lớp chống trượt cao cấp, trên bàn cắm một bó hồng nhạt tỏa hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, dưới bình hoa là một chiếc radio nho nhỏ còn đang phát một bản nhạc balad nhẹ nhàng.
Ninh Hạ Ngân nhìn dì Phúc như muốn hỏi dù trong lòng cô ít nhiều đã mặc định sẵn được câu trả lời, dì tiến lên phía trước mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc điều khiển điều hòa điều chỉnh nhiệt độ phòng cho vừa phải rồi mới lên tiếng:
- Cậu chủ sắp xếp căn phòng này cho cô, cho tới khi cô sinh em bé tôi sẽ chăm sóc cô, cậu chủ rất bận việc và cậu ấy cũng rất coi trọng công việc, nếu không phải chuyện quá quan trọng xin cô đừng làm phiền cậu ấy.
Trên môi nở một nụ cười, bản thân chẳng rõ nó mang ý nghĩa gì nữa, chắc là thuận theo lời dì Phúc nói chăng? Hoặc cũng chẳng phải bởi vốn dĩ những điều dì yêu cầu cô đang làm rất tốt.
Dì Phúc căn dặn cô nghỉ ngơi sau đó dì xuống nhà, một lúc sau dì mang lên cho cô một cốc sữa.
- Cô uống đi, bữa tối nay cô không ăn được bao nhiêu cả, với lại đây là sữa bầu, ngày nào cô cũng cần phải uống.
- Con cảm ơn dì!
Đón lấy cốc sữa trên tay dì cô ngại ngùng đưa lên miệng, mùi vị của nó khiến cô cảm thấy khó chịu vô thức nhăn mặt. Biểu cảm rất khẽ đó thu vội vào tầm mắt của dì Phúc, dì nhìn cô rồi lên tiếng trấn an:
- Tôi biết hơi khó uống nhưng sẽ bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng, cô cố gắng uống đi, cốt cũng là để tốt cho cô và em bé thôi!
Hít một hơi sâu sau đó lần nữa đưa lên miệng ráng uống cạn. Vì con, cô có thể làm được mà!
Xong xuôi dì Phúc ra ngoài, trước khi đi còn dặn cô nếu có cần gì thì nhấn vào công tắc ở đầu giường dì sẽ nhận được tín hiệu. Cô lượn quanh phòng xem vật dụng, nhìn chung thứ gì cũng mới lạ cả. Chạm tay lên đó có thể cảm nhận được độ mềm mịn, dày cứng đàn hồi nhất định, hoàn toàn ngầm phỏng đoán được ít nhiều giá trị của nó.
Ngắm nghía một lúc cô quyết định đi ngủ sớm, ngủ sớm một chút mai mới có sức bỏ trốn được.
Reng rengg renggg
Tiếng chuông điện thoại vang từng hồi chuông dài, Cố Lăng Phong mệt mỏi một tay day day ấn đường, tay còn lại với lấy điện thoại bắt máy.
- Cảnh Vũ, có chuyện gì?
Bên đầu dây bên kia giọng nói ngập ngừng, khoảng chừng ba mươi giây sau mới cất tiếng:
- Dự án resort ở miền nam... đã đổi sang cho Cố Dương Đạt đảm nhận thưa cậu chủ!
Anh tức giận ném mạnh chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan tành, trong đôi mắt sâu như vực thẳm hắn lên tia máu tựa núi lửa phun trào. Dự án này rõ ràng ông biết anh đã ấp ủ từ lâu, ông cũng biết anh thừa sức đảm đương vậy mà ông vẫn để lại nó cho chú ba. Anh đã cưới cô ta theo ý ông, cho cô ta một đám cưới trọn vẹn, nay cả đứa con trong bụng chẳng chắc có phải là con cháu Cố gia theo lời ông nói không anh cũng mắt nhắm mắt mở công nhận nó vậy nên còn lý do gì khiến ông tước đi những kế hoạch đã được ấp ủ từ lâu của anh?
Thời gian gần đây công việc dồn dập, trên công ty liên tục chèn ép khiến anh rất đau đầu, biết bao buổi tối thức trắng đêm xử lí tài liệu công văn nhưng vẫn không xuể hết. Ông trời đúng là rất biết cách trêu đùa con người, đang yên đang lành mang đến cho anh một đống rắc rối, rắc rối lớn nhất có lẽ chính là cô gái tên Ninh Hạ Ngân và đứa con mang đầy thắc mắc trong bụng cô ta.
Sớm hôm sau, Ninh Hạ Ngân đã đứng trước cửa nhà chờ đợi, khi xe rời khỏi gara, dì Phúc một tay xách đồ, một tay dắt cô xuống bậc thềm.
- Cô chủ!
Cảnh Vũ gập người chín mươi độ, cung kính chào khiến cô có chút sợ lùi về sau mấy bước.
- Đây là Cảnh Vũ, người thân cận nhất của cậu chủ, cô đừng lo lắng!
Lời của dì Phúc làm lòng dạ cô nhẹ hẳn, cô mỉm cười đáp lại Cảnh Vũ.
- Ông chủ có việc bận nên chuyến đi ngày hôm nay tôi sẽ hộ tống cô, trước khi đi ông chủ có để lại cho cô một chiếc thẻ, mật khẩu là này sinh của cô.
Nói rồi Cảnh Vũ đưa thẻ, cô xua tay tỏ ý không muốn nhận.
- Nếu cô không nhận, tôi không hoàn thành được nhiệm vụ được giao sẽ bị trách phạt mong cô thông cảm.
Ninh Hạ Ngân miễn cưỡng cầm lấy, dù sao cũng không có ý định dùng nó, cô cầm cho Cảnh Vũ đỡ bị phạt vậy.
- Ông chủ nói nếu số tài khoản không bị hụt phân nửa tôi cũng sẽ bị phạt
Nghĩa lí kiểu gì vậy? Anh ta hoàn toàn có thể cho người chuẩn bị trước kia mà sao cứ phải là đích thân là cô, làm thế có phải đang ép cô sử dụng tiền của anh ta rồi đường đường chính chính có cơ hội nói cô là kẻ đào mỏ không? À nhưng, chẳng phải vốn dĩ anh ta mặc định như thế rồi sao!
- Ông chủ các người phiền phức thật!
Cô quay mặt lí nhí phán xét, đúng là sắp bỏ trốn nên gan cô cũng lớn hơn hẳn, cảm giác sợ sệt chẳng còn đáng kể nữa. Cảnh Vũ nghe thấy tiếng khẽ đưa tay che miệng cười, đột nhiên trong anh có linh cảm cô gái trước mặt này không xấu xa thủ đoạn như những gì ông chủ nói.
Xe bắt đầu lăn bánh, khoảng hơn hai tiếng đi xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng nhà, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc liên tục ập tới khiến cô bối rối. Bước xuống xe, điều mà cô không ngờ đó là ba mẹ và em gái, mọi người đều đứng sẵn ở cổng nhà chờ đợi, ban nãy không để ý nên bây giờ có hơi ngạc nhiên.
- Con gái yêu của tôi về rồi, nào nào đưa đồ đây mẹ xách cho, Lăng Phong đâu rồi con?
Cửa ghế trước cũng được mở ra, do vội vàng nên Ninh Chí Thành và Trần Mộc Hương đều nhầm tưởng mà vui mừng đon đả:
- Lăng Phong đi đường xa cũng đã mệt rồi, nào chúng ta cùng vào nhà thôi
con!
Cảnh Vũ lạnh lùng bước đến bên cạnh đưa cho cô một thiết bị nhỏ rồi cúi đầu cung kính:
- Khi nào cô muốn về hay cần tôi giúp gì hãy ấn vào nút này, tôi sẽ có mặt
Lời nói của Cảnh Vũ khiến hai ông bà Ninh đơ ra mấy giây, họ im lặng đưa cô vào trong rồi đóng cửa lại. Vừa khuất tầm nhìn lập tức lên tiếng:
- Dì Lan, cái túi chẳng biết có gì quý báu không mà nặng thế này, thím để tôi cầm nãy giờ mà coi được sao?
Ninh Hạ Ngân vội vàng cầm lại chiếc túi rối rít:
- Mẹ để con cầm cho ạ! Con xin lỗi mẹ!
Trên tay dì Lan đã là cả một đống quà biếu lấy từ trên xe, còn túi của cô chỉ là sữa bầu, vitamin tổng hợp và thuốc bổ cho bà bầu mà dì Phúc đã chuẩn bị sớm từ đêm qua. Đúng như lời mẹ nói là không có gì đáng giá đối với bà cả.
Bước qua ngưỡng cửa tiến tới phòng khách, ánh mắt cô quét qua gian bếp, trên đó chuẩn bị đầy ắp đồ ăn dinh dưỡng đủ đầy, trang trí bắt mắt. Nhìn cũng biết những thứ đó không dành cho cô.